Đúng vậy, Lâm Viễn quả thực đang vô cùng bất an.
Không biết vì cái gì, lực ngón tay của Caesar, ánh mắt chăm chú của Caesar, còn có loại khí tức Alpha mãnh liệt trên người hắn, khiến nhịp tim Lâm Viễn đột nhiên có chút hỗn loạn. Máu trong cơ thể tựa hồ cũng lưu động nhanh hơn, thân thể ngây ngô thậm chí bởi vậy mà xuất hiện phản ứng hơi hơi nóng lên, một loại xao động xa lạ trong cơ thể khiến Lâm Viễn có cảm giác vô cùng khó chịu.
Đi toilet dùng nước lạnh rửa mặt một chút, lúc này Lâm Viễn mới xoay người ngồi lại lên giường, cầm máy truyền tin bấm dãy số của mẹ mình.
Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện gương mặt dịu dàng của người phụ nữ trung niên, Lâm phu nhân sốt ruột hỏi.
“Trời ạ! Tiểu Viễn! Mẹ thấy trên tin tức nói phi thuyền Trân Châu bị quân đội Liên bang uy hiếp, con không sao chứ?”
Lâm Viễn cười nói.
“Mẹ yên tâm, nguyên soái Rawson đúng lúc đuổi tới đã cứu chúng con!” Cậu vừa nói vừa xoay tròn máy liên lạc, để mẹ có thể nhìn phòng ngủ của mình một lát. “Con đã đến trường học báo danh, điều kiện ký túc xá của trường rất tốt, bốn học viên ở một căn, mỗi người đều có phòng ngủ độc lập.”
Lâm phu nhân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói.
“Có phòng ngủ độc lập, đối với con quả thật rất tốt.”
Lâm Diêu đột nhiên nhìn qua đây.
“Tiểu Viễn, Hobbit của em không thấy đâu, chị tìm khắp nơi cũng không tìm được nó.”
Lâm Viễn vẫy tay với Hobbit, Hobbit liền nhanh chóng chạy lại, nhìn khuôn mặt khiếp sợ của Lâm tỷ tỷ trên màn hình, Hobbit đắc ý quơ quơ móng vuốt về phía cô, hình như là đang chào hỏi.
Lâm Diêu. “……”
Lâm Viễn bắt lấy móng vuốt đang vung lung tung của Hobbit, cười cười nói.
“Chị, nó lén trốn vào hành lý của em, em đưa nó đến trường học, chị yên tâm đi.”
Lâm Diêu thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn Hobbit.
“Được rồi, có nó ở cùng em cũng tốt. Ở trường học nhớ chăm sóc mình cho tốt, ai dám bắt nạt em, nói cho lão nương, chị đi đánh bạo đầu nó!”
Lâm Viễn cười nói.
“Yên tâm, không ai dám bắt nạt em đâu, chị đừng quên em cũng đã luyện qua nhiều công phu a!”
Lâm Diêu giơ ngón cái lên.
“Rất tốt! Cứ giữ khí thế như vậy, ai dám bắt nạt em, đừng do dự gì cả, trực tiếp tẩn hắn!” Lâm Diêu dừng một chút. “Đúng rồi, bánh ngọt của chị chắc sắp được, chị đi xem trước đã, em cứ chậm rãi nói chuyện cùng mẹ!”
“Vâng.”
Lâm Diêu tránh ra, Lâm phu nhân trầm mặc một lát, làm bộ lơ đãng nói.
“Tiểu Viễn, bạn cùng ký túc xá của con là người thế nào? Con có nhìn thấy mấy nhóm Alpha trong trường hay không?”
Lâm Viễn gãi gãi đầu.
“Bạn cùng phòng của con…. Khụ khụ, đều là Beta giống con… tính tình rất tốt a!”
Lâm phu nhân nhẹ nhàng thở ra.
“Mẹ đã dặn con phải uống thuốc, con đã uống chưa?”
Lâm Viễn. “……”
Hỏng! Mấy ngày nay ở trên phi thuyền, cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện uống thuốc!
Cái này cũng không thể trách Lâm Viễn, phi thuyền Trân Châu bị quân địch uy hiếp, sống chết ở trước mắt thì ai còn nhớ đến cái gì là thuốc có lợi với thân thể. Sau đó lại bởi vì nhìn thấy vị đồng học vĩ đại là nguyên soái Rawson mà hưng phấn quá, dọc đường đi vẫn nói chuyện phiếm cùng Snow, đem việc uống thuốc quên không còn một mảnh.
Thấy mẹ mình biểu tình ngưng trọng, Lâm Viễn không khỏi lo lắng cho bà, cười cười nói.
“Mẹ yên tâm, mỗi ngày con đều uống.”
Lâm phu nhân nói.
“Vậy là tốt rồi, nhất định phải nhớ rõ, không thì thân thể con sẽ xảy ra vấn đề!”
Lâm Viễn nghiêm túc nhìn bà.
“Con biết mà.”
Sau khi kết thúc trò chuyện, Lâm Viễn đột nhiên nghĩ đến, mình có những phản ứng dị thường như vừa nãy có phải là có liên quan tới loại thuốc kia hay không?
Năm cậu tám tuổi cũng từng xuất hiện tình trạng tim đập mất tốc độ như thế này, toàn thân đều nóng lên, phản ứng của thân thể ngày hôm nay cùng với thời điểm ấy có điểm tương tự. Những năm gần đây, cậu vẫn phải thường xuyên tiêm một loại thuốc trong suốt, bác sĩ Fuente nói thân thể cậu không có bệnh nặng, chỉ là trời sinh thể chất đặc thù, không khỏi xuất hiện sự mất khống chế của hệ miễn dịch, vì vậy phải dùng dược vật để tiến hành điều chỉnh.
Nếu như lọ thuốc này là do bác sĩ Fuente làm riêng cho cậu, mẹ lại lặp đi lặp lại bắt cậu uống hằng ngày, kia khẳng định là thuốc dùng để điều tiết hệ thống miễn dịch đi?
Lâm Viễn suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, lập tức cầm lấy lọ thuốc từ trong hành lý ra
uống một viên.
Xao động trong cơ thể quả nhiên giảm bớt đi rất nhiều, cỗ nhiệt lưu dâng lên từ sâu trong thân thể chậm rãi bị áp trở về, hô hấp và nhịp tim cũng dần trở lại quy luật.
— Thật đúng là vì đã quên uống thuốc.
Xem ra phản ứng kỳ lạ đó đều là do thân thể của mình có vấn đề, không liên quan đến mấy người Caesar, lại càng không có chút liên hệ nào với khí tức Alpha. Lâm Viễn cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, yên lòng, cẩn thận khóa lọ thuốc trong ngăn kéo.
***
Lúc Brian tắm rửa xong đã là bảy giờ tối, Caesar hiển nhiên cũng đã tắm rửa xong, đang ở trong phòng ăn sắp xếp lại thực phẩm.
Lần này Caesar đến Phá Quân tinh học tập, vương hậu Anna rất không yên lòng, sợ hắn ăn không quen những thứ ở trường, liền cho hắn mang theo rất nhiều đặc sản ở thiên hà Cepheus. Hoa quả, thịt nướng, điểm tâm nhét đầy một xe, cho đội hộ vệ hoàng gia đưa tới trường.
Trong quan niệm của Caesar, thực phẩm chỉ dùng để lấp đầy cái bụng, không khó ăn là được, không cần thiết phải xa xỉ như vậy.
Bất quá, vương hậu Anna cứng rắn bắt hắn phải ăn, hắn làm con cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể nhẫn nại để đội hộ vệ hoàng gia đem cả một xe thực phẩm từ thiên hà Cepheus đến Phá Quân tinh, còn là do đội trưởng đội hộ vệ đích thân đưa tới ký túc xá.
Caesar phải sắp xếp lại một lượng thực phẩm lớn như vậy thật sự là không kiên nhẫn nổi, thấy Brian tắm rửa xong đi ra, liền đẩy qua một thùng lớn nói.
“Cậu thích nhất quả ngũ tinh, cầm lấy ăn đi.”
Quả ngũ tinh là đặc sản của tinh cầu Rumsfeld trong thiên hà Cepheus, đó là một nơi ấm áp bốn mùa đều như xuân, trên tinh cầu có rất nhiều loại quả dại mà con người có thể ăn được, trong đó nổi tiếng nhất là quả ngũ tinh.
Vẻ ngoài của loại quả này quả thực rất giống một ngôi sao ngũ giác, cũng bởi vậy nên nó mới có tên như thế. Vỏ của nó màu trắng bạc, đặt dưới ánh trăng còn có thể tản mát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, giống như những hạt châu bằng bạc được treo trên cây sao. Bên ngoài cứng rắn, bên trong là thịt quả trong suốt, hương vị chua chua ngọt ngọt làm cho rất nhiều người yêu thích.
Brian thích nhất là ăn cái này, đi tới nhìn thấy phòng ăn chất đầy thực phẩm, nhịn không được sợ hãi kêu lên.
“Vương hậu quả thật rất thương cậu a, chỗ này đủ cho cậu ăn cả một năm đi.”
Nói xong liền ngồi xuống ghế, không khách khí cầm lấy một quả ngũ tinh, bóc ra cắn một ngụm, ánh mắt nheo nheo lại đầy hưởng thụ, ngẩng đầu nhìn Caesar nói.
“Bất quá, bà ấy thương cậu cũng là lẽ thường thôi, ai bảo bà ấy chỉ sinh được mỗi một Alpha là cậu.”
Bệ hạ Trand và vương hậu Anna vô cùng ân ái, sinh rất nhiều con, nhưng lại chỉ có một Alpha là Caesar, còn lại tất cả đều là Omega. Caesar là tứ hoàng tử, ngoài ra còn có một người anh và hai người chị Omega.
Thấy Caesar nhíu mày, Brian nhịn không được nhiều chuyện nói.
“Đúng rồi, nghe nói vương huynh Omega của cậu đến nay còn chưa bị đánh dấu? Bệ hạ nghĩ như thế nào a, đại hoàng tử cũng đã hai bốn tuổi rồi phải không? Còn không tính toán cho hắn tìm đối tượng kết hôn sao?”
Caesar thản nhiên nhìn lướt qua Brian.
“Làm sao, cậu có ý gì với anh ấy hả?”
Brian lập tức nhấc tay tỏ vẻ chính mình trong sạch.
“Không không không, đại hoàng tử quá mức bạo lực, tôi không có khuynh hướng tự ngược, lại càng không thích bạo lực gia đình!” Brian dừng một chút, cười tủm tỉm nói. “Tôi chỉ thích loại Omega thanh tú nhã nhặn, nhất là những người bình thường luôn nghiêm túc lạnh như băng, thời điểm phát tình nhất định mang cảm giác thực đặc biệt!”
Brian vừa dứt lời, liền nghe một thanh âm vang lên từ cửa phòng, theo cánh cửa mở ra, một thiếu niên kéo hành lý đi đến.
Thiếu niên có làn da trắng nõn, mái tóc bạch kim hơi xoăn mềm mại dán bên tai, một đôi mắt màu lam trong veo như bầu trời được gột rửa sau cơn mưa, lông mi dày cong vút, gương mặt trắng nõn nhìn qua đặc biệt thanh tú nhã nhặn, chỉ là thần sắc có hơi đạm mạc, bộ dáng không chút thay đổi lộ ra cảm giác cao ngạo không dễ tiếp cận.
“….” Hai mắt Brian nhất thời sáng lên.
Chính là loại như thế này! Bộ dáng băng lãnh mang vẻ cấm dục, khiến người ta nhịn không được muốn hung hăng khi dễ!
Brian lập tức đứng lên, đi đến trước mặt thiếu niên kia, cười tủm tỉm vươn tay, nhẹ nhàng ôm bờ vai của cậu nói.
“Chào cậu, tôi là bạn cùng ký túc xá của cậu, tôi tên là Brian. Tôi là tân sinh của hệ kỹ thuật quân sự, thích nhất là nghiên cứu các loại máy móc trí năng. Còn cậu? Cậu tên là gì? Học ở hệ nào?”
“…..” Thiếu niên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn y một cái. “Buông tay.”
“Cái gì?”
Brian còn chưa kịp nghe rõ, chỉ thấy thiếu niên kia đột nhiên nhanh như chớp siết chặt nắm tay, vung lên, đánh ra một quyền!
Phịch một tiếng, Brian trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.
Brian. “……”
Caesar. “……”
Lâm Viễn đang ở trong phòng ngủ chuẩn bị mở quang điện não lên mạng, đột nhiên nghe thấy phòng ăn truyền đến động tĩnh, giống như có người đang đánh nhau? Lâm Viễn xuất phát từ nghi hoặc mở cửa phòng ra, chỉ thấy Snow sắc mặt băng lãnh đứng ở đó, cau mày, gắt gao nắm chặt tay, mà thiếu niên tóc vàng tuấn mỹ khuôn mặt đầy khiếp sợ đang bò lên từ dưới đất.
Quầng thâm đen sì trên mắt đã chứng minh hết thảy.
“Cậu… làm sao lại đánh tôi?”
Brian thu hồi tươi cười, che bên mắt bị đánh, ngữ khí tựa hồ có chút ủy khuất.
Snow biểu tình bình tĩnh thu tay lại, thấp giọng nói.
“Thật xin lỗi, tôi có bệnh khiết phích nghiêm trọng, cực kỳ ghét tiếp xúc thân thể với người khác. Xin cậu hãy tránh xa tôi một chút, bạn học Brian.”
“…….” Brian sợ ngây người.
Khiết phích? Xa một chút? Chẳng lẽ mình là cái gì bẩn thỉu lắm sao?
Brian còn chưa kịp phản bác, đã thấy thiếu niên kia sắc mặt cứng ngắc lôi hành lý trực tiếp vòng qua y, xoay người đi đến phòng ngủ của mình. Thấy Lâm Viễn, kinh ngạc dừng cước bộ.
Trên mặt Lâm Viễn lập tức hiện lên tươi cười sáng lạn.
“Snow, thật là trùng hợp a! Chúng ta cư nhiên lại là bạn cùng ký túc xá!”
Sắc mặt băng lãnh cứng ngắc của Snow lúc này mới hơi dịu đi một chút, gật gật đầu với Lâm Viễn.
“Đúng là trùng hợp. Tôi đi tắm rửa trước, đợi lát nữa sẽ qua phòng ngủ tìm cậu.”
Lâm Viễn gật gật đầu, hưng phấn nói.
“Được! Đợi một lát nữa nói chuyện!”
Snow đi vào phòng mình, lập tức xoay người đóng cửa lại.
Lâm Viễn nhìn thoáng qua hai vị xá hữu Alpha trong phòng ăn, cũng lập tức đóng cửa phòng.
Brian. “…..”
Caesar. “…..”
Loại cảm giác bị chán ghét, bị ghét bỏ, bị vắng vẻ này là sao chứ?
Một người là vương tử điện hạ tôn quý, một người là con trai bảo bối của tướng quân Birch, hai kẻ từ nhỏ đến lớn sống trong an nhàn sung sướng được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, đi đến nơi nào cũng mang một đống lớn hộ vệ tùy tùng, lần đầu tiên gặp phải loại đãi ngộ bị ghét bỏ như thế này.
Caesar và Brian thần sắc phức tạp đưa mắt nhìn nhau.
Trầm mặc một lát, Brian cười cười sờ mũi.
“Khụ khụ, hai vị xá hữu mới của chúng ta tựa hồ đều có khuynh hướng bạo lực thì phải? Ba năm học ở đây chắc sẽ không vui vẻ lắm a!”
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, thế nhưng trong mắt Brian lại hiện lên thần sắc hưng phấn rõ rệt, nhìn phương hướng Snow biến mất, hạ giọng nói.
“Cậu có nghe được không, cậu ta tên là Snow, tên này thật dễ nghe, cùng với khuôn mặt kia đều khiến người ta muốn khi dễ…. A, thật đáng tiếc, cậu ta lại là Beta. Nếu là Omega thì tốt rồi, loại Omega này vào kỳ phát tình nhất định rất đặc biệt….”
“Cậu vẫn nên câm miệng đi.” Caesar thấp giọng ngắt lời y. “Những lời này mà để Snow nghe được, nhất định sẽ lại cho cậu một đấm nữa.”
Nói xong liền chỉ chỉ quầng thâm rõ rệt trên mắt.
“…..” Brian xoa xoa bên mắt bị đánh sưng lên, ngậm miệng, ngoan ngoãn cúi đầu ăn quả ngũ tinh.
Caesar quay đầu nhìn theo phương hướng Snow biến mất, nhẹ nhàng nhíu mày.
— Kỳ quái, vì sao vừa rồi khi thiếu niên tên Snow kia đi qua bên người, hắn lại một lần nữa cảm nhận được khí tức Omega? Cũng không khác mấy với khí tức Omega của Lâm Viễn?
Cái mũi của mình hôm nay rốt cuộc là làm sao thế này, cư nhiên liên tục xuất hiện bug hai lần? Ở trên người hai xá hữu đều cảm nhận được mùi Omega?
Chẳng lẽ là bởi vì khí hậu trên Phá Quân tinh quá nóng bức, thân thể chưa thích ứng được sao?
Caesar có chút nghi hoặc sờ sờ mũi, quyết định đi kiểm tra toàn diện mũi mình một lần.
Hết chương 11.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...