Mưa gió tầm tã, bầu trời ban đêm như đang bị thiên nhiên trút giận, sấm chớp làm sáng cả một góc trời, Thiên Châu chỉ cảm thấy xung quanh mình khắp nơi toàn là nước, cô không thể thở cũng không còn sức để kêu cứu, từng ngụm nước cứ như thể trần vào miệng cô, rồi không biết khi nào, cô cảm giác cả người mình đau đớn. lạnh lẽo, tựa như từng tế bào trên cơ thể đều đang nứt toác, đau đến không thể không rên rỉ…
ở một góc trời bình yên nào đó, tiếng nhạc bi ai kia lại vang lên, giọng nói tràn ngập sự đau đớn và bất lực của người phụ nữ đó lại ùa về.
“Không, đừng đi…. Đừng đi, a…”- Thiên Châu ngồi bật dậy nhìn xung quanh, mái tóc rối của cô xõa xuống hai vai, ánh mắt cô hoảng loạn và sợ hãi, thì ra lại nắm mơ, giấc mơ này đã gặp nhiều lần nhưng Thiên Châu không thể không hoảng sợ trước một giấc mơ rất thật này…
Đèn trong phòng được bật sáng, trong chốc lát khiến Thiên Châu không thích ứng được, liền nhắm chặt hai mắt, trong lúc chưa biết xảy ra
chuyện gì thì cô cảm thấy một mùi hương nam tính dường như khá quen thuộc lại đến gần mình, sau đó mình được một vòng tay lớn ôm vào lòng.
“Nha đầu, đừng sợ, lại gặp ác mộng sao? Em mơ thấy gì?”- Giọng nói quen thuộc, tràn đầy sự quan tâm vang lên bên tai, khiến Thiên Châu vô thức muốn để hắn ôm như vậy, mãi mãi như vậy… vì chỉ giây phút này cô mới có thể giống một có gái 20 tuổi bình thường, có thể yên lặng trong sự che chở của một người nào đó.
Giọng nói Thiên Châu rung rung: “Tôi mơ thấy mình bị nhấn chìm giữa dòng sống, rồi lại nghe thấy một tiếng nhạc văng vẳng, một người phụ nữ tràn đầy sự đau thương và bất lực nhìn tôi… tôi…”
“Đừng nói nữa!”- Lâm Khánh Phong nhíu mày, cắt ngang lời cô, hắn ôm chặt cô vào lòng, hắn nhạy biến phát hiện ra cơ thể Thiên Châu ngày càng lạnh giá, hơn nữa lại run lên từng cơn.
Thiên Châu lắc đầu, đôi mắt vô cùng bất lực lại tràn ngập vẻ hoảng sợ ngước lên nhìn Lâm Khánh Phong, bàn tay vô thức nắm chặt cánh tay của hắn: “Khánh Phong, nói cho tôi biết, có phải tôi đã từng trải qua chuyện gì đó rất khủng khiếp không? Năm tôi 4 tuổi, đúng… là năm tôi bốn tuổi, có phải tôi từng suýt chết đuối hay không?”
Lâm Khánh Phong trước giờ là chuyên gia dỗ ngọt con gái nhưng đối mặt với sự hoảng loạng của cô gái trong lòng mình lại không biết nói gì cho đúng, có lẽ là hắn không muốn dùng nhữ lời nói sáo rỗng đối với cô chẳng?
Lâm Khánh Phong lo lắng trả lời: “Tôi không biết.”
Thiên châu hoàn toàn không còn sự bình tĩnh hằng ngày nữa, có lắp bắp không ngừng: “Anh không biết, đúng rồi, anh làm sao biết, tôi… tôi phải tìm lão đại, ông ta đã cứu tôi năm đó, chắc là ông ta biết, tôi phải đi tìm ông ta hỏi cho ra lẽ.”
Thiên Châu đẩy Lâm Khánh phong ra, loạng choạng đi về phía cửa, bước chân cô xiên vẹo cơ hồ chỉ một chút tác động đã ngã khụy xuống đất, nhưng vừa đi được vài bước Lâm Khánh Phong đã ôm cô lại từ phía sau rồi ấn xuống giường.
“Anh buông tôi ra… buông tôi ra!”- thiên Châu dốc toàn lực thoát khỏi, cô phải làm cho ra lẽ, nguồn gốc của cái giấc mơ hoang đường đã ám ảnh cô gần 16 năm trời… nếu không… Thiên Châu chắc chắn sẽ phát điên lên mất.
“Nha đầu, bình tĩnh một chút đi, nghe tôi nói.”- Lâm Khánh Phong mặc kệ cô đánh vào người mình, ngữ khí hắn nhẹ nhàng, trầm thấp nhưng cũng đầy trọng lực: “Em là một cô gái bình thường, giấc mơ đó chẳng qua là em tưởng tượng ra thôi, có thể là do em luôn nghĩ về người thân của mình nên đã tự vẽ ra một viễn cảnh như vậy, nếu tìm được người thân rồi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi sẽ giúp em.”
Thiên Châu chợt dừng lại giãy dụa, cô yên lặng mà ngồi ở đó giống như một quả bóng xì hơi, ánh mắt cô trống rỗng giây lát rồi lại tràn ngập kích động nhìn Lâm Khánh Phong: “Anh, anh nói thật chứ? Anh giúp tôi? Giúp tôi tìm lại người thân thật không?”
Lâm Khánh Phong gật đầu, vỗ nhẹ đầu cô sau đó đứng lên đặt cô nằm xuống giường, đắp chăn lại cho cô: “Nha đầu, ngủ đi, mọi chuyện để tôi lo.”
Thiên Châu gật đầu, sau đó từ từ nhắm mắt ngủ, cô không biết vì sao mình lại nghe lời người đàn ông này như vậy, có thể vì cô đã quen với sự xuất hiện của hắn khi mình bị ác mộng đánh thức, có thể là vì cô đã tin tưởng hắn, cũng có thể… là vì đêm khuya khiến con người ta bị nỗi cô đơn bao vây nên cỏi lòng dù sắc đá đến đâu cũng bị ánh trăng soi sáng.
Lâm Khánh Phong ngồi yên bên cạnh giường nhìn người con gái đang từ từ say ngủ kia, căn bản là hắn không rời đi được vì Thiên Châu trong lúc ngủ cũng vô thức nắm chặt tay hắn, Lâm Khánh Phong cười khổ nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm tay mình, cô bây giờ rất ngoan, giống một con mèo nhỏ nói gì cũng nghe theo, hoàn toàn không con sự sắc bén và dáng vẻ của nữ cường nhân vào ban ngày, nhưng điều này lại làm Lâm
Khánh Phong xót xa, hắn thà nhìn thấy một Thiên Châu thờ ơ với mọi thứ còn hơn nhìn cô phải vất vả để vượt qua giấc mơ tàn nhẫn kia.
Người thân? Rốt cuộc là người như thế nào lại có thể tàn nhẫn mà bỏ đi đứa con của mình? Tại sao cái con người được vinh danh là ‘người thân’ kia không hề hiện diện trong cuộc sống của cô mà vẫn khiến cô phải ám ảnh suốt 20 năm trời?
Lâm Khánh Phong định gỡ bàn tay đang nắm chặt tay mình ra nhưng khi nhìn thấy hàng lông mày đen như tranh vẽ của Thiên Châu nhíu lại thì lại thôi.
Lúc này Lâm Khánh Phong mới nhìn thấy dáng vẻ của Thiên châu khi ngủ, Mái tóc đen dài của Thiên Châu có chút rối xõa trên gối, vầng trán trắng mịn như bạch ngọc cùng với hai hàng lông mày cong cong, lông mi thật dài, đôi mắt to tròn, chiếc mũi xinh đẹp thẳng tắp, dưới chiếc mũi dọc dừa là cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng khiến người ta nhìn vào đã muốn hôn cùng gặm cắn, ngũ quan cân đối xinh đẹp, da thịt mềm mại nhẵn mịn, đúng là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn.
Tim của Lâm Khánh Phong lại bất giác cuồng nhịp, hắn không khó cảm nhận được phản ứng của cơ thể mình rất rõ rệt.
Lâm Khánh Phong cười khổ, bây giờ là lúc nào mà hắn còn có thể nghĩ tới những việc này, lúc cô gái nhỏ kia đang hoảng sợ như vậy mà hắn lại còn có thể nghĩ tới những việc hạ lưu như vậy?
Lần đầu tiên Lâm Khánh Phong cảm thấy có lỗi với một cô gái cũng như với chính cái suy nghĩ mà trước kia hắn vốn cho là ‘điều dĩ nhiên’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...