Khi họ trở lại nhà Phó Dư, đã ba tiếng trôi qua.
Khi đến nơi, mẹ Phó và bố Phó vừa lúc đang xem TV trong phòng khách, khi thấy hai người họ cầm vali về, cũng không hỏi tại sao lại mất nhiều thời gian như vậy, chỉ nói với Kiều Sanh rằng lúc nào ở nhà cũng có nước ấm, đừng quên uống thuốc.
Phó Dư xách va li về phòng khách, quay lại lấy một cốc nước ấm, lấy thuốc mà bác sĩ ở bệnh viện kê cho buổi trưa rồi cho cô uống.
Khi uống thuốc, nhìn thấy sự áy náy trong mắt Phó Dư, Kiều Sanh buồn cười, mà cũng cười thành tiếng.
Đôi mắt ai oán của Phó Dư quay sang nhìn cô.
“Đừng lo lắng, em thực sự không sao, thật đấy.
” Cô móc ngón tay út của anh và nheo mắt nói với anh.
Phó Dư không nói, chỉ dựa vào vai cô, kéo tay, chơi đùa với từng ngón tay của cô.
Có quá nhiều chuyện xảy ra hôm nay, sau khi Kiều Sanh uống thuốc và rửa mặt xong, một lúc sau đã cảm thấy buồn ngủ.
Phó Dư quay lại phòng bên cạnh, sau khi nói chúc ngủngon với anh trên điện thoại di động, cô tắt đèn và chìm vào giấc mơ.
Kiều Sanh tự nhiên thức dậy, cô quên cài đồng hồ báo thức, cũng không có ai gọi cô.
Cô mơ màng ngồi dậy, rèm cửa trong phòng đã được cô kéo vào trước khi đi ngủ tối qua, bây giờ ánh nắng không thể xuyên vào phòng, vẫn còn mờ mịt.
Sau khi tỉnh lại, cô mới nhận ra hình như mình đã ngủ rất lâu, mở màn hình điện thoại di động lên, sự thật chứng minh cô thực sự đã ngủ rất lâu, giờ đã là mười hai giờ.
Cô vội vàng kéo chăn ra, vì sợ để lại ấn tượng xấu cho bố Phó mẹ Phó, nhưng cơ thể cô quá đau và bủn rủn, khi đứng lên, máu không đủ cung cấp, cô hơi chóng mặt nên chỉ có thể dựa vào tường bình tĩnh lại.
Phòng khách không có phòng vệ sinh nên cô chỉ có thể đi ra ngoài rửa mặt, trước khi mở cửa đã chuẩn bị tâm lý cho mình, sau đó mới mở cửa.
Ánh đèn từ bên ngoài đột nhiên chiếu vào căn phòng tối tăm khiến cô không khỏi chớp mắt.
Bên ngoài rất yên tĩnh, cô lặng lẽ mở cửa phòng vệ sinh, vặn vòi chuẩn bị rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, cô định vào phòng thay quần áo, vừa vặn nắm cửa liền thấy Phó Dư đang dựa vào tường ở hành lang chờ cô.
Anh mặc bộ quần áo trắng ở nhà, tóc hơi xoăn, khác hẳn với vẻ ngoài thường ngày ở trường, rất lười biếng, trông anh giống như đã dậy từ lâu khiến cô có chút xấu hổ.
Phó Dư cũng đang nhìn Kiều Sanh trong bộ đồ ngủ, điều mà anh đã không được nhìn thấy đêm qua.
Mặc dù anh đã nhìn thấy cô không mặc quần áo, nhưng cố vẫn bị ánh mắt đáng giá của anh nhìn làm mặt đỏ bừng.
“Đi thay quần áo.
” Anh nắm lấy cổ tay cô và dẫn cô vào phòng: “Em đói không? Thay đồ xong thì đi ăn cơm, đã chuẩn bị xong rồi.
”“Bác trai, bác gái đâu?” Cô xấu hổ khi để mọi người phải đợi cô dậy ăn cơm: “Cũng đang đợi em sao?Phó Dư nhéo nhéo cổ tay gầy gò, cảm thấy cô gầy quá: “Không, hôm nay họ có việc phải làm, buổi sáng đã đi ra ngoài rồi.
”Anh biết Kiều Sanh đang nghĩ gì, nói thêm: “Không sao đâu, không có việc gì thì không cần phải dậy sớm như vậy, đừng ngại, hửm?”“Được rồi, em đi thay quần áo.
” Cô đứng ở cửa, không cho anh vào, khuôn mặt đỏ bừng bảo anh đợi ngoài cửa.
“Anh sẽ đợi em trong phòng ăn.
”Kiều Sanh thay quần áo xong rồi đi vào phòng ăn.
Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, bát đũa, còn có một cốc nước ấm bốc khói, một gói thuốc đã bị xé rách bên cạnh được đặt sẵn trên bàn.
“Ăn cơm trước, sau đó uống thuốc.
” Phó Dư bưng cho cô một bát cháo còn ấm, có thể lập tức ăn ngay.
Bữa ăn trên bàn thanh đạm, bận tâm đến việc cô vẫn còn là người bệnh nên cháo cũng vậy.
"Đây đều là anh làm sao?” Cô hơi kinh ngạc, cô cũng không biết Phó Dư biết mấy chuyện như nấu cơm này.
“Buổi sáng dì giúp việc đã làm xong, bà ấy làm xong thì đi rồi.
” Anh giải thích, gắp một đũa rau xanh lên đĩa cho cô: “Sau này anh sẽ học nấu ăn, em đừng lo, ở bên anh sẽ không bị chết đói đâu.
”Anh pha trò, làm như vô ý đưa ra lời hứa và đảm bảo với cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...