Đinh Nguyên thu hồi suy nghĩ, dùng ngón trỏ ấn vào số 13, cửa thang máy kim loại màu đồng từ từ đóng lại.
Ngay lúc thang máy gần như đã đóng hẳn, một cánh tay nhỏ bé trắng trẻo thò vào, dùng hơi nhiều lực, cửa thang máy lại lập tức tách sang hai bên.
Thang máy lần nữa mở ra, một người phụ nữ lảo đảo bước vào, đôi mắt cô sưng húp, cơ thể nồng nặc mùi rượu.
Tưởng Mụcc có chút chán ghét, vội di chuyển sang bên phải, nhường một khoảng trống lớn cho người phụ nữ say rượu.
Hứa Khả Hân choáng váng dựa vào tường, vừa rồi cô đã trút giận nhưng vẫn cảm thấy lồng ngực như bị một cục bông chặn lại, ngột ngạt đau đớn đến mức muốn phá hủy một cái gì đó.
Cô không cam lòng, lấy điện thoại ra nhìn một chút, phát hiện vẫn không có tin nhắn Tống Dương.
Đã mười hai giờ rồi, phỏng chừng Tống Dương còn chưa về, bằng không sao anh ta lại không biết cô không có ở nhà, có lẽ anh ta còn đang vui vẻ với bạch nguyệt quang của mình.
Nghĩ tới đây, nước mắt của Hứa Khả Hân lại rơi xuống.
Cô khóc nức nở như thể không có ai ở đó, tiếng thút thít như tiếng mèo cào không hiểu sao lại chạm đến trái tim Tưởng Mục, anh hơi quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng khóc lóc xấu xí của Hứa Khả Hân phản chiếu trên tấm kim loại trong thang máy.
Tưởng Mục buồn cười nhếch khóe miệng, cô gái kia tưởng quay lưng về phía bọn họ là có thể khóc không màng hình tượng, nhưng tấm kim loại sáng bóng trước mặt lại phản bội cô.
Thôi bỏ đi, anh cứ giả vờ không thấy thì tốt hơn, bằng không nếu để cô gái kia biết được, chỉ e cô lại càng khóc to hơn.
Khác với tâm trạng vui vẻ của Tưởng Mục, Hứa Khả Hân càng khóc càng buồn, cô khóc nấc lên, nước mắt chảy tràn lau mãi không hết, từ trong mũi chảy ra một luồng chất lỏng trong suốt.
Hứa Khả Hân vừa khóc vừa lục tìm trong túi xách cỡ lòng bàn tay, chỉ thấy một túi khăn giấy rỗng tuếch, cô nhớ lúc nãy đã dùng hết khăn giấy, giờ không còn một chiếc nào.
Trong tuyệt vọng, Hứa Khả Hân phải lấy tay bịt mũi, vừa khóc vừa hỏi Tưởng Mục đang đứng gần mình nhất: "Anh có khăn giấy không?"Tưởng Mục: "Không có.
"Hứa Khả Hân nghiêng đầu hỏi Đình Nguyên, Đình Nguyên xấu hổ nói: "Không có.
"Cảm thấy nước mũi sắp không giữ được nữa, lại không tìm được khăn giấy, Hứa Khả Hân càng khóc dữ dội hơn: “Làm thế nào đây? Không có khăn giấy, nước mũi của tôi sắp lòi ra rồi, huhuhu.
"Hứa Khả Hân vô cùng đau lòng, Tống Dương không thích cô thì thôi đi, ngay cả khăn giấy cũng bắt nạt cô, tất cả những cảm xúc tiêu cực chồng chất lại, Hứa Khả Hân không kìm được mà khóc to hơn nữa, dù sao cũng uống say rồi, cô không khống chế được bản thân.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...