Quan Hệ Nhầm Lẫn


Buổi tối tự học, Đào Thi Thi đến lớp F tự học."Hôm qua cậu đã đi đâu?" Đào Thi Thi vừa làm bài vừa nghiêng đầu nhìn Phương Đường, "Sáng nay dì Phương thấy mình còn hỏi, nói cậu đi học cả ngày về mệt đến mức ăn cơm cũng ngủ thiếp đi.


”Phương Đường: "..."Trong lòng cô ấy căng thẳng một chút, "Cậu trả lời như thế nào?”"Mình vừa nghe liền biết cậu đang lừa dì ấy, đương nhiên đáp ‘dạ’ với dì ấy rồi, cho nên hôm qua cậu đã làm gì?" Đào Thi Thi hỏi.Phương Đường căn bản không biết nói như thế nào, lúng túng liếc cô một cái.Đào Thi Thi vừa nhìn biểu tình này của cô ấy, liền biết cô ấy không muốn nói, cười cười, "Được rồi, mình không hỏi nữa.


”"Cậu ở thư viện cả ngày à?" Khuôn mặt mũm mĩm của Phương Đường gục vào trên sách, suy sụp lại khó hiểu nhìn cô ấy : "Sao cậu có thể ở trong thư viện lâu như vậy?”Đào Thi Thi che miệng cười, "Bé ngốc như cậu đương nhiên không biết niềm vui khi đọc sách.”Nói đến ngày hôm qua, cô nhớ tới buổi trưa ăn cơm, gặp Hạ Mặc Dương ở ngã tư.Cậu cùng mấy người bạn xách cơm hộp đi ra, trên chân mang đôi giày mới kia, đi bộ nghênh ngang, đến ngã rẽ gặp được một bà lão nhặt rác, mấy người bạn cười đùa đi qua, cậu lại ngừng lại, đưa cơm hộp trong tay cho bà lão.Khoảng cách có chút xa, Đào Thi Thi nghe không thấy bọn họ đang nói cái gì, chỉ thấy bà lão xua tay, Hạ Mặc Dương thì cố chấp nhét hộp đựng trong tay cho bà, sau đó chạy vài bước đuổi theo mấy người bạn của cậu.Sau khi cậu rời đi, bà lão chắp tay cúi đầu với bóng lưng của cậu.Đào Thi Thi đứng ở ngã tư hồi lâu, cho đến khi nghe được tiếng tuýt còi, lúc này mới hoàn hồn.Phương Đường cũng sẽ như vậy, chỉ cần nhìn thấy bà lão nhặt rác, sẽ đi mua cơm cho bọn họ ăn, Hạ Mặc Dương cũng vậy, có lẽ cũng là chịu ảnh hưởng của cô ấy.Hoặc có lẽ...!Họ là những người như vậy.Ngay cả khi cậu không có nhiều tiền, nhưng cậu có một trái tim nhân hậu.Đào Thi Thi nhịn không được cảm khái, "Hạ Mặc Dương thật sự rất tốt.”Trong lòng Phương Đường lại nổi lên buồn bực, thanh âm cũng rầu rĩ, "Anh ấy luôn tốt.”Cô ấy lấy chai thủy tinh ra khỏi ngăn bàn, nhìn nghìn con hạc giấy đầy màu sắc bên trong, trong lòng vô cùng chua xót.Đào Thi Thi nghĩ đến cái gì, lặng lẽ nói với Phương Đường, "Thật ra mình ở trong tiệm net cả buổi chiều.”"Hả?" Phương Đường cực kỳ kinh ngạc, "Sao cậu dám? Nơi đó không phải lộn xộn lắm sao?”"Ừm, có chút, nhưng mà..."Có Hạ Mặc Dương ở đó.Đào Thi Thi nhớ tới chuyện Hạ Mặc Dương bảo giữ bí mật, nhẹ giọng nói, "Nhưng người bên trong coi như cũng được, không ai quấy rầy mình.”"Cậu đi tiệm net làm gì?" Phương Đường mở to hai mắt nhìn cô, Đào Thi Thi từ trước đến nay đều là học sinh ngoan ngoãn, cơ hồ cũng không đặt chân đến những nơi đó."Đến...!Truy cập Internet.

”Là đến đưa cơm cho Hạ Mặc Dương.Không biết hình dung như thế nào, Đào Thi Thi cảm thấy Hạ Mặc Dương sống có chút khổ sở, khổ sở vì những chuyện cậu làm, Phương Đường đều không biết, khổ sở vì rõ ràng anh đã vất vả như vậy, nhưng vẫn vô cùng lương thiện.Cô cảm thấy những người tốt bụng xứng đáng được ông trời đối xử công bằng.Vì vậy, cô đã mua hai phần ăn cho hai người, lần đầu tiên bước vào tiệm net ồn ào đầy khói thuốc kia.Lúc cô đi vào, Hạ Mặc Dương đang điều khiển chuột chơi game, thấy trước quầy có người tới, cũng không ngẩng đầu lên hỏi, "Lấy chứng minh thư ra, thuê mấy tiếng? ”Thấy đối phương không đáp lại, cậu nhíu mày, vừa ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy người trước mặt là Đào Thi Thi.Cô có chút bối rối đứng ở đó, trong tay cầm hộp thức ăn, thanh âm rất nhẹ nhàng hỏi, "Mua dư một phần cơm, cậu ăn chưa?”Có mùi thịt bay ra.Hạ Mặc Dương nuốt nước miếng.Đói quá.Sau đó Đào Thi Thi ngồi ở vị trí của Hạ Mặc Dương, giúp cậu trông tiệm net, mà cậu liền ngồi bên cạnh ăn như hổ đói.Vừa ăn vừa nhịn không được gào thét, "Móa! Quá ngon!”Đào Thi Thi nhớ tới hình ảnh kia liền có chút muốn cười, Phương Đường chọc vào cánh tay cô, "Cười cái gì vậy?”"Nhớ tới một người rất hài hước." Đào Thi Thi cười nói."Cũng giống như cậu, làm cho người ta ấn tượng sâu sắc.".



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận