Đời này Tôn Lăng cũng chưa từng luống cuống như vậy, anh ta gần như sợ chết khiếp chạy tới thành phố Y, sử dụng toàn bộ quan hệ có thể sử dụng dùng phi cơ trực thăng mang Tôn Ngôn và cả gia đình Nghiêm Hải An về thành phố B, sau đó để Nghiêm Hải An vào bệnh viện tốt nhất cấp cứu.
Phần lưng Nghiêm Hải An có nhiều chỗ gãy xương, xương sườn bên trái gãy hai cái, mà thương tổn nghiêm trọng nhất là phôi bị giập, đồng thời dẫn ra bệnh nhiễm trùng máu*, chỉ có thể để cậu nằm trong ICU giám sát, cấp cứu nhiều lần, vẫn không thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
*Bệnh nhiễm trùng máu: Nhiễm trùng huyết, còn có tên gọi nhiễm khuẩn huyết, là biến chứng phức tạp của tình trạng nhiễm trùng và có khả năng đe dọa đến tính mạng. Bệnh xảy ra do vi khuẩn hay virus, nấm giải phóng những hóa chất vào máu để chống lại các phản ứng viêm. Những phản ứng này tạo ra hàng loạt các thay đổi trong cơ thể dẫn đến tổn thương các cơ quan như gan, thận và khiến cơ thể suy yếu nhanh. (Nguồn: s://hellobacsi.com/benh/nhiem-trung-huyet/)
Tôn Lăng cho rằng mình sẽ nhìn thấy một Tôn Ngôn sụp đổ không khống chế được, nhưng Tôn Ngôn lại cực kì bình tĩnh, tiếp nhận tất cả thủ tục. Chính anh còn tiến hành truyền nước biển, nhưng mỗi ngày đều phải đuổi theo bác sĩ thảo luận bệnh tình, thậm chí còn có thể đi an ủi tất cả người nhà Nghiêm Hải An.
Nhưng vẻ bình tĩnh khác thường này lại làm cho Tôn Lăng sợ, anh ta thà rằng Tôn Ngôn không giống như một người đàn ông gào to rống lớn khóc lớn náo lớn, mà không phải hoàn toàn không biết suy nghĩ cái gì như bây giờ.
Ngoài giải quyết chuyện cần thiết ra, Tôn Ngôn sẽ đứng ở ngoài cửa sổ thủy tinh của ICU, dù cho rèm che kéo hay không, anh đều có thể không nhúc nhích không ăn không uống mà nhìn về phía bên trong.
Tôn Lăng không nhìn được: “Em nghỉ ngơi cho tốt một chút đi? Em không chống đỡ nổi nữa, Hải An làm sao bây giờ?”
Anh ta biết nói những thứ khác Tôn Ngôn sẽ không nghe, nhưng nói ra tên Nghiêm Hải An nhất định sẽ có phản ứng.
Quả nhiên Tôn Ngôn từng chút quay đầu, con mắt không xê dịch sai nhìn chằm chằm Tôn Lăng. Trước mắt anh ta một màu xanh đen, cằm cũng đầy râu, ánh mắt cực kì chuyên chú, đã chuyên chú đến một loại trình độ tố chất thần kinh.
Anh nói: “Cậu ấy chịu được, em liền chịu đựng được.”
Trong lòng Tôn Lăng căng thẳng, sửng sốt thật lâu, cuối cùng anh ta hiểu cái loại cực kì không ổn này ở trên người Tôn Ngôn là cái gì rồi.
Là quyết tâm chết.
Tôn Lăng vung tay lên, như muốn cho Tôn Ngôn một quyền, ngừng trong không trung rất lâu, lại từ từ để xuống: “Em có ý tứ gì?”
Tôn Ngôn nhìn chằm chằm cửa sổ không nói lời nào, gò má của anh mệt rã rời, cảm giác có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tôn Lăng cắn chặt răng, lồng ngực lên xuống, từ nhỏ đến lớn, tính cách tiểu tử Tôn Ngôn này vô cùng cứng rắn, rất sĩ diện, đánh vỡ răng cũng cần phải nuốt xuống cười, hồi nhỏ ham chơi ngã đến gãy xương cũng chưa kêu đau một tiếng, cũng bởi vì tính cách này, vẫn so cây kim cọng câu với mình, nhất định cũng không chịu nhường người khác, đốp chát khắp nơi. Khiến người khác ghét như vậy làm Tôn Lăng có một lần muốn tùy tiện đổi một người em trai với bạn cùng lớp.
Anh nâng cao giọng chất vấn: “Nghiêm Hải An nằm ở bên trong vì em, con trai cha mẹ em ấy có chút khá lên, em cũng không quan tâm cái gì rồi hả?”
Lại không nghĩ rằng Tôn Ngôn nói: “Em đã viết xong di chúc, nửa đời sau của bọn họ sẽ không lo lắng.”
Nói xong anh lại còn có thể người một cái: “Cướp con trai của người ta, dù sao vẫn không thể không tỏ ý một chút.”
Sắc mặt Tôn Lăng trắng bệch, nghe anh nói, trên thực tế phải đi tìm chết là một loại suy nghĩ rất đáng sợ, nhưng Tôn Ngôn nhìn qua ngay ngắn rõ ràng, không chút kích động nào, dường như anh cũng không có bất kì cảm giác gì với cái này, dường như toàn bộ tình cảm của anh đều bị một bàn tay to lấy ra khỏi cơ thể, trở nên vô cùng bình tĩnh.
Những người muốn đi tìm chết có thể giống nhau, bởi vì không có đầu mục sống, không có hi vọng, không có biện pháp, cho nên mới rất bình tĩnh nghĩ tới việc đi tìm chết.
Lúc này chỉ có chết mới là lối thoát duy nhất.
Tôn Lăng ngỡ ngàng đưa ánh mắt về phía trước cửa kính chỉ có rèm che, trong lòng trống rỗng. Anh ta nên khuyên Tôn Ngôn, hoặc là nên mắng một trận đánh một trận, nhưng anh ta vô cùng rõ ràng ác mộng vướng mắc cả đời Tôn Ngôn là cái gì, cũng không biết lên tiếng từ đâu.
Điều duy nhất anh ta có thể nghĩ là, Nghiêm Hải An tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Nhóm người nhà họ Ngôn lợi cho kẻ khác không biết cuộc nói chuyện này giữa hai anh em, cũng không biết dự định của Tôn Ngôn, nhưng trông thấy Tôn Ngôn tận tâm tận lực như vậy vô cùng cảm động, cho dù có biết Nghiêm Hải An là vì cứu Tôn Ngôn mới có thể trở thành người bị thương nặng nhất ấy bọn họ cũng không có lời oán thán.
Lão nhân gia thật thà tin số phận, đây cũng là số phận.
“Tiểu Ngôn, cháu nên nghỉ ngơi đi, cháu cứ bắt buộc như vậy nữa người sắp suy sụp.” Lô Tố Cúc cũng không nhìn được loại hành động tự mình hại mình này của Tôn Ngôn, “Hải An có bạn bè như cháu, đời này cũng đáng rồi.”
Thậm chí bây giờ nhìn qua Tôn Ngôn có chút đáng sợ, anh cười cười với Lô Tố Cúc, kết quả chính là cứng ngắc mà nhếch miệng: “Không sao, dì, cháu trông coi có thể an tâm một chút.”
Lô Tố Cúc không miễn cưỡng được anh, quay đầu lại nói với lão già nhà mình: “Nhìn Tiểu Ngôn làm người khác rất lo lắng, có phải cậu ta cảm thấy Hải An bị thương là lỗi của cậu ta không hả?”
Trong khoảng thời gian này Nghiêm Hải Lợi cũng không buông qua lông mày, nghe vậy chỉ thở dài.
“Ai, mấy ngày nay tôi nhìn cậu ta, đều cảm thấy…” Lô Tố Cúc nghi ngờ tiếp tục nói, “Nếu Hải An xảy ra chuyện gì, cậu ta cũng không sống được. Nếu không chúng ta sẽ khuyên một chút?”
“Bà nói được lời gì, sao có thể.” Sau khi Nghiêm Hải Lợi phản bác thì suy nghĩ cẩn thận, lại cảm thấy thực sự như vậy. Bọn họ chưa từng thấy việc đời gì, chỉ là sống hơn nửa đời người, vẫn có chút năng lực phân biệt nhìn người khác.
“Nói thật, không ngờ còn có người tốt với Hải An thế này.” Lô Tố Cúc than thở, “Ban đầu tôi cũng có chút trách cậu ta, kết quả nhìn thấy bộ dáng này của cậu ta, tôi cũng không nói ra miệng cái gì.”
Nghiêm Hải Kiến buồn bực ở một bên, không nói lời nào. Anh ta cũng rất rối rắm, Nghiêm Hải An vì Tôn Ngôn đến mạng cũng không cần, Tôn Ngôn để ý giống như Hải An. Đàn ông với đàn ông thật sự có thể qua cả một đời sao?
Nokia của anh ta vang lên, là bệnh viện gọi điện thoại tới.
Nghiêm Hải An thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi.
Lô Tố Cúc khóc ra một chút: “Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ.”“Đi, đi, gần bệnh viện!” Khi Nghiêm Hải Lợi thiếu chút nữa vọt đến eo, lập tức Nghiêm Cẩn đỡ lấy. Cả gia đình mọi người vội vàng chạy đến bệnh viện, Nghiêm Hải Kiến đi trước làm gương chạy ở phía trước dẫn đầu, quán tính mà chạy về phía ICU, chạy được một nửa mới nhớ tới mình váng đầu, Nghiêm Hải An đã đi vào phòng bệnh bình thường rồi.
Nghiêm Cẩn rớt lại phía sau một bước, ngược lại hỏi rõ địa điểm, dẫn Nghiêm Hải Lợi và Lô Tố Cúc đi trước một bước. Trong lòng cậu cũng lo lắng, sau khi thấy rõ số phòng đẩy cửa vào.
“Ầm”
Lô Tố Cúc đánh lên cháu trai của mình, sốt ruột hỏi: “Cháu làm cái gì? Sao đóng cái cửa lại?”
Nghiêm Cẩn trừng mắt cầm tay nắm cửa thật chặt, không khống chế được miệng, trong lúc nhất thời có chút phân biệt không rõ hình ảnh mới nhìn được là có ý tứ gì, chỉ là bất giác cảm thấy không tốt lắm.
Nghiêm Hải Lợi vừa chạy tới có chút thở không ra hơi, đưa tay muốn đẩy cửa: “Trảo Tử ngăn ở chỗ này? Sao lẩm bẩm không cho vào? Sao?”
Tình cảnh vừa nãy chấn động quá lớn, Nghiêm Cẩn không khỏi cà lăm: “Chú ấy, họ…”
Đây là một phòng bệnh đơn, rộng rãi sáng sủa, cho nên liếc qua thấy ngay, Nghiêm Cẩn rối rắm lại hoảng hốt, ông chủ Tôn vừa hôn chú sao? Hay là ông chủ Tôn chỉ đang khom lưng nhìn kiểm tra cái gì?
Cậu thấy Nghiêm Hải Kiến đến trễ, xoay người dựa vào trên cửa, bản năng không muốn để người lớn vào cửa, quyết định giấu chuyện này đi.
“Trảo Tử Trảo Tử?” Anh liếc mắt một cái nhìn chăm chút đến trên người Nghiêm Cẩn, “Tiểu Cẩn?”
Bị ông nội bà nội ba ba cùng nhau nhìn chằm chằm, trong lòng Nghiêm Cẩn hoảng loạn, vội nói: “Con cảm thấy chú hơi mệt, nếu không chúng ta đợi lát nữa….”
Lời còn chưa dứt, trong phòng truyền đến vài âm thanh đồ vật rơi xuống đất. Nghiêm Hải Kiến không dám chậm trễ, đến gần đẩy Nghiêm Cẩn lờ mờ vọt vào trong.
“Ông chủ Tôn!” Nghiêm Hải Kiến nâng Tôn Ngôn ngã xuống đất ngất đi dậy, vội vàng bảo Nghiêm Cẩn nhấn chuông. Y tá và bác sĩ vội vội vàng vàng chạy tới, không ngờ xảy ra chuyện không phải là người nằm trên giường.
Tôn Lăng nghẹn một bụng tức giận, lòng rét lạnh cũng không còn che tình cảm nồng nàn, vốn không định tới, kết quả nghe được Tôn Ngôn cũng hôn mê, không thể không chạy qua.
Kết quả chẩn đoán của Tôn Ngôn là không có vấn đề lớn gì, chỉ là tụt huyết áp, dinh dưỡng không đầy đủ.
Anh ta thấy Tôn Ngôn vừa tỉnh liền muốn xuống giường, tức giận người làm oán hận quay về: “Được chưa, mọi người bên kia không có chuyện gì, em có thể nghỉ một chút không?”
Tôn Ngôn nhìn về phía anh ta, hốc mắt hãm sâu, gò má cũng có chút lõm, nhưng dù thế nào trong ánh mắt có chút sức người: “Anh.”
Có thể là anh không nói chuyện quá lâu, âm thanh rất khó nghe, trong một tiếng này hàm chứa cái gì đó rất phức tạp, trong chốc lát Tôn Lăng cũng không phân biệt được tốt xấu.
Đã nhiều năm người này không gọi qua anh rồi hả? Từ khi bắt đầu tốt nghiệp nhà trẻ?
“…Ai, anh thật sự phục em.” Trong chốc lát Tôn Lăng không biết là nên mắng hay nên quan tâm, cũng không hiểu kiếp trước có phải mình đụng hệ ngân hà không, đời này gặp phải người em trai như vậy, “Em có thể yêu thương thì thương xót anh đi? Em là muốn dày vò chết anh sao? Anh mẹ nó cũng không muốn trẻ con, đều khó nuôi như em anh còn có thể sống?”
Tôn Ngôn cười cười, sau đó ho lên.
Động tác Tôn Lăng thô lỗ mà nhét cho anh chén nước: “Hai chai đường glucose này, yên lặng đánh xong cho anh, sau đó thì em cút qua bên kia coi chừng đi.”
Lúc này Tôn Ngôn không tùy hứng, nhìn thoáng qua bình truyền nước, vùi đầu chỉnh ống truyền dịch đến lớn nhất.
Tôn Lăng: “…”
Em làm được, anh phục rồi.
Dùng tốc độ nhanh nhất truyền dịch, Tôn Ngôn về phòng bệnh của Nghiêm Hải An. Mọi người cả nhà họ Nghiêm đều nán lại bên trong, thấy Tôn Ngôn đến đây, tiến lên quan tâm rối rít, chỉ có trong đầu Nghiêm Cẩn lóe lại một màn chấn động tam quan kia, trốn sang một bên.
Lô Tố Cúc hỏi: “Bác sĩ nói chưa, còn bao lâu để tỉnh hả?”
“Chờ thuốc mê hết thì tỉnh.” Ánh mắt của Tôn Ngôn rơi trên người Nghiêm Hải An. Nghiêm Hải An vốn da trắng, lúc này không có chút màu máu, xem như cũng muốn hòa thành một khối với khăn trải giường rồi.
Loại màu trắng này làm ánh mắt anh đau nhói, anh đi qua, giúp Nghiêm Hải An nâng chăn thật tốt, vừa sờ sờ trán tái nhợt, vừa cẩn thận vuốt lưu hải* rải rác trên mi mắt.
*lưu hải: Đề cập đến mái tóc ngắn gọn gàng treo trên trán, nguồn gốc của tên này có các loại đối số khác nhau. (Nguồn: Baidu)
Một loạt động tác này làm đến hết sức tự nhiên mà tràn đầy tình cảm, cái loại dịu dàng và tình nghĩa này khiến người ngoài đều có thể thấy rõ ràng. Lô Tố Cúc mơ hồ cảm thấy sự việc không bình thường, nhưng không thể nói rõ không đúng chỗ nào: “Tiểu Ngôn, cháu nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta đến xem Hải An.”
Tôn Ngôn không nỡ dời ánh mắt từ trên người Nghiêm Hải An: “Không sao, nếu là không có cậu ấy, nói không chừng cháu cũng không còn, trông coi cậu ấy là việc cháu phải làm.”
Nói xong anh quay đầy về phía Lô Tố Cúc: “Dì, Hải An đã cứu cháu một mạng, cháu sẽ mãi mãi không quên chuyện này. Chuyện của cậu ấy là chuyện của cháu, người thân của cậu ấy cũng là người thân của cháu, bất kể dì và chú còn có nhà anh cả bọn họ có chuyện gì đều có thể trực tiếp tới tìm cháu, về sau cháu và cậu ấy cùng phụng dưỡng các người.”
“Ôi, việc này…” Tôn Ngôn nói đến chân thành, Lô Tố Cúc không nghĩ tới anh tri ân đồ báo như vậy, mà còn không phải nói cho một khoản tiền coi như xong, mà là ưng thuận loại hứa hẹn này, vô cùng cảm động, “Hải An và cháu quan hệ tốt, lúc đó nó hoàn toàn không muốn cay nhiều, cháu cũng không cần để ý việc này như vậy, bây giờ hai người không có chuyện là tốt rồi.”
Tôn Ngôn cười, lại quay lại nhìn Nghiêm Hải An. Trên mặt anh cười, đôi mắt lại đỏ. Mỗi khi anh nhìn về phía người này, toàn bộ xung quanh đều không tồn tại nữa, bởi vì đây là tương lai của anh, hi vọng của anh.
Cũng là mạng sống của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...