Quan GiaTác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính-----oo0oo-----Chương 796: Vì sao?Nhóm dịch: PQTSưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.euBuổi tối, các lãnh đạo địa khu Hạo Dương lần nữa ở khách sạn Hạo Dương thiết yến đón gió tẩy trần cho Nghiêm Như Bồi.Các lãnh đạo địa ủy chủ chốt như Tào Chấn Khởi, Chu Kiến Quốc, Bành Kiện, Trương Bình An, Thôi Vân Phong đều tham dự, không khí rất là nhiệt liệt. Sở dĩ Tào Chấn Khởi rốt cục quyết định cùng với Nghiêm Như Bồi cùng nhau ăn một bữa cơm, thứ nhất là lễ tiết quan trường cần có, thứ hai là Thôi Vân Phong đã báo cáo với ông, Long Vũ Hiên hiểu được không có lầm nói, sẽ xin ý kiến chỉ thị của Lưu Vĩ Hồng về chuyện nàyVậy thì rất tốt, Tào Chấn Khởi có thể yên tâm đến ăn bữa cơm này rồiXem ra Lưu Vĩ Hồng coi như là hiểu quy củ, không định gọi lãnh đạo khác của địa khu đến “gánh trách nhiệm” cho hắn, chuẩn bị tự lực đối mặt áp lực ở tỉnh. Ban đầu, chuyện này là Lưu Vĩ Hồng cậu một tay xử lý, thì nên xử lý hoàn tất, đừng bảo người khác khó xử, như vậy không trượng nghĩa.Nhưng trên bữa tiệc không thấy Lưu Vĩ Hồng, Tào Chấn Khởi trong lòng vẫn không kiên định. Theo Tào Chấn Khởi xem ra, chỉ có Lưu Vĩ Hồng cũng tham dự bữa tiệc này, mới nói rõ Lưu Vĩ Hồng thật sự không định “liên lụy” người khácLưu Vĩ Hồng là sau bữa tiệc mới xuất hiệnSau bữa tối, Thôi Vân Phong vốn có đề nghị, muốn cùng lãnh đạo sở tỉnh đi mát xa, tắm hơi, thả lỏng một chút, sau đó cùng nhau đánh bài, coi như giải trí. Hạo Dương chỗ hẻo lánh, ngoại trừ chuyện này, cũng không còn hoạt động giải trí nào tốt hơn. Vào năm 80, thịnh hành làm vũ hội, gọi mấy cô gái xinh đẹp trẻ trung, cùng lãnh đạo nhảy múa, cũng coi như là tôn trọng lãnh đạo. Sau này vũ hội dần dần không ai làm nữa, đổi thành tắm hơi, mát xa, đánh bài, thực tế hơn, coi như là tiến bộ của thời đại chăng?Nghiêm Như Bồi cười khéo léo từ chối.Lần này y đến đây, cũng không phải giải trí. Nếu chỉ lo tắm hơi, mát xa, cuối cùng lại không làm tốt công việc, sau khi trở về, làm thế nào giải thích với Liêu Trạch Trung? Nếu chuyện mát xa, đánh bài truyền đến tai của Liêu Trạch Trung, chỉ sợ rất bất lợi với tiền đồ của Nghiêm Như Bồi yCứ ở trong phòng xem TV là được rồiNghiêm Như Bồi cũng rõ ràng nói với Thôi Vân Phong, hy vọng chuyện này có thể mau chóng xử lý tốt. Đối với cách giải quyết của một số cán bộ cấp dưới, Nghiêm Như Bồi trong lòng đều biết, “bí quyết kéo dài” chính là một trong các tuyệt chiêu của bọn họ. Gặp vấn đề khó giải quyết, luôn luôn đưa ra pháp bảo này, một tháng, hai tháng, thậm chí kéo dài 3 năm, 5 năm, rắc rối gì cũng không còn. Ai còn có nhiều sự kiên nhẫn để tiêu hao?Nhưng việc lúc này, lại không thể kéo dài. Bí thư Lâm Tỉnh ủy tự mình triệu kiến Chủ tịch tỉnh Liêu, chính miệng chỉ thị, bất kể như thế nào đều phải có một đáp án. Bí thư Lâm vừa mới đến nhận chức, còn không biết tính nết thế nào, Chủ tịch tỉnh Liêu cũng không dám phớt lờ ông ta. Nghiêm Như Bồi biết, Liêu Trạch Trung vẫn luôn không từ bỏ cố gắng trở thành Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh ủy. Nếu mất đi tín nhiệm của Bí thư Tỉnh ủy, như vậy chỉ cần Lâm Khải Hàng ở tỉnh Sở Nam một ngày, Liêu Trạch Trung cũng đừng muốn tiến thêm một bướcLưu Vĩ Hồng cố nhiên bối cảnh dày, Liêu Trạch Trung vì tiền đồ nhà mình, lần này chỉ sợ bất kể như thế nào cũng muốn mời Bí thư Lưu nhượng bộ.Tuy nhiên Nghiêm Như Bồi không nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng buổi tối sẽ đặc biệt đến nhà thăm hỏi ykhi tiếng đập cửa vang lên, Nghiêm Như Bồi xốc lại giọng quan hỏi:- Ai thế?- Xin chào, Giám đốc sở Nghiêm, tôi là Lưu Vĩ Hồng!Ngoài cửa vang lên giọng nói của một người trẻ tuổi không mất điềm đạmNghiêm Như Bồi giật mình kinh hãi, vội vàng đứng dậy mở cửa, lập tức trước mắt tối sầm lại, Nghiêm Như Bồi lấy lại bình tĩnh, mới nhìn rõ người trẻ tuổi cao lớn đứng ngoài cửa. Nghiêm Như Bồi từ lâu đã nghe nói về Lưu Vĩ Hồng, nhưng vẫn là lần đầu tiên cùng Lưu Vĩ Hồng gặp mặt. Chỉ nghe nói Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ, lại không nghĩ rằng trẻ như thế, mặc áo sơ mi tay ngắn màu trắng, quần thoải mái màu đen, đẹp trai rạng ngời vô cùng- Xin chào, Giám đốc sở NghiêmLưu Vĩ Hồng mỉm cười chào hỏi Nghiêm Như Bồi- Xin chào, Bí thư Lưu! Mời vào!Nghiêm Như Bồi vội vàng đáp, mời Lưu Vĩ Hồng vào nhà.- Bí thư Lưu, mời ngồi!Nghiêm Như Bồi lễ nhường Lưu Vĩ Hồng đến sô pha, đích thân pha trà cho Lưu Vĩ HồngLưu Vĩ Hồng hạ thấp người đáp lễ.Nghiêm Như Bồi ngồi ở đối diện Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười nói:- Bí thư Lưu, tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hôm nay vừa thấy, quả thật tuổi trẻ đầy hứa hẹn, danh bất hư truyền, thật sự là từ xưa anh hùng xuất thiếu niên...Lần đầu gặp mặt, lời khách khí là phải nói vài câuLưu Vĩ Hồng cười nói:- Giám đốc sở Nghiêm quá khen, không dám nhận. Tôi đối với Giám đốc sở Nghiêm cũng là ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Sớm nghe nói khi Giám đốc sở Nghiêm ở cục công an thị xã Đại Ninh, được xưng Nghiêm lão hổ, thế lực lưu manh của thị xã Đại Ninh bị Giám đốc sở Nghiêm đánh cho hoa rơi nước chảy, lên trời không đường xuống đất không cửa. Tôi có vài người bạn học ở lại công tác tại thị xã Đại Ninh, vừa nhắc đến đại danh của Giám đốc sở Nghiêm, đều giơ ngón tay cái lên. Tấm bia to tự tại lòng người, chiến tuyến có nhân vật anh hùng như Giám đốc sở Nghiêm, là phúc khí của quảng đại nhân dân quần chúngNhững lời này cũng không phải cố ý nịnh hót, chỉ có điều hơi quá. Nghiêm Như Bồi trước kia cũng không phải đảm nhiệm chức vụ ở cục công an thị xã Đại Ninh, mà là cục trưởng phân cục Giang Đông thị xã Đại Ninh. Lúc đó tình thế trị an của Giang Đông Đại Ninh cũng rất tồi tệ, lưu manh du côn hoành hành, quần chúng tiếng oán than dậy đất. Nghiêm Như Bồi từ thị xã Đại Ninh thả tới khu Giang Đông, lập tức nhấc lên phong trào nghiêm đánh, đem thế lực lưu manh khu Giang Đông đánh cho khóc cha gọi mẹ, trong thời gian hai ba năm ngắn ngủi, tình thế trị an của khu Giang Đông hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, Nghiêm Như Bồi cũng có tiếng tốt là “Nghiêm lão hổ”. Cho tới nay quần chúng khu Giang Đông nhắc tới đại danh Nghiêm lão hổ, vẫn là khen không dứt lờiNhưng Nghiêm Như Bồi ở trong đấu tranh nghiêm đánh, đắc tội không ít người. Ban đầu muốn đề bạt y đảm nhiệm Phó cục trưởng thường trực cục công an thị xã Đại Ninh, nhưng gặp phải thế lực rất mạnh chống lại và phản đối, cho nên Nghiêm Như Bồi không thể sống yên ở hệ thống công an thị xã Đại Ninh, sở tỉnh bất đắc dĩ phải triệu hồi y về sở tỉnh. May mắn Liêu Trạch Trung rất xem trọng y, Nghiêm Như Bồi lúc này mới ở sở tỉnh từng bước thăng cao, làm tới địa vị cao Phó giám đốc sở kiêm chủ nhiệm ban Chính trịCũng là nguyên nhân này, Lưu Vĩ Hồng hôm nay mới đặc biệt đến thăm hỏi Nghiêm Như Bồi. Tuy rằng con người luôn thay đổi, nhưng Nghiêm Như Bồi ngày xưa quả thật có thể gọi là hảo hán, Lưu Vĩ Hồng kính trọng người như vậy, xứng đáng cho y thể diện nàyNghiêm Như Bồi hơi ngẩn raGiang Đông nghiêm đánh, là 3 năm huy hoàng nhất trong cuộc đời y, đồng dạng cũng là 3 năm không được như ý nhất trong cuộc đời y. Cùng lúc với khen ngợi như nước, đã đắc tội thê thảm với đồng nghiệp trong quan trường, gần như toàn bộ khu Giang Đông thậm chí toàn bộ cục công an thị xã Đại Ninh, cũng không ai nói chuyện với y. Dựa theo lời văn nghệ mà nói: Giang Đông chi thương, vừa là vinh quang và kiêu ngạo của một đàn ông ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, cũng là thất ý và cô đơn của yBao nhiêu năm nay, Nghiêm Như Bồi đều dần dần quên nhạt những chuyện này, đồng nghiệp ở tỉnh, thường thường cũng không ở trước mặt y nhắc tới. Không ngờ lại từ miệng của Lưu Vĩ Hồng nghe được từ khen ngợi như thếTrong khoảng thời gian ngắn, Nghiêm Như Bồi hơi cảm thán, nói:- Bí thư Lưu, làm khó cho cậu còn nhớ chuyện này, bản thân tôi thiếu chút đã quên rồi…Lưu Vĩ Hồng nói:- Giám đốc sở Nghiêm, ông có thể quên, nhưng quần chúng sẽ không quên. Chỉ cần ông vì họ làm việc thiết thực, họ mãi mãi sẽ không quên ôngNghiêm Như Bồi liên tục xua tay, cười nói:- Bí thư Lưu, cậu đừng có tâng bốc tôi nữa. Tôi cũng chỉ là tận bổn phận của mình mà thôi. Thân là cảnh sát, trừ bạo an dân chính là nên làm, không có gì đáng để khoe cả- Nói rất hay, Giám đốc sở Nghiêm. Nói thật, đồng chí sở tỉnh hôm nay mới đến Hạo Dương, thật sự hơi ngoài dự kiến của tôi. Tôi vốn tưởng rằng sở tỉnh đối với chuyện này nên chú ý hơn chứNghiêm Như Bồi lại ngẩn ra. Lưu Vĩ Hồng nói như vậy, sao mà nghe có chút ngụ ý vậy? Hắn đã sớm biết sở tỉnh sẽ rất chú ý chuyện này, vẫn luôn chờ đợi ở đây?Đối mặt con cháu nhà quyền quý cao nhất, cách mạng đời thứ ba chính tông nhất như Lưu Vĩ Hồng, Nghiêm Như Bồi ở trong lòng lấy hết toàn bộ tinh thần để ứng đối, một câu nói sai, có khả năng tạo thành hậu quả rất nghiêm trọngChỉ bởi vì một vụ án đề cập tới người dân thị xã Hạo Dương, thì quả quyết hạ lệnh cục công an đất khách bắt người, chuyện như vậy, phỏng chừng ngoại trừ Lưu Vĩ Hồng, toàn bộ tỉnh Sở Nam cũng không mấy ai làm được. Nghiêm Như Bồi nhiều năm trước ở khu Giang Đông thị xã Đại Ninh nghiêm đánh, cũng không có qua động tác khác người như thếLưu Vĩ Hồng có gan "Khinh suất"như vậy, cũng từ trắc diện luận chứng lo lắng và không sợ của người ta!- Bí thư Lưu, người trong nhà Thiệu Minh Chính, đang hỏi thăm ở trước trụ sở Tỉnh ủy, tạo thành ảnh hưởng khá lớn, Bí thư Tỉnh ủy Lâm và Phó bí thư Thiệu Lệnh Hồng, Bí thư Đảng ùy công an tỉnh Bùi Võ Quân, vừa đúng đều nhìn thấy, đối với chuyện này khá coi trọng. Bí thư Lâm còn tự mình hạ chỉ thị cho Phó chủ tịch tỉnh Liêu Trạch Trung. Đây là chỉ thị của Bí thư Thiệu và Bí thư Bùi, mời cậu xem điSuy nghĩ một chút, Nghiêm Như Bồi vẫn là quyết định theo quy củ làm việc, đứng dậy, ở trong cặp công văn lấy ra văn kiện sao chép tham khảo nội bộ, giao cho Lưu Vĩ Hồng xem qua. Nghiêm Như Bồi đem lãnh đạo cấp cao cũng nhắc tới, chính là nói rõ với Lưu Vĩ Hồng, Nghiêm Như Bồi tôi lần này chính là phụng mệnh làm việc, mong Bí thư Lưu cậu đừng gây khó dễ cho tôiTôi chẳng qua chỉ là nhân viên làm việc, rất không dễ dàng, mong Bí thư Lưu thông cảm nhiều hơnVăn kiện sao chép này, buổi chiều Lưu Vĩ Hồng đã xem qua, Long Vũ Hiên và Hạ Hàn đã báo cáo với hắn. Nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn là cẩn thận nhìn một lần, thản nhiên nói:- Giám đốc sở Nghiêm, có một việc, tôi không hiểu rõ lắmNghiêm Như Bồi vội vàng nói:- Mời Bí thư Lưu nói- Căn cứ đám người Thiệu Minh Chính giải thích, vụ án này, chỉ là một trong những hành vi phạm tội của bọn chúng mà thôi. Vụ án tương tự, bọn chúng đã làm qua rất nhiều. Mà đám lưu manh đứng đầu là Thiệu Minh Chính, chỉ có khoảng 20 người, ở thị xã Cửu An chỉ là một đám nhỏ. Thế lực lưu manh lớn hơn bọn chúng còn rất nhiều, vụ án lớn, vụ án quan trọng ở Cửu An luôn xảy ra, rất nhiều quần chúng vô tội bị hại, hoặc là chết hoặc là bị thương. Tình hình như vậy, xảy ra không phải một ngày hai ngày, vì sao lãnh đạo sở tỉnh, rất ít khi chú ý? Nói không dễ nghe một chút, chính là ngồi yên bỏ mặc, mặc cho phần tử phạm tội hoành hành không hợp pháp ở Cửu An. Chẳng lẽ Cửu An không thuộc tỉnh Sở Nam quản hạt sao? Mà cục công an thị xã Hạo Dương đã bắt mấy phần tử phạm tội, cho dù là trên trình tự có chút sai lầm, vì sao lại khiến ọi người coi trọng như vậy, bất an như vậy? Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, làm như vậy, có phải có chút lẫn lộn đầu đuôi hay không?Lưu Vĩ Hồng nói xong, thanh âm dần dần nghiêm khắc lên, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...