Quan Hệ Nhầm Lẫn


Phương Đường giống như bị bệnh.

Bất kể là lên lớp hay tan học đều mệt mỏi, lúc nói chuyện với Hạ Mặc Dương luôn cúi đầu không nhìn cậu, cảm giác hai người không còn thân mật như trước, bởi vì bọn họ vẫn luôn thích cùng nhau nói chuyện, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, cô luôn ngẩn người, thỉnh thoảng mắt đỏ hồng, như là đã khóc.

Hạ Mặc Dương hỏi cô cũng không nói, đành phải nhờ Đào Thi Thi giúp đỡ.

Đào Thi Thi cũng không rõ tình huống, cho rằng cô áp lực rất lớn, bị trầm cảm trước kỳ thi, chỉ có thể mỗi ngày dành thời gian, trong giờ học lại đây nói chuyện với cô.

Ăn cơm cũng kéo cô đến căng tin.

Hạ Mặc Dương đi theo, Lục Nham! Cũng ở đó.


Đầu Phương Đường cúi thấp, cũng không thèm nhìn Lục Nham ngồi đối diện, Hạ Mặc Dương bên cạnh ăn rất nhanh, lại chạy đi mua đồ uống, Đào Thi Thi thì đi xếp hàng mua mì xào Đường Đường thích.

Không khí thoáng cái yên tĩnh, Phương Đường có chút không thích ứng, cô định ăn nhanh một chút, lại không cẩn thận bị sặc, cả người ho đến lợi hại, một bàn tay phủ sau lưng cô, vỗ vỗ không nhẹ không nặng.

Cô đột nhiên giật mình, Hạ Mặc Dương ở phía trước cửa sổ mua đồ uống, Đào Thi Thi cũng chưa trở về, không cần nghĩ, chủ nhân của bàn tay này chính là tên khốn Lục Nham kia.

Cô đứng lên, quay đầu nhìn anh một cái, anh chỉ lướt qua bàn vỗ cô, thấy cô không ho nữa, lúc này mới ngồi xuống một lần nữa.

"Cậu đừng chạm vào tôi.

" Đôi mắt hạnh của cô nhìn chằm chằm vào anh.

Lục Nham cúi đầu ăn cơm trong miệng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô, da anh cực đẹp, làn da trắng lạnh làm nổi bật mặt mày đen nhánh, đường nét so với nam sinh cùng tuổi đều rõ ràng gọn gàng hơn, độ cong của hàm càng giống như nghệ sĩ điêu khắc ra, động tác đơn giản chỉ cần ngẩng đầu, đều có thể khiến người ta rung động.

Phương Đường vừa nhìn thấy mặt anh, trong đầu đều là hình ảnh anh hôn cô, anh cắn đầu vú của cô, hơi thở vừa ẩm vừa nóng, gậy thịt hung ác va chạm vào trong cơ thể cũng nóng như lửa.

Mặt cô đỏ bừng, mắt thấy Đào Thi Thi bưng mì xào tới, cô cắn môi định chạy.

Lục Nham lại mở miệng, "Nghĩ gì vậy, mặt đều đỏ lên.


”Phương Đường xấu hổ tức giận muốn chết, "Tôi không nghĩ về cậu!”Nói xong câu đó, cô lại chợt ý thức được mình thất thố, quả nhiên, cổ họng Lục Nham tràn ra một tiếng cười.

Anh vẫn thích cười nhạo cô, chỉ là lần này, Phương Đường mẫn cảm nhận ra có chút bất đồng, trong giọng anh thiếu đi sự lạnh lùng đùa cợt.

Cô không dám nhìn anh nữa, đầu cúi thấp, cả khuôn mặt và vành tai đều đỏ bừng, khiến cổ họng Lục Nham khô nóng.

“Mì xào tới rồi!” Đào Thi Thi đưa mì xào đến trước mặt Phương Đường, "Nào, mì xào cậu thích nhất.

”Phương Đường không muốn bị nhìn ra có gì đó không đúng, cầm đũa gắp lên liền ăn, bất thình lình bị nóng đến, khóc lóc vươn đầu lưỡi hướng về Đào Thi Thi nói, "Nóng quá! "Đào Thi Thi gấp đến độ quạt gió cho cô, "Mới xào xong khẳng định sẽ nóng, cậu phải chờ một chút rồi hẵng ăn chứ.

”Nước mắt Phương Đường đều bị bỏng xuống, đầu lưỡi vươn ra đỏ bừng một mảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất cực kỳ đáng thương, "Mình nào biết sẽ nóng như vậy, huhu! Bỏng chết mình rồi! "Lục Nham ngồi ở vị trí, nhấp một ngụm đồ uống lạnh, lại cảm thấy lửa ở bụng dưới càng lúc càng khô nóng.

Anh vô cùng muốn đem Phương Đường đè vào trong ngực, hung hăng cắn đầu lưỡi đỏ bừng của cô, nghe cô run rẩy khóc rên rỉ, dùng tính khí cứng rắn dưới thân hung ác đâm vào tiểu huyệt mềm mại đến khó tin của cô.


Phương Đường uống đồ uống lạnh mà Hạ Mặc Dương mua, cuối cùng cũng giải tỏa bỏng rát ở đầu lưỡi.

Đang muốn ngồi xuống ăn cái gì thì chiếc đũa lại rớt một cái, lúc cô cúi đầu nhặt đũa, không cẩn thận nhìn thấy một vật khổng lồ phồng lên ở giữa đũng quần Lục Nham.

Khi cô đứng dậy, cô bưng mì xào trên bàn và chạy ra ngoài.

Đào Thi Thi kinh ngạc hô, "Phương Đường! ”Lục Nham nhìn thân ảnh mảnh khảnh chạy nhanh hơn thỏ của cô, đôi môi mỏng manh gợi lên một độ cong nhàn nhạt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận