Nhìn bộ dáng vừa thèm vừa không được tự nhiên của Hứa Khả Hân, Tống Dương bật cười, trước đây sao anh ta lại cảm thấy khó chịu khi Hứa Khả Hân cáu kỉnh như vậy chứ? Rõ ràng cô chỉ là một cô bé thích hờn dỗi muốn được chú ý mà thôi.
Tống Dương cưng chiều lắc đầu, đưa tay lấy thịt ba chỉ và bắp cải mà bà Tống vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, anh ta nhìn thoáng qua khúc gỗ nhỏ đứng tại chỗ, lên tiếng không cho cô từ chối: "Khả Khả, lại đây xé bắp cải.
”Trước kia Hứa Khả Hân luôn vây quanh anh ta, anh ta chê cô phiền phức, hiện tại Hứa Khả Hân không ở bên cạnh, anh ta lại cố ý kiếm cớ để cô gần mình, quả thật là ăn miếng trả miếng.
Thật ra Hứa Khả Hân không hề lười biếng, cha mẹ tuy rằng thương cô, nhưng chưa bao giờ cưng chiều quá mức, việc gì nên làm đều để cho cô làm, chỉ là Tống Dương luôn ghét bỏ cô làm không đủ tốt, không đạt được tiêu chuẩn mình yêu cầu nên anh ta mới dần dần ôm đồm tất cả việc nhà.
Cho nên Hứa Khả Hân chưa từng có ý định phủi tay ăn lương khô, Tống Dương vừa gọi, cô liền ngoan ngoãn theo sau, chỉ là miệng còn không phục lầm bầm: "Nấu cơm thật vất vả, gọi đồ ăn bên ngoài không phải là tốt rồi sao.
”Lời nói trái lương tâm thiếu chút nữa làm Tống Dương bật cười, cô bé này rất kén ăn, nếu như đồ bên ngoài thật có thể nuôi sống cô thì anh ta cũng không đến mức luyện ra một thân trù nghệ như này.
Tống Dương không lên tiếng, anh ta rửa rau sau đó đưa cho Hứa Khả Hân, nhìn cô xé lung tung, giống như trẻ con chơi bùn cát, vô cùng thích thú.
Nếu là trước đây, anh ta nhất định sẽ yêu cầu Hứa Khả Hân xé đều từng mảnh, lớn nhỏ đồng đều, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, anh ta đột nhiên bao dung cô hơn rất nhiều.
Vì thế Tống Dương chẳng những không lên tiếng đả kích, thậm chí còn cổ vũ Hứa Khả Hân xé đẹp, nói xong dao phay dưới tay anh ta cắt rất nhanh, thịt ba chỉ mập mạp xếp thành một đống đan xen, ớt xanh ớt đỏ cắt thành từng miếng đều.
Chờ đến khi tất cả mọi thứ được chuẩn bị xong, Tống Dương cho dầu vào nồi, một tiếng xèo vang lên, anh ta thuần thục đổ thịt ba chỉ vào xào.
Mùi thơm của thịt heo chiên tràn ngập toàn bộ phòng bếp, Hứa Khả Hân vươn cổ, đôi mắt nhìn chằm chằm thịt trong nồi, chỉ thiếu mỗi việc há miệng chờ Tống Dương đút vào.
Tống Dương không hiểu sao bản thân bỗng cảm thấy bầu không khí giờ phút này của hai người giống như một cặp vợ chồng son, bọn họ sẽ vì củi gạo dầu muối trong cuộc sống mà phiền não, cũng sẽ vì một bữa cơm vô cùng đơn giản mà cảm thấy hạnh phúc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...