Màn đêm đáng sợ bởi sự âm u và im lặng của nó, bão tố đầy trời, những cây cổ thụ trên đường cũng gần như đã xơ xác lá, trong một khung cảnh hỗn loạn như vậy lại vang lên một tiếng nhạc nhẹ nhàng, tha thiết lại êm đềm... khắp nơi xung quanh toàn là nước, con sông này rất sâu, rất sâu, sâu đến nỗi không thấy đáy, âm u và lạnh lẽo, một dáng người nhỏ bé đang chìm giữa dòng nước giãy dụa, đứa bé ra sức đạp nước nhưng vô vọng, dòng nước như đang giận dữ mà không buông tha cho bóng hình nhỏ nhắn đó, vô tình nhấn chìm nó, dần dần, đứa bé đó cũng đã không còn sức lực nữa, không còn sự hi vọng gì về kì tích nữa.
cô bé nhỏ kia như một người chết đuối giữa biển nước, túm không được bất cứ khúc gỗ di động nào. Không biết qua bao lâu, cô mới được người khác cứu lên, sau đó, âm thanh xung quanh cô ít nhiều cũng giảm đi.ai tay buông thỏng, mặc kệ số mệnh.
Sau đó giấc mơ lại tiếp tục ở một phân đoạn khác…
Không gian xung quanh vẫn là màn đêm âm u và lạnh lẽo.
“Châu nhi, châu nhi của ta…”- Giọng nói một người phụ nữ vang lên, bất lực và đau lòng.
“Mẹ, mẹ ơi… đừng bỏ con, mẹ con lạnh quá…”- Giọng nói non nớt kia nức nỡ.
Nhưng người phụ nữ kia dần dần xa, bóng hình đó cũng mờ nhạt hẳn đi, trong màn đêm âm u và màn sương màu trắng dày đặc, dần dần biến mất vào một nghĩa trang… nghĩa trang Linh Ước.
Đứng sau lưng bà ta là một người thanh niên cao lớn, trên tay anh ta cầm một khẩu súng dính đầy máu...
“Á...”- Tiếng thét thật thanh trong màn đêm vang lên, Thiên Châu ngồi bật dậy, mái tóc ước đẫm mồ hôi, cô hoảng sợ nhìn xung quanh, hơi thở gấp gáp hoảng loạn, cả cơ thể cô cũng run rẫy theo từng nhịp thở, thì ra vừa rồi lại nằm mơ, giấc mơ này đã ám ảnh giấc ngủ của cô không biết bao nhiêu lần, nội dung lần nào cũng như nhau.
Trong phòng tối tăm đáng sợ, dù mở to hai mắt cô cũng không nhìn thấy chút ánh sáng nào, cô hít thở khó khăn, cả người cô không thể động đậy. Âm thanh truyền đến bên tai cô chỉ còn tiếng gọi thất thanh của bé gái trong mơ, và tiếng nói bất lực của người phụ nữ đó. Hết tiếng này đến tiếng khác hầu như sắp đâm thủng màng tai cô. Xung quanh cô là rất nhiều tạp âm hổn độn khiến cô bất an.
Người phụ nữ trong giấc mơ gọi cô là ‘Châu nhi’? người đó là ai? Cô cô gắng thế nào cũng không nhìn rõ được bóng hình đó… chỉ có một cảm giác rất chân thật đó là… cô có một cảm giác rất ấm áp khi nghe bà ta gọi cái danh xưng thân mật đó…
Cả người Thiên Châu như không còn sức lực, cô run rẫy và loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, bật nước nóng hết cỡ vào mặt mình, tìm lại một chút gì đó ấm áp cho cơ thể của mình…
Nghĩa trang Linh Ước? cô đã cho người tìm kiếm và điều tra rất nhiều năm nay nhưng vẫn không có tin tức gì của nơi kì lạ này, rốt cuộc nơi đó ở đâu? Cô tin rằng nghĩa trang có thật, vì trong mỗi lần nằm mơ điều cho cô cảm giác chân thật không thể nói thành lời.
Tiếng nhạc trong giấc mơ là gì? phải chăng nó đang ám thị một điều gì đó...
Còn nữa…
Người thanh niên kia là ai? Dù chỉ nhìn thấy được vóc dáng mờ ảo nhưng Thiên Châu vẫn cảm thấy có một chút gì đó quen thuộc…
Giấc mơ này chân thật đến nỗi… cô có cảm giác rằng mình đã từng một lần suýt chết dưới nước, suýt chết dưới sự giận dữ của thiên nhiên, nhưng… cô không thể nhớ được.
Từ phòng vệ sinh đi ra, gương mặt Thiên Châu như người mất hồn, cô bất lực ngồi xuống sofa, dùng điều khiển mở đèn, trong phòng Thiên Châu luôn luôn được ráp rất nhiều đến, nên khi mở lên thì căn phòng lại lung linh và rực rỡ, cô sợ sự tối tăm của màn đêm, sợ sự lạnh lẽo của bóng tối, sợ sự im lặng trong không khí còn nữa… cô sợ sự cô đơn…
Thiên Châu muốn không gian xung quanh mình phải sáng rực như vậy, chỉ có như vậy… cô mới không bị lãng quên, chỉ có như vậy mọi người mới tìm thấy cô…
Không gian xung quanh im lặng đến nỗi làm ù tai của Thiên Châu, thoáng chốc cô cảm giác được cơ thể mình được ôm vào lòng… đó một vòm ngực rất ấm áp, Thiên Châu đưa mắt lên nhìn, là Lâm Khánh Phong, hắn chỉ ngồi yên rồi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, tôi ở đây.”
Cứ như thế, chỉ cần một câu nói của hắn, Thiên Châu như một đứa trẻ khóc lớn, quên đi hình tượng thường ngày của mình…
Lâm Khánh phong nhíu mày ôm Thiên Châu vào lòng, mặc kệ cho nước mắt của cô làm ướt áo sơ mi của mình, một Thiên Châu như vậy đối với anh quá xa lạ, cũng khiến anh có chút gì đó khó chịu trong lòng…
Vừa rồi khi tiếng hét của cô vang lên, tuy phòng cách âm tốt nhưng vẫn nghe được loáng thoáng, Lâm Khánh Phong ở phòng kế bên nghe thấy thế liền chạy qua nhưng đứng ngoài cửa phòng cô chần chừ, sau một lúc thì thấy trong phòng im lặng lạ thường liền gõ cửa, mãi một lúc đâu cũng không thấy động tĩnh gì, lúc đó quá sốt ruột nên đã dùng điều khiển tổng bộ mở của phòng.
Bước vào phòng đầu tiên là bị ánh sáng ở đây làm chói mắt, sau đó lại nhìn thấy một dáng người nhỏ bé đang vùi đầu vào hai gối trên ghế sofa, vẻ bất lực, sợ hãi, cô đơn của cô khiến tim hắn như bị quặn thắt từng cơn, cho đến khi cô mặc kệ hắn ôm vào lòng, òa lên khóc như một đứa trẻ bất lực, lúc đó hắn lại càng thêm khẳng định một điều, cô thật sự đang rất sợ hãi, cả người cô run lên liên tục, cũng lạnh toát một cách lạ thường.
Điều gì đã làm cô trở nên như vậy? điều gì đã khiến một Thiên Châu lạnh lùng vô tình, hai tay dính đầy máu, trước nay nổi danh là một sa tan không có tình người trở nên sợ hãi đến mức độ vỡ òa như thế?
Tuy hắn thắc mắc, nhưng không hỏi, hắn biết, cô là một con người có lòng từ trọng rất cao, lại rất xem trọng sỉ diện, lại là người điển hình của mẫu người không thích bị người khác nhìn thấu cảm xúc nên đối với việc không kiềm chế được mà khóc lên như vậy trước mặt người khác đã chạm tới sự cấm kị của bản thân cô rồi, nếu cô muốn nói tự khắc sẽ nói…
“Nha đầu, Ổn rồi, đừng sợ.”- Lâm Khánh Phong nhẹ giọng nói, bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu cô.
Tiếng khóc của Thiên Châu dần dần nhỏ lại, cuối cùng cô ngước mặt lên nhìn vào khoảng ướt trên áo của Lâm Khánh Phong, đột nhiên trong lòng có một loại cảm giác rất kì lạ, có áy náy, có xấu hổ, thậm chí còn có chút cảm kích.
Thấy cô im lặng nhìn vào áo mình, Lâm Khánh Phong cũng cuối xuống sau đó cười khổ lắc đầu: “Thì ra em là quỷ khóc nhè đội lớp sa tan, chiếc áo này là sản phẩm mới nhất của Uniqlo đó, bị em làm thành ra như vậy… đáng tiếc thật.”
“Ai cho anh vào đây?”- Thiên Châu lau nước mắt, giọng nói vì khóc quá lâu nên hơi khàn khàn.
Lâm Khánh Phong khóc dở mếu dở nhìn Thiên Châu, rõ ràng vừa mới mượn mình để trút hết nước mắt đây, bây giờ lại lật mặt nhanh hơn trang sách như vậy.
Lâm Khánh Phong đột nhiên có cảm giác mình vừa bị lợi dụng…
“Oan quá, nha đầu, rõ ràng tôi đã gõ cửa rất lâu rồi, em không mở nên tôi mới dùng điều khiển tổng bộ mở mà.”- Lâm Khánh Phong minh oan.
Thiên Châu nhìn Lâm Khánh Phong rồi mới nhớ được, trong tổ chức, chìa khóa tổng bộ có thể mở được tất cả các phòng.
“Vừa rồi nằm mơ sao? Là ác mộng à?”- Lâm Khánh Phong hỏi.
“Anh không thấy khó chịu sao? Đi thay áo đi, tôi muốn ngủ.”- Thiên Châu rót một ly nước uống để lấy lại giọng.
Lâm Khánh Phong cũng không nói nhiều, thật ra khi hỏi hắn cũng không mấy tin rằng Thiên Châu sẽ trả lời câu hỏi của mình, thật ra… cô đã xây dựng một bức tường cho chính mình từ lâu rồi.
Thế giới của cô, hắn không thể bước vào, thế giới của hắn, cô không muốn bước vào.
Lâm Khánh Phong thở dài, giơ tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên hai gò má của Thiên Châu, cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến khiến hắn có một cảm giác lưu luyến không muốn rời...
Hắn phải công nhận, Thiên Châu rất đẹp, cô mang một vẻ quật cường hiếm gặp ở các cô gái, cô là điển hình của mẫu phụ nữ cùng đàn ông giành thiên hạ, nhưng cũng mang một tâm hồn cực kì mỏng manh, điển hình là giờ đây... cô lại tháo bỏ cái lớp ngụy tạo bên ngoài để đối mặt trực diện với cảm xúc của mình...
Lâm Khánh Phong cuối đầu nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...