Editor: Đường Thất Công Tử
Về lần hội triển lãm này, trong nghề tặng cho đánh giá rất cao, xã hội phản hồi cũng tốt, quả nhiên Mạc Dịch Sinh dựa vào tài năng mới giá 70 vạn sau cùng trở thành một người nổi tiếng nhất. Cộng thêm Lí Khanh cố ý giới thiệu phía sau, cô có người một nhà và từ trước đến nay quan hệ rất tốt còn đối với anh báo chí tiến lên phỏng vấn một lần phía trước rồi..
Có thể suy ra, sau giá cả tác phẩm hội họa của anh đó tự nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên.
"Tôi sẽ không vào hội triển lãm gì đó."
Mạc Dịch Sinh và Nghiêm Hải An cùng nhau cầm, bọc lại bức tranh cho Tôn Ngôn, sau khi hoàn thành “Nhật Mạc” anh vẫn đang theo đuổi bộ “Chiến thắng trở về” này, dưới ánh mắt đối diện vành mắt đen sẽ không biến mất hơn. Da thịt anh trắng nõn, cho nên đã vô cùng nổi bật, Nghiêm Hải An thấy rất là không nỡ.
Cũng biết sẽ là kết quả này, Nghiêm Hải An nói động viên: "Sau này hãy nói đi. Mấy ngày nay em nghỉ ngơi khoảng một ngày cho khỏe, cũng đừng nghĩ cái gì."
Mạc Dịch Sinh nói nhấn mạnh: "Anh nói với Chị Lí, tôi không phải muốn tham gia hội triển lãm gì đó, đừng để cho cô ấy nói nữa.. "
Trước khi Lí Khanh tìm được Nghiêm Hải An, Vương Dư Hứa mở lời, nói Mạc Dịch Sinh là hạt giống tốt, mong muốn làm người đề cử anh, để anh gia nhập vào hội triển lãm tranh d d l q d sơn dầu. Chủ tịch hội triển lãm tự mình bảo đảm, không thể nghi ngờ là một chuyện tốt. Hai người lo lắng duy nhất chính là đầu con lừa Mạc Dịch Sinh này bướng bỉnh muốn cong mặt mũi của người ta.
Nghiêm Hải An đến trả lời trong dự liệu, biết chuyện này không vội vàng được, lại không hề tranh luận với Mạc Dịch Sinh, mang theo người và xe, chuẩn bị đưa Mạc Dịch Sinh về nhà sẽ bàn.
Em gái hỏi: "Ông chủ muốn đi ra ngoài?"
Hoa tươi trên sân khấu từ từ giảm bớt trước, bởi vì thỉnh thoảng người kia không ngừng động kinh mà tặng hoa, cuối cùng không thành dáng dấp ban đầu.
Nghiêm Hải An nói đáp ứng: "Ừ, lập tức tôi sẽ trở lại, các người trước tan tầm đi."
Phòng Mạc Dịch Sinh cách nơi này rất gần, một bộ ba đơn giản, ban đầu là anh và mẹ của anh ở, bây giờ một gian phòng ngủ khác là Nghiêm Hải An ở, còn có một phòng làm phòng cất trữ đồ vật.
Phải nói mẹ Mạc Dịch Sinh - Lý Vi Vi cũng xem như một người kỳ nữ, lúc ở tiểu học ly hôn với Mạc tiên sinh, nguyên nhân là trong lúc đó vợ chồng không có tình yêu. Chờ mang theo Mạc Dịch Sinh đến trường đại học, bà lại ở trên người một Hoa Kiều tìm được kết quả, không chút do dự theo người ta chuyển chỗ ở đến America rồi.
Mạc Dịch Sinh vẫn rất hỗ trợ Lý Vi Vi theo đuổi tình yêu, coi như là có mẹ phải có kỳ tử, tính cách đi theo.
Tuy bây giờ Mạc Dịch Sinh đã mệt mỏi, cả người thoải mái vô sự(không chuyện), buồn ngủ vừa lên tới, không quan tâm cũng chỉ muốn nằm giường. Nghiêm Hải An thúc giục anh rửa mặt xong tất cả, mới thả người trở về giường. Một quá trình Mạc Dịch Sinh cấy đánh thì lặn đi, cuốn chăn lên ở trên người, đưa lưng về phía Nghiêm Hải An, không cảm giác được thì 10 giây đã chìm vào giấc ngủ.
Nghiêm Hải An cũng không ầm ĩ anh, điều chỉnh tốt máy điều hòa không khí nhiệt độ, nhét góc viền chăn vào tốt, đóng cửa đèn mới rời khỏi.
Ai ngờ Mạc Dịch Sinh lại mơ mơ màng màng tỉnh lại tự nói: "Anh liên lạc Tôn Ngôn một chút, tranh kia anh đòi đi vội vàng... "
"Ừ, tôi biết rồi." Nghiêm Hải An kéo cửa nhẹ nhàng lên, "Cậu mau nghỉ ngơi đi."
Mạc Dịch Sinh nghỉ ngơi, Nghiêm Hải An chính mình vẫn còn phải đi về phòng vẽ tranh để vẽ ngay.
Bản thân phải chăm sóc Mạc Dịch Sinh, còn phải chú ý đưa phòng vẽ tranh vào hoạt động, lại phải làm một người đại diện đạt tiêu chuẩn, thực ra anh cũng phải mệt mỏi vô cùng, cũng may hiện tại thu nhập tốt lắm.
Bên Vương Dư Hứa kia nói thế nào chứ...
Ôi, thật mệt mỏi.
Ngồi ở trong xe hút xong một điếu thuốc, Nghiêm Hải An xoa xoa trán, lại muốn đi uống một ly rồi, nhưng nghĩ đến gương mặt Lê Hi đó, hoàn toàn không có hứng thú. Xem ra sau này chỉ có thể chọn chỗ ngoài rồi, đáng tiếc.
Anh lại châm một điếu thuốc, một tay cầm điếu thuốc, một tay lật xem thư trên điện thoại di động để lại, nhớ tới bộ vẽ của Tôn Ngôn kia.
Hiện tại hơn mười giờ, gọi điện thoại qua nhất định làm phiền đến Tôn Ngôn không?
Tìm được một cái lý do hợp lý, Nghiêm Hải An vứt nửa điếu thuốc, bấm số điện thoại của Tôn Ngôn.
Cú điện thoại này là lấy từ trong điện thoại di động Mạc Dịch Sinh lưu xuống phòng ngừa vạn nhất(1), chẳng qua điện thoại phía bên kia sẽ không có lưu của mình, không biết ông chủ Tôn có hay không thói quen nhận điện thoại xa lạ gọi đến.
(1)Vạn nhất: (Từ cũ) từ biểu thị điều sắp nêu ra là điều không hay nào đó mà biết là rất ít có khả năng xảy ra
Bên kia Tôn Ngôn không lời cười trước: "Ngạc nhiên, làm sao anh còn gọi điện thoại cho tôi?"
Nghiêm Hải An sửng sốt, từ lúc nào Tôn Ngôn có số điện thoại của anh?
Anh kỳ lạ thì cũng là chuyện trong nháy mắt, dù sao cũng không phải là cái quan trọng mấu chốt gì, nói đến chủ đề chính: "Bức tranh anh định Dịch Sinh vẽ bên này ở đây rồi, xem lúc nào thuận tiện đưa qua cho anh?"
"Ah..." Dường như Tôn Ngôn đã quên chuyện như vậy, dừng một chút chỉ có nhận, "Bộ vẽ kia hả, vậy trước 11 giờ cậu có thể chạy đến không được?"
Nghiêm Hải An liếc trên đồng hồ xe một cái, mười giờ hai mươi, không biết Tôn Ngôn ở nơi nào, như vậy vừa đi một lần không làm được không đuổi kịp.
Bên kia Tôn Ngôn nghe anh nửa ngày không nói lời nào, lại nói: "Quên đi, trước khi 11 giờ rưỡi cũng được."
"Cũng có thể." Một bên vừa nghe điện thoại một bên kéo qua giây nịt an toàn thắt chặt, "Tôi lập tức trở về phòng vẽ cầm bức tranh, chỉ chỗ của anh nào?"
Tôn Ngôn: "Thêm một hộp thư micro! Nhân tiện cú điện thoại này. Tôi gửi chỗ cho cậu."
"Được." d d l q d Nghiêm Hải An cúp điện thoại di động, tăng thêm Tôn Ngôn bạn thân, đối phương rất nhanh thông qua, một giây không làm chậm trễ mà gửi đi một địa chỉ chung. Anh đánh giá một chút, lúc này tình hình giao thông khá tốt, có thể từ phòng vẽ đi qua thì cũng bốn gần mười phút, kịp.
Tôn Ngôn ở khu biệt thự là nổi danh thành phố B, cho dù không phải cùng chung vị trí, Nghiêm Hải An truyền qua hướng dẫn cũng được. Ở cửa chính và bảo vệ kéo dài ba phút, Nghiêm Hải An chỉ có vào. Khu vực ở đây tấc đất tấc vàng, trong lúc đó biệt thự nơi này vẫn là cách ra khỏi khoảng cách tương đối, cái chiếc xe kia chỉ trị giá 10 vạn đồng(2) tạm chia tay có thể mở công viên ở nơi này trong mình cũng cảm thấy không ăn khớp.
(2) 10 vạn đồng: 333.800.000 VNĐ
Chạy đến điểm hướng dẫn cuối cùng, Nghiêm Hải An ngồi cẩn thận lấy ra bức tranh từ phía sau, bước lên bậc thềm, nhấn chuông cửa. Đợi đủ nửa phút, mới có người đến mở cửa.
Ước chừng là người giúp việc, mời anh đi vào. Trong đại sảnh còn có một nữ giúp việc đang dọn dẹp vệ sinh, Tôn Ngôn vừa sửa sang lại cổ áo vừa từ trên tầng cầu thang xuống: "Đến?"
Anh nâng cổ tay: "Rất chính xác. Ồ, tranh này không nhỏ hả?"
Lần trước Tôn Ngôn đi khi đó Mạc Dịch Sinh đã đặt tranh này trên giá vẽ, anh đợi hơn nữa ngày ở nơi đó, cũng không biết là đã nhìn cái gì đi, Cái mông Mạc Dịch Sinh sao?
Sắc mặt Nghiêm Hải An biến thành màu đen, hỏi: "Tranh này đặt vào chỗ nào cho anh?"
"Tùy..." Tôn Ngôn nuốt chữ trở lại, kéo dài giọng nói dạo qua một vòng, "Gì Hồng, đến giúp tôi để trước trong phòng khách."
Theo đạo lý thứ này hẳn là để tầng hầm ngầm, lần trước cái bức tranh bảy trăm ngàn của Mạc Dịch Sinh đang lẳng lặng nằm ở đằng kia. Trên tường nhà bọn họ treo đều là bộ Tôn Lăng tốt nhất kia từ Anh quốc bán đấu giá về, giá trị hơn hai chục triệu. Nhưng ở Nghiêm Hải An, Tôn Ngôn khó có phần không nói được nên lời.
Hai người Hồng và Lăng Lê từ từ hợp tác dọn bức tranh đi.
Nghiêm Hải An đưa mắt nhìn theo các cô ấy lên tầng, ngược lại đối với Tôn Ngôn: "Như vậy tôi đi trước."
Tôn Ngôn hỏi: "Anh có việc lưu lại một lát."
"Không có." Nghiêm Hải An kỳ quái nói, "Làm sao vậy?"
Tôn Ngôn cũng thật bất ngờ một câu chính mình hỏi như vậy, anh cổ quái nhíu lông mi trong chốc lát, buông rũ ánh mắt xuống, lại nâng lên nhìn Nghiêm Hải An, vốn muốn nói quên đi, nhưng lại có chút luyến tiếc.
Cái phân lượng không bỏ được này rất nhẹ, giống như sáng sớm mở mắt rời giường sau tùy ý nhìn ngoài cửa sổ thoáng, trong lòng tùy tiện suy đoán, có lẽ là trời nắng, có lẽ là trời đầy mây.
Mà Nghiêm Hải An đứng tại chỗ chờ anh, dáng vẻ thoạt nhìn tính tình rất tốt.
Đúng vậy, chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Đáy lòng Tôn Ngôn buồn bã giống như một xẹt qua một vệt quẹt diêm, ánh lửa lóe lên rồi biến mất thậm chí không kịp chiếu sáng bất kỳ vật gì, chỉ có thể lưu lại một dấu vết nhỏ khó có thể tìm kiếm mà manh mối vô cùng không xác định. Anh đi qua bên Nghiêm Hải An, nắm bả vai của đối phương cùng nhau đi tới cửa: "Khó có được một chuyến anh đến, đi thôi, tôi dẫn anh cùng đi chơi một chút."
Nghiêm Hải An bị anh kéo đi được hai bước, theo bản năng nói từ chối: "Tôi... "
Tôn Ngôn nghiêng đầu, nhìn anh: "Ngược lại anh cũng không chỗ đi mà?"
Lời anh thốt ra này, Nghiêm Hải An đã không lời chống đỡ. Anh vốn là cần tìm một chỗ tiêu khiển áp lực và mệt mỏi, nhìn một thân Tôn Ngôn này cũng không khoác lác quần áo vận động thuân tiện, có lẽ cũng sẽ không đi nơi đặc biệt kì lạ.
Cùng anh ta đi thì có thể làm gì?
Đối với Tôn Ngôn, hôm nay Nghiêm Hải An cảm thấy không thể không nói có phần một lời khó nói hết, hiên tại mới bắt đầu cảnh giác và ác cảm bất tri bất giác(vô tình) đã ít rất nhiều rồi.
Anh cũng không nói được là Tôn Ngôn có chút thay đổi, còn là phía góc nhìn bên mình vòng vo.
Nếu như, Nghiêm Hải An muốn, nếu như Tôn Ngôn và anh có thể tình cờ uống rượu, tán gẫu một chút, có thể sẽ rất tốt. Lúc biến mất nháy mắt luôn luôn như thế rồi, anh có thể ở trên người Tôn Ngôn tìm đến dấu vết đồng cảm.
Đương nhiên, đan xen thân phận và tính cách, Tôn Ngôn đúng hẹn đối với Mạc Dịch Sinh sau không có thích thú, trong lúc đó hai người bọn họ có thể cũng sẽ không còn liên lạc.
"Muốn đi đâu?" Nghiêm Hải An, Tôn Ngôn chỉ huy đỗ xe vào nhà bọn họ để xe dưới hầm, thật có thể mà nói là được mở rộng tầm mắt.
Khẳng định kho xây xe này xây cũng tốn nhiều tiền, vì tiết kiệm chỗ đỗ, đào đủ sâu, có thể dùng thang máy lên xuống chia hai tầng không linh hoạt, liếc nhìn quả thực mở ra lại là xe nổi tiếng.
Nghiêm Hải An lần nữa xúc động.
Ôi, có tiền thật tốt.
Thích phí tiền như vậy, cũng chỉ có loại trình độ giống như Tôn gia này có thể chống đỡ lên được vậy.
"Có chỗ thích." Chờ anh dừng lại xong, Tôn Ngôn dẫn anh lên một chiếc xe. Nghiêm Hải An cau mày nói: "Đầu tiên nói trước, phải đi chỗ bừa bộn thì hay là tôi trở về đi."
Một tay Tôn Ngôn khoát lên trên tay lái, xé mở một nụ cười: "Tôi nói lời nói của anh sao lại nhảm nhiều như vậy chứ."
Nghiêm Hải An nghe anh nói như vậy, biết không phải sẽ là loại gặp gỡ kia, nội tâm càng tò mò hơn.
Xe vừa khởi động, anh chợt nghe ra đến chút không giống nhau. Anh không có xe chơi đùa, nhưng tốt xấu là con trai, đối với xe ít nhiều có chút thích thú, cái động cơ này vừa nghe chính là sửa lỗi, khi lên đường thì loại cảm giác này rõ ràng hơn.
Tôn Ngôn lái xe đi thẳng phía thành phố, trên đường lớn ngoài thành phố sau 12 giờ chỉ mấu chiếc xe thỉnh thoảng qua, rất vắng vẻ.
Nghiêm Hải An hỏi: "Anh đây là muốn vứt xác sao?"
"Vứt xác gì." Tôn Ngôn bị anh chọc cho cũng nở nụ cười, "Trực tiếp chôn ở phía dưới kho xe kia của tôi không phải an toàn hơn?"
Nghiêm Hải An nhìn được về phía ô nước sơn đen ngoài cửa sổ, thấy bọn họ là muốn đi vùng núi ngoại ô.
Trên xe cũng không còn nghe chương trình phát thanh, Tôn Ngôn: "Phía trước có khói, tự cầm."
Xem ra xe này là anh ta thường mở, Nghiêm Hải An vừa mở ra thu nhận hộp trước mặt, ngoại trừ điếu thuốc lá và cái bật lửa, hơn nữa cất kính râm, khăn tay, áo mưa và kẹo cao su.
Nghiêm Hải An gắng hết sức không thèm nghĩ nữa chỗ ngồi dưới mông có phải dính qua cái dịch gì hay không, mở bao thuốc lá, rút ra điếu thuốc tới
Trong đêm tối giọng nói Tôn Ngôn như là bị gió đêm nén qua vậy, mang theo tí ti hơi lạnh: "Giúp tôi một chút."
"Còn bao lâu?" Nghiêm Hải An ngậm lên một điếu thuốc, lấy tay ngăn gió từ bên ngoài của sổ, hít một hơi làm cho tàn thuốc cháy một chút, sau khi khẳng định sẽ không tắt nữa, đưa tới bên mép Tôn Ngôn.
Tôn Ngôn ngậm, miệng cắn thuốc lá nói: "Nhanh."
Lại lái về trước hơn nửa giờ rồi, Tôn Ngôn chậm rãi giảm bớt tốc độ xe, phía trước là một cái chỗ rẽ lớn, một đám người đã vây quanh sớm. Bọn họ hoặc là đứng hoặc là ngồi, d d l q d mấy chiếc xe dừng ở một bên, tiếng người và thỉnh thoảng tiếng động cơ làm cho trong núi đã không còn một chút trật tự.
Những người này vừa nhìn thấy xe Tôn Ngôn, lập tức vây quanh.
"Anh Tôn, đến rồi?" Vẻ mặt người dẫn đầu người tươi cười vừa nhìn thấy anh ngồi bên người Nghiêm Hải An, nụ cười trở nên đầy mỡ, "Ngày hôm nay dẫn theo người đến."
Ánh mắt Nghiêm Hải An đều không cho anh một cái, khiêu lông mi hỏi Tôn Ngôn: "Đua xe?"
Tôn Ngôn nhún nhún vai, trên mặt tự tiếu phi tiếu(cười mà như không cười):
"Chơi đùa thôi mà."
Nghiêm Hải An nhìn thẳng tắp sang, đây thật chỉ là tình tiết có ở trong phim ảnh anh nhìn thấy, Đêm tối tối chạy trong núi, khi xe thể thao tăng tốc hết sức ai cũng không dám bảo đảm an toàn.
Chơi đùa?
Đây là đang liều mạng.
Người nọ bị bọn họ gạt sang một bên, xem mặt mũi của Tôn Ngôn cũng không dám có cái gì không vừa lòng, đi qua bên cạnh vẫy vẫy tay: "Anh Tôn, đây là một bạn bè của em, đã sớm rất ngưỡng mộ anh, cũng đặc biệt thích những thứ biểu diễn càng hăng này. Nghe nói mỗi tháng ở chỗ này chúng tôi tụ tập một lần, không vậy, mang đến cho anh, muốn gặp anh một lần mà."
Bị anh gọi tới là một cô gái xinh đẹp, giọng nói trong trẻo mà hô một tiếng anh Tôn, ánh mắt kia, bên cạnh đèn xe bắn qua, thực sự là hiện ra nước hiện ra nước. Thì cái ngũ quan(3) và vóc người này, không trang điểm cũng đủ là một mĩ nữ.
Người nọ nháy mắt ra dấu cho cô bé này, rồi về phía Tôn Ngôn: "Anh Tôn, em nhìn anh này bên cạnh anh có phần lạ mặt, nếu không thì chỉ chốc lát sau hay là trước ở ngồi bên cạnh xem một chút trước? Quá kích thích, sợ anh chịu không nổi, anh mang Dung Dung chạy trước một vòng,"
Tôn Ngôn quay đầu hỏi: "Anh dám không?"
Ống xả ô tô và động cơ ở chung quanh liên tục phát nổ vang ra, ở kích động vừa giống như đang uy hiếp, con đường phía trước gồ ghề mà không thể nào đoán trước, mang theo hơi thở nguy hiểm ẩn núp trong bóng đêm, chăm chú nhìn bọn họ.
Nghiêm Hải An nghiêng đầu, xưa nay trong tâm giả vờ tâm bình tĩnh bị chậm rãi xé ra một chỗ rách. Trên mặt anh dần dần nở ra nụ cười, hơi dương dương tự đắc(Chê những kẻ kiêu ngạo lên mặt với thiên hạ.), chưa phát giác ra ở giữa lại cùng giống Tôn Ngôn y hệt.
Khóe mắt anh nhếch lên liếc xéo Tôn Ngôn: "Vì sao không dám?"
Chèn thẻ kẹp sách vào.
Tác giả d d l q d nói ra suy nghĩ của mình:
Tôn Ngôn: Tới, giả bộ.
Nghiêm Hải An: Tôi không biết người này.
Chương sau sẽ giả bộ ở trên xe rồi, chao ôi, lần này là không phải động tác rất nhanh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...