Thấy Tưởng Mục như vậy, Hứa Khả Hân mới miễn cưỡng buông hai chân ra để côn thịt không an phận kia được tự do.
Hứa Khả hân dụi mắt, cô ngái ngủ cảnh cáo: “Tôi đi ngủ, anh đừng làm phiền nữa, nếu anh còn như không cho tôi ngủ, tôi sẽ tức giận đó.
” Nếu cô mất bình tĩnh thì sẽ không dễ dỗ như vậy đâu.
Tưởng Mục nhẹ nhàng vỗ mông Hứa Khả hân nói: “Anh không làm phiền em nữa, ngoan, mau ngủ đi.
”Hứa Khả hân vô cùng mệt mỏi, nói xong cô lập tức chìm vào giấc ngủ, Tưởng Mục nhìn thấy hô hấp cô đều đặn mới âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Tính tình cô gái này thật sự không dễ chiều, không bỏ qua cho anh dù chỉ một chút, nhưng có thể làm sao, chỉ trách anh ngay từ đầu có đường lại không lui, bây giờ vô phương cứu chữa.
Không thể giúp cô nữa, xem ra sau này dù thế nào anh cũng chỉ có thể ở kèo dưới.
Tưởng Mục vui vẻ nghĩ lung tung, thứ to lớn dưới háng khiến anh khó chịu mất ngủ, đành phải lén lút sờ soạng người Hứa Khả Hân.
Lúc thì chơi đùa bộ ngực, lúc thì trượt gậy thịt vào khe miệng huyệt để giảm bớt ham muốn.
Đáng tiếc, anh càng nghịch nó lại càng cứng, nếu cứ như vậy, chẳng lẽ anh phải thức đến sáng sao?Tưởng Mục nhẹ nhàng nâng chân Hứa Khả Hân lên, để lộ ra miệng huyệt nhỏ nhắn đỏ tươi, anh cẩn thận đẩy thiết côn sưng tấy tiến vào, từ từ vùi sâu trong cô, cho đến khi được vách hang bao bọc chặt chẽ, anh mới nhẹ nhàng thả chân cô xuống, sau đó ôm cô ngủ làm như không có việc gì.
Thôi thì giữ như vậy đi ngủ, đợi sáng mai dậy là anh có thể giành từng giây đè cô gái nhỏ khiến cô sung sướng.
Ánh nắng sáng sớm ấm áp chiếu rọi khắp căn phòng sang trọng của khách sạn, người đàn ông cao to cường tráng nằm trên giường, tay chân anh quấn lấy cô gái nhỏ nhắn, dường như cảm nhận được tiếng gọi của mặt trời, cô gái khẽ động hàng mi rồi lại im lặng.
Mí mắt mỏng lúc này như nặng như ngàn cân, Hứa Khả Hân cố gắng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn cây đa cổ thụ xanh biếc cao vút ngoài cửa sổ.
Cơn say rượu khiến đầu óc cô choáng váng, cả người trì trệ, cô ngơ ngác nhìn bản thân trần trụi trong chăn, dần nhớ lại cảnh phóng túng táo bạo đêm qua.
Xong rồi, cô đã đi quá giới hạn rồi, cô không phải người, vậy mà lại vụng trộm sau lưng chồng mình.
Nhớ lại mọi chuyện, Hứa Khả Hân chột dạ tha thứ cho mình, cô nhẹ nhàng tiếp nhận sự thật trái đạo đức này, khoan dung với bản thân, tình cờ phạm sai lầm vụng trộm không cần dây dưa, hơn nữa khi tỉnh lại cũng không thể thay đổi sự thật, không bằng nghĩ cách che giấu chuyện hoang đường này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...