Quan Hệ Không Đứng Đắn - Ngự Tiểu Phàm

Mặc dù gặp được Vương Úc ở thành phố S, nhưng sau khi trở lại thành phố B, Nghiêm Hải An cũng không liên lạc với bất kỳ một bạn học nào. Cậu luôn phân vân lúc nào thì trở về một chuyến, nhưng không nghĩ tới ngày đó Tôn Ngôn nghe xong một câu, cứ đặt ở trong lòng như vậy.
Nghiêm Hải An đẩy cửa xe ra xuống xe, đang kỷ niệm ngày thành lập trường, nhà trường mở cửa với bên ngoài, bây giờ vẫn chưa tới bốn giờ chiều, không ít người ra ra vào vào cổng. Cậu đi vào trong theo đoàn người, sân thể dục…
Và cậu gặp thoáng qua học sinh mặc đồng phục trên người giống với ngày trước, nhưng kiểu dáng lại có phong cách phương Tây hơn cậu lúc trước nhiều.
Đời người chỉ có một lần trung học.
Lại nói kỳ lạ, lúc đó cậu yêu hận đan xen với trường học, có lẽ ghét nhiều hơn thích, hôm nay trở về nhìn, cảm xúc còn dư lại đều nhàn nhạt, những thứ tình cảm kia nói cho cùng chỉ là u buồn tuổi trẻ, cũng không có gì đặc biệt hơn người.
Nghiêm Hải An đứng ở dưới tòa nhà dạy học nhìn xung quanh một lát, gọi một người lại: “Xin hỏi, cậu có biết thầy Phùng Dật Thanh ở đâu không?”
Hôm nay nam sinh đã quen bị hỏi đường rồi, chỉ chỉ nóc một tòa nhà dạy học khác: “Anh nói thầy chủ nhiệm à? Phòng làm việc ở bên kia, nhưng không biết thầy có ở đó hay không.”
Nghiêm Hải An nói cám ơn, liền nhấc chân đi về phía phòng làm việc cậu ta chỉ.
Có là là do kỷ niệm ngày thành lập trường, trừ đi học, những người khác cũng đều đi ra ngoài, chặng đường đến tòa nhà dạy học trống vắng. Thầy chủ nhiệm có một phòng làm việc, đóng cửa.
Nghiêm Hải An gõ một, không có mở.
Người không có ở đây đi.
Nghiêm Hải An lẳng lặng đợi một lát, xoay người rời đi.
Có người đứng cách đó không xa, vẻ mặt kinh ngạc.
Hơn mười năm trôi qua, mọi người sẽ thay đổi, chẳng qua Phùng Dật Thanh thay đổi hơi nhiều. Không biết có phải vì liên quan đến chức vị hay không, Phùng Dật Thanh ăn mặc có vẻ chững chạc, trên mặt không có nếp nhăn, nhưng cơ thể có chút mập ra, cũng không đến nỗi béo, chỉ là làm vẻ thanh tú khiến người ta tim đập thình thịch cũng bị tiêu tan sạch sẽ.
Trong mắt của anh ta xẹt qua một chút chột dạ, nhưng lập tức nở nụ cười: “Hải An! Đã lâu không gặp nha, vừa rồi thầy mới thấy bọn Vương Úc, thế nào, em không ở cùng bọn họ sao?”
Giọng điệu rất quen thuộc, nhiệt tình ít hơn trước kia một chút. Anh ta giống như sợ Nghiêm Hải An nói cái gì: “Vương Úc nói trước đó gặp phải em, thầy còn nghĩ lần này em có thể đến đây hay không, nhiều năm như vậy em cũng không tới thăm thầy. Các thầy giáo khác em cũng đi thăm chưa? Thầy Tôn đã về hưu, lúc ấy còn theo các em ba năm môn toán học nha.”

Nghiêm Hải An nghe anh ta nói xong, khi anh ta định nói cái gì nữa thì cười: “Thầy Phùng, em chỉ muốn quay về gặp thầy.”
Miệng Phùng Dật Thanh khép lại, vẻ mặt mang theo chút cảnh giác, nụ cười cũng nhạt đi một chút: “Còn tưởng rằng em đều quên hết những thầy giáo chúng tôi rồi chứ, gặp mặt bạn học cũng không thấy em tới. Bây giờ thầy còn có chút chuyện, không thì em chờ thầy một chút?”
“Không, em nói mấy câu sẽ đi.” Suy nghĩ của Nghiêm Hải An có chút hoảng hốt, thật ra thì lúc cậu tìm tới không suy nghĩ nhiều, thậm chí nói cái gì với Phùng Dật Thanh cũng chưa tổ chức lời nói cho tốt, cứ tìm tới như vậy.
Cậu còn nhớ rõ đã từng ở chung nhiều với Phùng Dật Thanh, Phùng Dật Thanh đó giống như thoát khỏi hiện thực, và phát hiện ở nơi này, ngay cả Phùng Dật Thanh trưởng thành sau này cũng không là cùng một người.
Có thể Phùng Dật Thanh vẫn không thay đổi, là một người như vậy, có chút thông minh, có chút nghị lực theo đuổi, cũng rất thực tế, lại hèn nhát, lại tính toán, chưa bao giờ cư xử bình đẳng với một thiếu niên mười bảy tuổi. Có thể khi thích, có thể hưởng thụ phần tình yêu dâng hiến này, khi cảm thấy gánh nặng, sẽ cứng rắn bỏ đi.
Là Nghiêm Hải An làm anh ta quá đẹp trong lòng mình rồi, nhưng nói không chừng học sinh đều có tưởng tượng một phần tốt đẹp với thầy giáo của mình.
Nghiêm Hải An đi về phía Phùng Dật Thanh một bước, Phùng Dật Thanh lập tức lùi về sau một bước.
Nụ cười của anh ta đã hoàn toàn biến mất: “Nghiêm Hải An, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
“Thầy đang sợ cái gì chứ?” Nghiêm Hải An cười một tiếng, là cảm thấy thật buồn cười, “Thật ra thì em chưa từng nghĩ đến sẽ dùng quan hệ của hai chúng ta đi uy hiếp thầy. Đối với em mà nói, đó không phải là nhược điểm có thể mang ra uy hiếp người nào.”
Bất kể Phùng Dật Thanh nghĩ như thế nào, đối với Nghiêm Hải An mà nói đó chính là ánh sáng xanh biếc rạng rỡ của thời kỳ tuổi trẻ ngây ngô thê thảm của cậu, thứ trân quý như vậy, sao cậu có thể chà đạp?
Phùng Dật Thanh đã quay đầu đi, lại cố kỵ Nghiêm Hải An, không nhúc nhích: “Em đang nói cái gì? Thầy không hiểu.”
Nghiêm Hải An nhìn thoáng qua hành lang bên ngoài, mùa hè cây cối lúc nào cũng xanh biếc tràn đầy sức sống, ánh mặt trời dừng ở phía trên có vẻ sẽ cho người ta hi vọng tràn trề.
Khi đó, bầu trời cũng xanh như này sao?
Cậu quay đầu lại nói: “Em biết rõ người nói em bán mình tiếp khách ở quán bar khi đó là thầy. Cũng biết ngay từ đầu. Không ai nghe giải thích của em, dù sao đúng là em đi làm ở quán bar.”
Khuôn mặt Phùng Dật Thanh cứng ngắc: “Em có chứng cứ gì?”
Nghiêm Hải An lắc đầu một: “Em không có chứng cứ, nhưng người nào làm chuyện này thì em và thầy đều rõ ràng trong lòng. Thầy yên tâm, em cũng không định nói cho những người khác. Khi đó em biết thầy lừa em kết giao với cô Lý là rất tức giận, nhưng em thật sự không có dự định làm gì với thầy.”

Cô Lý là cháu gái của hiệu trưởng, với Phùng Dật Thanh trong lúc nhất thời trở thành trai tài gái sắc người người hâm mộ, mà Nghiêm Hải An thì có vẻ dư thừa mà chướng mắt.
Có thể đây cũng là nguyên nhân năm ấy Nghiêm Hải An bị đuổi học nhanh như vậy, cũng không biết Phùng Dật Thanh nói với cô ấy thế nào.
“Thầy đã kết hôn với cô ấy rồi chứ?” Cho tới bây giờ nhìn Phùng Dật Thanh, Nghiêm Hải An nói: “Nói không trách thầy là gạt người, có một thời gian rất dài em thực sự muốn làm chút chuyện đánh trả lại thầy.”
Nhưng rốt cuộc cậu không làm được, cho dù chật vật như vậy, bị phản bội như vậy, niềm kiêu ngạo của cậu vẫn không cho phép cậu làm ra chuyện hèn hạ giống đối phương.
“Rốt cuộc em muốn làm cái gì!” Phùng Dật Thanh không nghe nổi nữa, lớn tiếng hỏi: “Em không nên ép thầy tìm bảo vệ đuổi em ra ngoài!”
“Em tới nói lời từ biệt với thầy. Qua nhiều năm như vậy em vẫn luôn hận thầy, cũng hận chính mình. Nhưng em cảm thấy đã đủ rồi, đều đã qua, nghĩ tới những thứ này không có tác dụng gì.” Nghiêm Hải An khẽ mỉm cười, mi mắt thoáng rũ xuống, nhìn qua có chút lưu luyến, lại có chút chản nản, “Tạm biệt, em muốn quay về làm chính mình.”
Nói xong, cậu ngẩng đầu lên, ánh sáng ở trong đôi mắt cậu, giống như thiếu niên khí phách năm đó.
Phùng Dật Thanh ngẩn ngơ.
Nghiêm Hải An đã đi qua bên cạnh anh ta.
Phùng Dật Thanh đột nhiên mở miệng: “Nghiêm Hải An!”
Bóng lưng của Nghiêm Hải An không dừng lại, đã xoay qua cửa cầu thang, rốt cuộc không thấy được nữa.
Một đường cậu hướng về phía trước, tiếng ồn ào của đoàn người và quá khứ đều ở phía sau, đi ra đường lớn bên ngoài cổng trường theo cây ngô đồng, đi qua trung học, đi qua đau đớn, đi về phía cậu của hiện tại.
Tôn Ngôn mở cửa xe hút thuốc lá, thấy cậu tới, ngậm đầu lọc nhìn cậu.
Có thể Tôn Ngôn biết gì đó, nhưng anh không hỏi cái gì. Giống như Nghiêm Hải An cũng chưa bao giờ hỏi Tôn Ngôn về những ký ức đau thương kia, đây là loại ăn ý đáng quý, chưa bao giờ thương hại lẫn nhau.

Phùng Dật Thanh là một người lãng mạn, lại là một người có học, thích thơ ca nước ngoài nhất. Nghiêm Hải An đã từng vì khiến anh ta vui, cũng xem rất nhiều.
Không biết tính sao, lúc này liền nhớ tới một câu như vậy:
____Cuối ngày dài, tôi đứng ở trước mặt của bạn, bạn sẽ nhìn thấy những vết thương của tôi, biết tôi đã từng bị thương, cũng từng khỏi hẳn*.
*(Lời tiếng Anh) “When I stand before thee at the day’s end, thou shalt see my scars and know that I had my wounds and also my healing.” __ Rabindranath Tagore trích từ “Flying Bird Set” (Bộ chim bay).
Nghiêm Hải An lên xe, khi được máy điều hòa bao quanh thở phào một thật dài.
Tôn Ngôn hỏi: “Giải quyết? Nhanh như vậy?”
“Vốn cũng không có chuyện gì.” Nghiêm Hải An chợt mỉm cười, “Về nhà?”
Mặc kệ cậu có thừa nhận hay không, vì Phùng Dật Thanh cậu đã mất đi quá nhiều, trong trái tim đầy bụi bặm, còn bày đặt một đống đồ bỏ đi.
Không quét sạch sẽ những thứ này đi, làm sao cậu có thể tiếp nhận những người khác đi vào cho tốt chứ?
Tôn Ngôn nhìn cả người cậu một bộ dáng vô sự nhẹ nhõm, nhíu mày, ném thuốc lá xuống: “Về nhà.”
*
Nghỉ hè bắt đầu báo hiệu lại một mùa du lịch thịnh vượng, thành phố B cứ tháng 7 oi bức như ở trong nồi áp suất, càng nhiều người, thì cảm giác càng phiền não.
Nghiêm Hải An chờ bên ngoài nhà ga, liên tục nhìn đồng hồ. Rõ ràng hẳn là 10 giờ sáng đến, cũng không biết muốn trễ giờ tới khi nào.
Thật vất vả màn hình điện tử nhắc nhở chuyến tàu từ tỉnh S tới ga, mười phút sau mọi người chạy ra, Nghiêm Hải An mạnh mẽ giữ vững tinh thần, tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc ở trong đoàn người.
“Anh!”
Nghiêm Hải An giơ tay lên dùng sức vẫy vẫy, vừa tiếp tục gọi: “Hải Kiến! Nghiêm Cẩn!”
Lỗ tai Nghiêm Cẩn linh hoạt, nghe được âm thanh của cậu trước, khi nhìn thấy cậu kéo cha mình đến bên này.
“Em trai!” Nghiêm Hải Kiếm vừa nhìn thấy em trai mình thì cười nở hoa, rõ ràng là vô cùng vui vẻ, một tay giơ túi dệt phồng phồng lên, một tay ra sức chụp vai của cậu, “Lại cao lớn thêm rồi!”

Nghiêm Hải An cũng rất vui mừng, muốn nhận đồ trên tay anh, bị Nghiêm Hải Xây tránh: “Cái này nặng, để anh đi.”
Nghiêm Hải An cũng không tranh giành với anh: “Chớp mắt Nghiêm Cẩn cũng cao như vậy nha. Lần trước em thấy đầu nó mới đến đây.”
Nghiêm Cẩn một tay cầm túi ni lông một tay cầm túi hành lý, không bị nhiễm sự nhiệt tình của người lớn, mím môi, nhìn chằm chằm Nghiêm Hải An.
Nghiêm Hải Kiến có chút lúng túng, đánh một vào đầu của cậu: “Tại sao không kêu mọi người ! Dưa lắm điều?”
“Không sao.” Nghiêm Hải An nhìn ra Nghiêm Cẩn có chút hướng nội, chủ động trao đổi túi hành lý trên tay đứa trẻ đến tay mình, “Đi theo em, đi về trước để hành lý, em sẽ đưa mọi người đi ăn cơm.”
Mọi người chen qua đoàn người, đi tới bãi đậu xe. SUV đủ rộng rãi, dễ dàng để toàn bộ hành lý ở cốp sau, Nghiêm Hải Kiến ngồi ở vị trí kế bên tài xế: “Em cũng mua xe hơi?”
Nghiêm Hải An cười nói: “Không có, là của người khác, cho em mượn lái mà thôi.”
“À…” Không biết Nghiêm Hải Kiến nghĩ tới điều gì, lộ ra vẻ mặt lúng túng, thu tay ngồi xong. Nhưng có thể là không có qiudoon quen bầu không khí yên tĩnh, anh lập tức mở miệng nói: “Từ nhà mang theo chút đồ ăn tới đây, mẹ đặc biệt bảo anh cầm hũ tương, em giữ lại ăn.”
Đoạn đường này bọn họ đi xe lửa, còn mang một bao đồ ăn lớn như vậy, mang cũng không ăn thật tốt, tất cả đều là một phần tâm ý, Nghiêm Hải An cười nói: “Thật tốt quá! Mỗi ngày đều nhớ mùi vị trong nhà đó, ở chỗ này đã nhiều năm em cũng không ăn quen.”
Lúc này Nghiêm Hải Kiến mới yên tâm, nở nụ cười.
Nghiêm Cẩn ngồi đằng sau vẫn không định nói thêm vào câu chuyện, ngồi bên cửa sổ nhìn bên ngoài.
Nghiêm Hải An nói đặt trước xong khách sạn cho bọn họ, vốn là Tôn Ngôn kiên trì nhận đón về nhà ở, nhưng Nghiêm Hải An biết rõ Nghiêm Hải Kiến còn vướng mắc rất lớn với tính hướng của mình, qua nhiều năm như vậy bọn họ cũng không thuyết phục qua nhau. Tình huống bây giờ anh trai cậu không quản được cậu, nhưng tuyệt đối không đồng ý, cứ kéo dài cảnh thái bình giả tạo như vậy. Cậu với Tôn Ngôn cũng không thể suốt ngày dửng dưng là một đôi kích thích ra vào trước mặt Nghiêm Hải Kiến đúng không?
Thu xếp cho hai người xong, Nghiêm Hải An về nhà để đồ xuống, không ao ước Tôn Ngôn sẽ đợi ở nhà.
Tôn Ngôn vừa thấy cậu túi lớn túi nhỏ, bắt đầu vội vàng giúp một tay. Anh sức lớn, một tay nhấc xong hai túi nặng nhất rồi: “Em nhận được?”
Nghiêm Hải An gật đầu, lấy đồ ra từ trong túi dệt. Phơi khô đậu phộng, khoai lang, hột đào, dùng túi ni lông của mình chứa xong, nhét hơn nửa túi, còn có một hũ tương lớn.
Nhiều đồ như vậy, thật không biết lúc nào mới ăn hết.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối ngày dài, tôi đứng ở trước mặt của bạn, bạn sẽ nhìn thấy những vết thương của tôi, biết tôi đã từng bị thương, cũng từng khỏi hẳn. ____ “Bộ chim bay”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui