Nghiêm Hải An vừa về nước, chênh lệch thời gian còn chưa chuyển đổi thì nghe nói Mạc Dịch Sinh vào đồn công an, cả người sợ hãi, choáng váng. Chính mắt Tô Ấn nhìn người vào đồn cảnh sát cũng luống cuống, chỉ sợ Tôn Ngôn tìm mình gây rắc rối, mất vàng chén cơm này.
Tôn Ngôn: "Bảo cậu chăm sóc người, con mẹ nó cậu chăm sóc cho tôi như vậy sao?"
Tô Ấn tiếp tục lái, lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Xin lỗi tổng giám đốc Tôn, là sơ sót của tôi."
Thật ra trong lòng Tôn Ngôn thì Mạc Dịch Sinh giết người hay phóng hỏa cũng không quan trọng, nhưng anh không nhìn nổi Nghiêm Hải An gấp gáp như vậy: "Được rồi, bớt nói nhảm cho tôi nhờ, chạy quan hệ chưa?"
"Tôi." Tô Ấn dừng một chút, không bằng lòng nói: "Lương Thiên đã đi làm rồi."
Tôn Ngôn lập tức nói với Nghiêm Hải An: "Lương Thiên làm việc xuất sắc nhất, tay cũng rất thành thạo, chúng ta về nhà trước, bảo đảm lập tức mang Mạc Dịch Sinh về cho em."
"Đi đồn công an trước, tôi muốn đi xem cậu ấy một chút." Nghiêm Hải An bóp sống mũi, "Sao cậu ấy lại có thể làm ra chuyện như vậy...... Không, đây không giống chuyện cậu ấy làm, tôi nên nghĩ đến sớm."
Tôn Ngôn nắm bờ vai của anh, tầm mắt chống lại Tô Ấn dè dặt trong kính chiếu hậu, hung tợn trợn mắt, ý bảo sau này sẽ tính sổ với cậu ta.
Cổ Tô Ấn rụt lại, yên lặng đề cao tốc độ xe.
Trong đồn công an, d d l q d Lương Thiên để luật sư đi làm thủ tục, mình gọi điện thoại ở bên ngoài, danh tiếng của nhà họ Tôn rất hữu dụng, chỉ một lát sau đã đáp ứng.
Anh buông điện thoại, mày khẽ nhăn.
Đèn xe chiếu chùm sáng dưới chân, Lương Thiên Tòng tỉnh lại trong suy nghĩ, đi xuống cầu thang: "Tổng giám đốc Tôn, chuyện đã giải quyết, người bắt đầu đi ra."
Tôn Ngôn lập tức nói với Nghiêm Hải An "Em xem, không lo lắng chứ?"
Nghiêm Hải An thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn, thật sự vất vả cho các anh rồi."
"Không sao." Lương Thiên nhẹ nhàng lịch sự mà cười, "Chuyện này là trách nhiệm của tôi."
Có quan hệ trong nước hiệu quả làm việc rất nhanh, lúc bọn họ đang nói chuyện thì luật sư đã mang theo Mạc Dịch Sinh ra ngoài.
"Dịch Sinh!" Nghiêm Hải An bước nhanh cầm lấy tay của anh, "Không sao chứ? Có làm mình bị thương hay không?"
Mạc Dịch Sinh cũng không cho rằng bản thân chán nản hay mất mát như thế, ngược lại biểu hiện rất bình tĩnh, thậm chí còn cười với anh: "Tôi không sao, sao anh lại trở về?"
Biểu hiện này làm cho Nghiêm Hải An càng lo lắng hơn, nhưng bây giờ cũng không phải lúc điều tra, anh không dám nhắc đến chuyện bức tranh và trận đấu: "Ừ, vừa lúc trở về nước."
Tôn Ngôn lại không chút kiêng nể nào: "Ra ngoài là tốt rồi, chuyện này không cần cậu quan tâm, trở về nên làm gì thì làm cái đó, cái người họ Hà kia để sau rồi tính, đi về trước, chỗ này rất xui xẻo."
Nghiêm Hải An quay đầu lại trợn mắt, làm sao anh ta lại tự vạch áo cho người xem lưng như thế?!
Tôn Ngôn: "???"
Nghiêm Hải An vội vàng nhìn Mạc Dịch Sinh, Mạc Dịch Sinh nói: "Cám ơn, đã làm phiền anh."
Tôn Ngôn chẳng biết tại sao từ từ lấy lại tinh thần, khí thế rất lớn mà vẫy tay một cái nói: "Người mình, không cần khách sáo."
Lương Thiên đi hỏi luật sư tình huống kỹ càng, Tô Ấn đi lái xe. Mạc Dịch Sinh bị Nghiêm Hải An dẫn đi phía trước, anh nói: "Hải An, anh đặc biệt chạy về vì tôi sao?"
Nghiêm Hải An lặng im chốc lát: "Xin lỗi, tôi không nên đi."
Anh hối hận sâu sắc, ngược lại Mạc Dịch Sinh cười: "Tại sao muốn nói xin lỗi với tôi? Sai cũng không phải anh, cũng không phải tôi."
"Đúng." Tôn Ngôn nói trêu: "Sai là cái thế giới này."
Nghiêm Hải An: "......"
Thật sự anh muốn tóm chày gỗ đánh người này một trận, lúc này mà hai người còn cười đùa sao!
Mạc Dịch Sinh không nói gì tiếp, buông tầm mắt xuống.
Ba người đi đến bên cạnh xe, Tôn Ngôn đi, kéo cửa sau xe, Nghiêm Hải An nói: "Anh ngồi tay lái phụ."
Tôn Ngôn: "......"
Tôn Ngôn giận dễ sợ, sao mỗi lần chống lại Mạc Dịch Sinh mình sẽ bị phân biệt đối xử? Rốt cuộc ai quan hệ tốt hơn ai: "Tôi muốn ngồi phía sau."
Nghiêm Hải An cho anh một cái nhìn xem thường "Sao anh không hiểu chuyện tí nào", để cho Mạc Dịch Sinh đi vào ngồi trước, sau đó mình chui vào, Tôn Ngôn theo sát phía sau.
Nghiêm Hải An lập tức bị anh đẩy ra giữa: "......"
Tôn Ngôn dựa vào cửa, lớn tiếng nói: "Thế nào?! Xe này lớn, năm người ngồi."
Vì vậy ba người đàn ông to lớn chen chúc ngồi ở phía sau, tình cảnh thê thảm không nỡ nhìn.
Tô Ấn không hiểu nhìn quan hệ kì lạ giữa ba người này, cẩn thận hỏi: "Tổng giám đốc Tôn, trước tiên đi đâu?"
Tôn Ngôn không dám quay về phía Nghiêm Hải An đang nổi giận, chỉ có thể đổ lỗi lên người Tô Ấn: "Không thấy người còn chưa ăn cơm sao? Ăn cơm trước đã!"
Tô Ấn lại không dám hỏi thăm ăn cái gì nữa, nơm nớp lo sợ khởi động xe.
Nghiêm Hải An quan tâm xem xét sắc mặt Mạc Dịch Sinh, trên mặt anh vẫn mang theo thích thú lẫn mỉm cười, hơi kinh hồn bạt vía(1) "Dịch Sinh, ai cũng không thể biết nhìn người, năm đó tôi nghỉ học cũng không phải bị người khác chơi đểu hay sao? Chỉ là vận khí(2) của cậu không tốt."
(1) Kinh hồn bạt vía: sợ hãi đến mức như mất cả hồn vía
(2) Vận khí: chiều hướng phát triển tốt, xấu của sự vật, sự việc theo quy luật tự nhiên, tại một thời điểm cụ thể, theo thuật phong thuỷ
Mạc Dịch Sinh nhìn ngoài cửa sổ: "Xem ra vận khí của tôi rất tốt, đầu tiên là gặp được anh."
Nghiêm Hải An không chuẩn bị tâm lí đột nhiên bị anh kích động, thoáng chốc nghẹn lời: "Dịch Sinh......"
Mạc Dịch Sinh nhìn cái bóng của mình trên cửa sổ: "Bức tranh kia là tôi đốt vì không muốn để lại cho anh ta, anh ta không có tư cách(3)."
(3) Tư cách: Cách ăn ở, cư xử, biểu hiện phẩm chất đạo đức của một người.
Tôn Ngôn tiện mồm nói: "Cậu đốt bức tranh cũng vô dụng, ở bên ngoài người ta vẫn nghĩ anh ta vẽ đấy."
Khuỷu tay Nghiêm Hải An đánh vào xương sườn của Tôn Ngôn, Tôn Ngôn kêu lên một tiếng đau đớn.
"Không sao cả, bức tranh kia vốn không trong sạch, là một vết bẩn." Anh quay đầu, nhắm mắt lại, "Tôi cũng không muốn để người khác biết đó là bức tranh tôi vẽ."
Tâm can Nghiêm Hải An đều run rẩy, Mạc Dịch Sinh giống như là người như thế, nhìn đơn giản, thật ra lại rất cực đoan(4). Anh chỉ sợ Mạc Dịch Sinh từ một người cực đoan dẫn đến người khác cực đoan, thậm chí, nghỉ vẽ tranh.
(4) Cực đoan: dùng để chỉ những người, những hành động thường chỉ chấp nhận, chỉ đi theo một hướng mà mình cho là đúng, không chấp nhận những cách nhìn nhận, những cách lý giải từ những góc độ khác.
Vậy mà kế tiếp Mạc Dịch Sinh lại lặng im, ngay cả trong quá trình ăn uống cũng không nói một tiếng, Nghiêm Hải An rất lo lắng cho anh, lại lần đầu tiên thấy mình không hiểu cậu ấy.
Bởi vì chuyện này giải quyết quá nhanh, bên thông gia Lý Vi Vi cũng không biết con trai mình đã làm chuyện gì. Nhưng hiện tại Hà Linh cũng có chút danh tiếng vừa phải, bức tranh đoạt giải thưởng quốc tế cũng bị người đốt rồi, đây là con đường bóp méo không có tình người, nhóm truyền thông thích nhất loại tin tức này, làm sao sẽ bỏ qua. Thế lực Tôn Ngôn có hạn, không thể làm gì khác hơn là nhờ người anh trai giúp đỡ, áp chuyện này xuống, tránh tạo ảnh hưởng quá lớn đến Mạc Dịch Sinh.
Tôn Lăng nói mấy câu hỏi xong tình huống, hỏi ngược lại: "Chuyện như vậy coi như truyền thông không báo chí nói, dân chúng không biết, bọn người trong giới nghệ thuật cũng không biết sao? Bạn của em không muốn ở trong giới nghệ thuật nữa hả?"
Tôn Ngôn kêu to líu cả lưỡi: "Đây đều là vấn đề nhỏ sao?"
Tôn Lăng biết nó nói còn có cửa nhà họ Tôn làm hậu thuẫn(5), tâng bốc một cái, vẫn có thể đi vào được: "Trị ngọn không trị gốc, người nghệ sĩ thích nhất là danh dự, dù sao danh tiếng xấu cũng không tốt."
(5) Hậu thuẫn: Lực lượng ủng hộ, làm chỗ dựa ở phía sau.
Tôn Ngôn chủ yếu không nghĩ đến nhiều như vậy, chỉ có điều từ trước đến nay anh là người không suy tính chu đáo trong lòng, nghe vậy cũng chỉ là nghĩ đến Nghiêm Hải An sẽ vì chuyện này mà lo lắng hay không, mới để ý đứng lên: "Vậy làm sao tìm cách? Đưa tiền?"
"Là muốn tiêu ít tiền, nhưng không phải nhét......" Gương mặt Tôn Lăng thờ ơ nhìn em trai mình, không thể làm gì khác hơn mà lắc đầu một cái, "Tốt lắm, chuyện này không cần em quan tâm, đảm bảo để Nghiêm Hải An hài lòng."
"Sẽ chờ những lời này của anh!" Tôn Ngôn lập tức quăng nồi cho anh trai của mình, "Mau chóng."
Tôn Lăng cười, mắng: "Rõ là anh mắc nợ em.”
Tôn Ngôn được Tôn Lăng cam kết, thật sự vui mừng chạy đến trước mặt Nghiêm Hải An tranh công, Nghiêm Hải An không còn vui vẻ kịp nữa vì Mạc Dịch Sinh muốn rời đi.
Anh giao phòng ở và phòng vẽ tranh cho Nghiêm Hải An Bảo trông nom xử lý, sau đó chuẩn bị một mình đi ra ngoài du lịch.
Quả thật Nghiêm Hải An choáng váng: "Cậu phải đi tìm mẹ mình sao?"
Mạc Dịch Sinh đang dọn dẹp hành lý, ngẩng đầu: "Tôi đã nói với mẹ, mẹ rất ủng hộ tôi.”
Não Lý Vi Vi kín như vậy dĩ nhiên sẽ ủng hộ cậu!
"Dịch Sinh, cậu bình tĩnh một chút, chuyện này có thể giải quyết." Nghiêm Hải An muốn kéo Dịch Sinh, lại bị Tôn Ngôn kéo lại.
Tôn Ngôn quan sát Mạc Dịch Sinh mấy lần, hỏi: "Cậu quyết định được rồi?"
Mạc Dịch Sinh thu dọn xong hành lí, kéo khóa đóng lại: "Ừ, tôi mua được vé máy bay rồi."
Nghiêm Hải An yên lặng, Tôn Ngôn huýt sáo một hơi: "Ghê gớm, bây giờ vé máy bay cũng tự đi mua. Đi chỗ nào?"
Mạc Dịch Sinh cười: "Đi Paris trước, tôi muốn đi xem vườn quất trong viện bảo tàng “Thủy Tiên”. Hải An, không phải chúng ta đã nói khi nào rảnh rỗi đi xem một chút sao? Chừng nào anh có thời gian thì lại đi, tôi đi trước một bước."
Tôn Ngôn nhíu mày, kéo Nghiêm Hải An về cạnh mình: "Được, cậu hãy yên tâm đi, tôi sẽ dẫn anh ấy đi."
Nhìn hành động của hai người, cuối cùng một chút ấm ức trong lòng Mạc Dịch Sinh cũng biến mất, anh nói tiếp: "Chuyện Hà Linh các anh không cần phải vì tôi mà lo nghĩ, tôi không thèm để ý những người khác nghĩ như thế nào, tôi cũng không vào giới nghệ thuật giả dối này, anh cũng biết. Tôi chỉ là cảm thấy chính tôi đợi ở đây quá lâu, lâu nên thế giới chính là như vậy."
Nghiêm Hải An nhíu mày, lo lắng hỏi cậu ấy một chút: "Cậu... còn tiếp tục vẽ tranh chứ?"
"Dĩ nhiên." Mạc Dịch Sinh vừa nói vừa cười, nụ cười này có chút không giống với những bức tranh mỉm cười đẹp đẽ trước kia, ánh mắt của cậu ấy lấp lánh tỏa sáng giống như ngôi sao, "Tôi sẽ vẽ những gì tôi nhìn thấy được, đến lúc có thể phải gửi về cho anh giúp tôi giữ một bức đó."
Anh nói như vậy, Nghiêm Hải An hơi hơi yên tâm, mặc kệ Mạc Dịch Sinh nghĩ thế nào, ít nhất sẽ không buông bỏ thứ anh yêu quý nhất – vẽ tranh, chỉ cần xác nhận chỗ này là đủ rồi.
Tôn Ngôn nhìn Nghiêm Hải An một chút, chủ động nói: "Một mình một người lần đầu tiên ra ngoài du lịch, tôi tìm người đi theo cậu, cũng tránh cho Hải An lo lắng."
"Không có gì cũng lo lắng đó, tôi cũng là người trưởng thành." Mạc Dịch Sinh thoáng tháo vát, "Lần này, tôi muốn đi một mình."
Tôn Ngôn cảm thấy rất ý tứ cười một tiếng, quay đầu hỏi Nghiêm Hải An: "Có phải cảm thấy đứa bé trưởng thành hay không?"
Nghiêm Hải An không phản bác, giờ khắc này anh lại không nói được tư vị trong lòng.
Cuối cùng, anh chỉ nói chung chung: "Nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...