Quan Hệ Nhầm Lẫn


Trong lớp học có một đám người đang náo loạn, có người vẽ bậy trên bảng đen, có người thì ở trong lớp học đuổi nhau đùa giỡn.

Bước vào lớp học, giống như tiến vào hàng rào nuôi nhốt năm trăm con vịt.

Rất ồn ào.

Phương Đường rửa mặt, trở lại chỗ ngồi, cầm quạt nhỏ bắt đầu thổi gió.

Chai nước được cô đặt trong ngăn bàn, cô cúi đầu nhìn, giấu nước trong cùng, lấy sách chặn lại.

Không lâu sau Hạ Mặc Dương chạy tới, trong tay cầm hai chai đồ uống lạnh, còn mua một cái túi hành lý cỡ lớn, "Nào, bỏ sách em không cần vào.


”"Em bỏ vào cặp sách là được! " Phương Đường nhìn túi lớn như vậy, một đôi mắt hạnh trừng to, "Sao anh lại tìm được cái túi lớn như vậy? ”"Cái này em cũng không hiểu đâu.

" Chân Hạ Mặc Dương giẫm lên ghế của mình, quát với những người khác trong lớp, "Hỡi những người anh em, còn có ai không cần sách, mau đưa tới đây!”“Có có có!” Mấy nam sinh đang ồn ào dừng lại, cuộn quyển sách trên bàn mình, ném vào trong túi của Hạ Mặc Dương.

Phương Đường: "! "Hạ Mặc Dương chỉ chốc lát sau đã nhận một túi sách lớn, bà chủ mở cửa hàng nhỏ liền phụ trách thu sách, một đồng một cân, Hạ Mặc Dương khiêng túi chạy lên chạy xuống, không đến một giờ, cầm bốn tờ tiền đỏ, cùng mấy tờ mười tệ tiền giấy.

Phương Đường giơ ngón tay cái lên với anh, "Hạ Mặc Dương, đầu anh không đi kinh doanh thì quá thiệt thòi.

”Hạ Mặc Dương vén mái tóc ướt trên trán, cười đến thập phần kiêu ngạo, "Đương nhiên! Nói không chừng mấy đứa học giỏi lớp A, đều phải làm việc cho anh.

”Phương Đường cười rộ lên, "Anh bớt tự luyến đi.

”Hạ Mặc Dương cười như một cậu bé to xác, diện mạo cậu như ánh mặt trời, vóc dáng lại cao, trong lớp có không ít nữ sinh thầm mến cậu, nhưng mọi người đều biết, cậu chỉ thích Phương Đường, cho nên không ai đưa thư tình cho cậu, càng không có người thổ lộ.

Chỉ là, khi nhìn thấy một màn cười đẹp trai như thế với Phương Đường, vẫn không tránh khỏi sinh lòng hâm mộ.

Trường học hôm nay mở cửa cho công chúng, Hạ Mặc Dương cầm tiền bán sách kiếm được, nói cái gì cũng phải mời Lục Nham và Đào Thi Thi ăn một bữa, mấy người chọn ở tiệm ăn nhỏ trước cửa trường.

Phương Đường thích ăn thịt nướng, Hạ Mặc Dương lại chạy đến quán nướng mua thịt nướng.

Đào Thi Thi gọi đồ ăn xong, liền rót nước rửa chén, lại cầm hai bình đồ uống lạnh đặt lên bàn, một bình đặt ở trước mặt Lục Nham, một bình đặt ở vị trí Hạ Mặc Dương.


Phương Đường cúi đầu, chậm rãi tháo đũa dùng một lần, Lục Nham đối diện vẫn nhìn cô, cô cúi đầu vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng kia.

Lo lắng bị Đào Thi Thi phát hiện, cô ngẩng đầu nhẹ nhàng trừng mắt Lục Nham một cái, lại không ngờ, đối phương nhướng mày, khóe môi nhếch lên, cười với cô.

Tai cô đỏ lên, cúi đầu không nhìn anh, bày đũa xong, liền đứng dậy đi tìm Hạ Mặc Dương.

Trên bàn chỉ còn lại Đào Thi Thi và Lục Nham.

Chờ Phương Đường vừa đi, Đào Thi Thi mới buông cái chén rửa sạch trong tay, nhìn về phía Lục Nham, "Có thể nói cho em biết, lúc anh đánh nhau, là tâm lý gì, vì em, hay là vì chính anh?”Lục Nham đặt tay lên bàn, nhìn cô hỏi, "Bây giờ nói những điều này, xác định sẽ không ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học của em? ”"Không.

" Vẻ mặt Đào Thi Thi nghiêm túc, "Em chỉ cảm thấy, biểu hiện của anh quá rõ ràng, Lục Nham, anh không sợ Hạ Mặc Dương biết à?”Từ giây phút cô biết được Lục Nham đánh nhau là vì Phương Đường, cô liền mơ hồ đoán được, Lục Nham thích Phương Đường.

Buổi sáng khi Phương Đường khóc hỏi cô có chán ghét cô ấy không, cô đang suy nghĩ Lục Nham có phải đã làm chuyện gì không, cho đến khi đến đây ăn cơm, từ lúc ngồi xuống, Lục Nham vẫn nhìn chằm chằm Phương Đường.


Rõ ràng đến mức cô cũng không có cách nào làm bộ như không nhìn thấy.

"Có sao?" Lục Nham hỏi đến không chút để ý.

"Nếu Hạ Mặc Dương biết anh đánh nhau là vì Phương Đường, anh nói xem cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào?" Đào Thi Thi nhìn anh, "Em không hy vọng anh phá vỡ tình bạn giữa bốn người chúng ta! "Không đợi cô nói xong, Lục Nham ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên nhìn cô, "Tôi thích cô ấy, sau này cô ấy cũng sẽ ở cùng một chỗ với tôi.

Hạ Mặc Dương không thích hợp với cô ấy, bọn họ cũng sẽ không lâu dài.

”Đào Thi Thi không thể tưởng tượng nổi hỏi, "Sao anh lại kết luận bọn họ sẽ không lâu dài?”Lục Nham nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ cong, "Bởi vì, người Phương Đường thích bây giờ là tôi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận