Editor: Lạc Tâm Vũ
Loại chuyện hội triển lãm như vậy, vốn có thể không cần mỗi đợt đều đến, nhưng Nghiêm Hải An vẫn kiên trì mỗi một đợt đều đi. Mạc Dịch Sinh coi cái này làm du lịch, cũng đi theo cùng, nhưng mà cậu mặc kệ chuyện này, dựa vào một trái tim hiếm đến những thành phố khác, đi sưu tầm dân ca khắp nơi. Nghiêm Hải An vốn cũng không trông cậy vào cậu, đã sớm tự mình chuẩn bị tốt toàn bộ hành trình.
Không ít người trong nghề lục tục đi tới triển lãm, tranh Mạc Dịch Sinh vẽ là có lực hấp dẫn, đủ để cho bọn họ dừng chân quan sát, Nghiêm Hải An tính là đứng ở phía trước bức tranh chờ, ôm cây đợi thỏ cũng biết một chút.
Bởi vì triển lãm phân bố ở tổng cộng năm thành phố, Nghiêm Hải An và Mạc Dịch Sinh vẫn chạy đuổi theo, quả nhiên giống với suy nghĩ của Nghiêm Hải An, mất hơn nửa tháng, để cho tiện, trong thời gian đó không trở về qua thành phố B. Mạc Dịch Sinh có nguồn cảm hứng, về thành phố B trước, để lại một mình Nghiêm Hải An Dieenndkdan/leeequhydonnn đi giao thiệp. Cuối cùng chờ chuẩn bị xong một hồi, có thể mua vé trở về thành phố B thì, Nghiêm Hải An cũng cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt nhọc.
Cậu định bay vào buổi sáng, bắt đầu có chút sớm, ngồi ở trong phòng chờ, lật xem ghi chép trong điện thoại di động, trở lại thành phố B còn phải sắp xếp lại chút đặc sản quê nhà gửi cho mọi người trên ghi chép, lễ vật qua lại, có đến mới có đi.
Thật muốn hút điếu thuốc….
Trong phòng chờ cấm hút thuốc, Nghiêm Hải An nhìn thoáng qua thời gian, mở thư, kiểm tra một chút mới thêm mấy cái trong đám thư từ và tin tức, có báo cáo và tin tức liên tiếp về triển lãm, cậu như bình thường vậy____chuyển đi, lúc này mới thuận tiện đi nhìn bạn bè trong giới của mình một chút.
Thông tin nhắc nhở tương tác qua lại không ít, dùng để giao tiếp với bạn vè trong giới của cậu, nội dung đều là tin tức và lời thuyết minh liên quan đến nghề nhiệp, phần cá nhân cực ít, chỉ có sáng sớm ngày cuối cùng hôm qua, tâm tình cậu vui vẻ thức dậy, chụp một tấm hình bầu trời lúc 8 giờ ở trước cửa sổ phòng ngủ. Bởi vì chỉ là tiện tay chụp một cái, cũng không có vẻ đẹp đặc biệt, hoàn toàn chôn vùi một hình ảnh tiếp cận đến phẩm chất rất cao. Không có ai nhắn lại, chỉ có một mình Tôn Ngôn khen chút.
Tầm mắt của Nghiêm Hải An dừng lại ở trên một ký hiệu hình trái tim nho nhỏ, lại đi xuống. Ở rất nhiều hồi âm của bạn bè trong giới, dường như dù sao cậu vẫn có thể nhìn thấy tên Tôn Ngôn ở trong đó.
Lướt lên, lướt xuống, bởi vì trong ngày thường khen ngợi tô điểm hữu nghị quá nhiều, Nghiêm Hải An chưa hề chú ý từng việc, lần này cố tình tìm kiếm, mới phát hiện mỗi một bạn bè trong giới của mình đều được Tôn Ngôn khen một cái.
Nghiêm Hải An khi bận rộn thì một lòng một dạ, căn bản không nghĩ tới những chuyện khác, ở vào thời điểm này, khi cậu có chút mệt mỏi phiền chán mọi lúc, bất ngờ không kịp đề phòng mà tỉnh ngộ ra chuyện như vậy, thì có lực lượng kì quái nào đó bỗng nhiên nhét Tôn Ngôn vào đầu của cậu.
……Không có gì lớn.
Kiềm chế luồng rung động này xuống, Nghiêm hải An phân tích cẩn thận chuyện này một chút ở trong lòng, có lẽ đây chỉ là thói quen của người nào đó mà thôi, khen chút bằng đã xem. Có thể anh dfienddn lieqiudoon ta sẽ làm chuyện như vậy cho mỗi người bạn bè trong giới, tựa như mình cũng sẽ tự mình nhìn thứ được những người bạn bè trong giới gửi đi, dựa vào mức độ tình cảm qua lại tiến hành nhắn lại.
Cho nên không có gì lớn.
Nghiêm Hải An chơi điện thoại di động, muốn hút thuốc đến lợi hại.
Cậu luôn luôn muốn làm chút chuyện phân tán lực chú ý một chút, để tránh nghiện thuốc lá chọc cho hoảng sợ. Hơn nữa lúc trước Tôn Ngôn cũng nói, mình quay về thì nói với anh một tiếng, xuất phát từ lễ phép, dù sao vẫn không được bỏ mặc. Chỉ có điều giờ này, cũng không biết người này ngủ dậy có ồn ào không.
Xây dựng xong tâm lý, Nghiêm Hải An bấm điện thoại cho Tôn Ngôn.
Bên kia nhận, giọng nói lười biếng hỏi: “A lô? Nhớ tới gọi điện thoại cho tôi?”
Nghiêm Hải An chân chính giải quyết việc chung: “Thăm hỏi một chút, còn đang ngủ ư?”
“Cậu thật sự cho là tôi rảnh rỗi như vậy?” Bên kia truyền đến tiếng cười hừ khinh thường, “Dù thế nào vẫn treo danh tổng giám đốc, mỗi ngày tôi đều bề bộn nhiều việc nha. Lại nói cậu gọi điện thoại có chuyện gì?”
Nghiêm Hải An nói: “Không có gì, hôm nay tôi phải về thành phố B, nói với anh một tiếng.”
Tôn Ngôn: “Ồ, máy bay mấy giờ? Hôm nay không có việc gì, tới đón cậu vậy.”
Nghiêm Hải An: “…..”
Khuôn mặt của anh không đau sao?
Có thể khuôn mặt của ngài Tôn là tưới xi măng, không cảm thấy đau chút nào, cũng hỏi tới cùng: “Mấy giờ?”
Nghiêm Hải An nói thời gian, vừa lúc là sau giờ cơm trưa.
Ngủ một giấc trên máy bay, bây giờ Nghiêm Hải An xuống máy bay vẫn cảm thấy vô cùng buồn ngủ, ở trước mặt người khác vẫn là bộ dáng tinh thần sáng láng không thể chỉ trích.
Tôn Ngôn lái xe đậu ở tầng số 3 đợi không biết bao lâu, Nghiêm Hải An vừa đi đến đã ngửi được nồng nặc mùi thuốc lá.
Cậu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đột nhiên có cảm giác buông lỏng: “Đến đã bao lâu?”
Tôn Ngôn thu hồi khuỷu tay tựa ở trên khung cửa, sau đó lại ấn tắt thuốc lá trên cái gạt tàn thuốc ở xe, miễn cưỡng nói: “Mới đến.”
“Có thuốc lá không?” Nghiêm Hải An không vạch trần anh, tùy ý mà liếc lên kính chiếu hậu, vừa vặn chiếu đến khóe miệng khẽ vểnh lên của mình, không khỏi có chút ngây người.
“Ăn cơm trước đi.” Tôn Ngôn quăng thuốc lá cho cậu, đạp chân ga, phóng ra ngoài.
Nghiêm Hải An hít thuốc một hơi, thở phào một cái thật dài: “Tôi ở trên mát bay ăn bữa cơm đơn giản rồi, trực tiếp đưa tôi trở về đi.”
“Cậu đùa gì thế?” Tôn Ngôn kinh ngạc hỏi lại, “Này làm tôi giữ hơn nửa tháng, thật vất vả chỗ này đợi được cậu trở về, cũng không mở súng đón tiếp?”
Nghiêm Hải An: “….”
Súng đón tiếp là cái trò vui gì?!
Nghiêm Hải An là thật tâm mệt mỏi, chỉ muốn tìm cái giường nghỉ ngơi thật tốt, hoàn toàn càng không có ham muốn tình dục. Nhưng cậu không nói gì, suy cho cùng là cậu nói lên yêu cầu Tôn Ngôn dieendaanleequuydonn cũng tuân thủ, cậu đã đồng ý với Tôn Ngôn ít nhất một lần một tuần vẫn là phải nhìn một chút, lợi ích lẫn nhau, cũng phải có thành ý.
Khóe mắt Tôn Ngôn chỉ liếc trên Nghiêm Hải An tựa vào trên cửa xe ngáp một cái: “Rốt cuộc các cậu đi làm gì? Chẳng lẽ không đưa bức tranh đến tham gia triển lãm sao? Cũng không phải là đưa cậu đi trưng bày, sao cậu mệt mỏi như vậy?”
Nghiêm Hải An lại nói chuyện cùng anh, Tôn Ngôn xem ra đúng là nhìn kĩ bạn bè cậu trong giới, lại vẫn có thể tiếp đủ được, Mạc Dịch Sinh cũng chưa từng nhận thức được những thứ này. Nhưng thời gian Tôn Ngôn trả lời cách nhau càng ngày càng dài, Nghiêm Hải An chờ chờ, lại chợp mắt.
Chờ cậu giật mình tỉnh lại một cái, bốn phía đều tối.
Trong chốc lát cậu không phân biệt rõ thời gian, mơ màng mà sờ lên cửa kính xe nhìn ra ngoài. Tôn Ngôn dừng lại động tác lấy thuốc lá: “Đã tỉnh rồi hả? Vậy xuống xe thôi.”
Nghiêm Hải An hồi phục chút tinh thần xong, nhìn ra đây là tầng hầm nhà để xe nhà họ Tôn: “Tôi ngủ bao lâu?”
Tôn Ngôn thuận miệng nói: “Chắc hơn bốn mươi phút.”
Bọn họ lên tầng, mùi thức ăn đã trôi nổi trong phòng khách.
Từ Hồng thấy anh chính là khuôn mặt tươi cười, Nghiêm Hải An thăm hỏi bà xong, quay đầu hỏi Tôn Ngôn: “Ăn cơm ở nhà anh?”
Chẳng qua đây vốn là tương đối phù hợp với tâm tư của cậu, bây giờ cậu thực sự không muốn ra ngoài đi qua đi lại một vòng, cứ về nhà với Tôn Ngôn sớm một chút cho xong chuyện.
“Không muốn đi qua đi lại.” Tôn Ngôn cùng ngồi xuống với cậu ở bàn cơm, để Từ Hồng cầm chai rượu đỏ ra, “Uống chút?”
Nhãn hiệu rượu này là gì Nghiêm Hải An không nhận ra được, uống một chút, mùi vị không tệ. Có lẽ nhìn ra cậu coi như vừa lòng, Tôn Ngôn: “Thích thì mang đi một chai đi. Nhà mình, uống tùy ý một chút.”
Lúc này Nghiêm Hải An mới kinh ngạc cầm lấy rượu đỏ, thân chai thiết kế vô cùng đơn giản, cũng không có tên và logo, quả thực không giống một loại hàng hóa: “Lần trước anh nói đi Pháp….”
Tôn Ngôn: “Ừ, đi xem nhà máy rượu bên kia một chút. Đây là nhóm đầu tiên, để cậu nếm đến ngon rồi.”
Loại quà tặng này trong tay cũng không có gánh nặng trong lòng, Nghiêm Hải An cười nói: “Vậy thì cám ơn.”
Ăn cơm, tinh thần cậu dần dần tốt, liền tắm rửa chuẩn bị bắn súng. Tôn Ngôn nằm ở trên giường lấy chân chơi điện thoại di động, chờ cậu tắm xong đi ra cũng không có ý tứ muốn di chuyển.
Thoáng chốc Nghiêm Hải An trở nên có chút bị động.
Nghĩ dù sao cũng phải cởi, nên cậu tắm xong cũng không mặc quần áo vào, nhưng kê kê không để trần như quý ông Tôn Ngôn được, lại chỉ mặc cái quần lót đứng ở bên giường. Mấy lần sinh hoạt tình dục trước đều là do Tôn Ngôn, bầu không khí khá sôi nổi, làm cũng tương đối thuận nước đẩy thuyền. Nhưng vào lúc này quần áo Tôn Ngôn [email protected]*dyan(lee^qu.donnn cũng chưa cởi, không kéo tất cả rèm cửa vẫn sáng đầy đủ, cảm giác muốn mạnh mẽ bắn súng, luôn như vậy thì có điểm kì kì quái quái.
Nghiêm Hải An tốn mấy giây suy nghĩ, quyết định hay là lên giường trước, lên giường nói sau. Cậu bò lên giường, nằm quy củ xong, không hề cử động.
Bên trong phòng mở điều hòa, làn da mới tắm xong còn ướt át, thoáng cái đã bị thổi lạnh, Nghiêm Hải An còn đang suy nghĩ lẽ nào Tôn Ngôn đang chơi trò chơi, không thể gián đoạn, mình chờ một chút nữa?
Tôn Ngôn nghiêng đầu, hợp lý ngoài ý muốn: “Sao không mặc quần áo? Không lạnh sao?”
Nghiêm Hải An: “….”
Vẻ mặt cậu khiếp sợ nhìn về phía Tôn Ngôn, ồ chỉ một khoảng thời gian! Là anh muốn hẹn, bây giờ lại hỏi tại sao tôi không mặc quần áo, rốt cuộc mấy cái ý kiến?
Mặt bề ngoài!
Nghiêm Hải An vừa tức vừa lúng túng, thực muốn trở tay một cái bình ga. Nhưng Tôn Ngôn nở nụ cười trước, ném điện thoại di động, che kín đến: “Không nhịn được đùa một chút.”
Thân thể nóng rực bao trùm lên làn da lạnh buốt của mình, Nghiêm Hải An thoải mái gần như run rẩy. Một tay Tôn Ngôn nâng gò má của cậu, ngón tay tiến hành xoa vành tai, thay vì nói là trêu chọc với người yêu, ngược lại càng giống như trêu đùa thú cưng.
Nơi đó nhạy cảm, Nghiêm Hải An hơi muốn tránh, bị Tôn Ngôn hôn. Nụ hôn này có chút khác biệt với trước kia, quả thực tinh tế tỉ mỉ không giống Tôn Ngôn, anh cẩn thận mà dùng môi lưỡi có thể thăm dò chạm vào hết thảy mọi thứ, giống như một vị vua dịu dàng, đầy yêu mến mà luôn di chuyển trên lãnh địa của mình.
Miệng hơi tê dại, Nghiêm Hải An chỉ cảm giác khi anh hôn mình mềm xuống thành một vũng nước, phía dưới không cần vỗ về lại có thể nửa đứng lên. Tôn Ngôn vẫn hôn cậu, nâng chân cậu, đè qua một bên, thay cậu bôi trơn phía dưới, mở rộng, lại tiến vào. Mỗi một bước đều làm được gọn gàng, nhẹ nhàng, mỗi một chỗ kích thích cũng vừa đúng, làm cho bất kì cái gì cũng dễ chịu một chút.
Tôn Ngôn để Nghiêm Hải An nằm nghiêng, chân khoác lên trên người mình, ôm lấy cậu cùng lúc dùng hạ thân mềm mại chỉa vào cậu, càng không ngừng khẽ hôn trán của cậu, đôi má và đôi môi. Do buổi chiều buồn ngủ, hai người theo sát chăm chú, nơi tư mật tương liên thân thiết, da thịt trần trụi cảm thấy an toàn thoải mái. Nghiêm Hải An cảm giác mình đang làm một giấc mộng không rõ ràng, cậu không biết mình thức hay là ngủ, nhưng cho dù là tỉnh hay ở trong mộng, Tôn Ngôn cũng Die nd da nl e q uu ydo n, đang không ngừng tiến vào cậu, tại lúc ánh mặt trời sụt xuống mù mịt trong phòng, bỗng nhiên ân ái trở nên không liên quan đến bản năng mà chỉ là phương thức chăm sóc.
Nghiêm Hải An không nhịn được đi dựa vào thân thể của một người khác ôm nhau với mình, lần đầu tiên cậu chủ động ôm lấy Tôn Ngôn, lưu luyến cọ cọ cổ sạch sẽ của đối phương và bờ vai mạnh mẽ. Trong lòng cậu hiểu, vào giờ phút như thế này, cậu và người này là hai người thân cận nhất trên đời, bọn họ đang làm bạn với nhau, chia sẽ lẫn nhau.
Thân thể của bọn họ thân mật như vậy không rời, giống như từ lúc lớn lên đến bây giờ vì phù hợp với đối phương, đang lúc quan hệ hòa hợp gắn bó, cuối cùng khiến cho người ta cảm thấy một loại ảo giác yêu sâu đậm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...