- Đồng chí Vĩ Hồng, chuyện này, ừ... Chuyện này, chủ yếu là đồng chí Diêm Quốc Anh bình thường công tác bận quá, sơ sót quản giáo con. Tôi vừa rồi đã rất nghiêm khắc phê bình ông ta.Diệp Văn Trí lựa chọn từ ngữ, rất cẩn thận nói, lúc nào cũng quan sát phản ứng của Lưu Vĩ Hồng.Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:- Bí thư Diệp, cháu đồng ý. Vấn đề không ở trên người Diêm Trị Hải, mà ở trên người Diêm Quốc Anh. Không có Bí thư huyện ủy như ông ta nuông chiều dung túng gã, Diêm Trị Hải không có to gan như vậy. Thật muốn giải quyết vấn đề này thì phải bắt tay từ gốc rễ.Diệp Văn Trí sắc mặt hơi đổi.Lưu Vĩ Hồng không ngờ thật sự phải "đuổi giết" đến cùng.Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Văn Trí có chút tức giận, gần như có kích động phẩy tay áo bỏ đi Đương nhiên, kích động như vậy lập tức bị khắc chế xuống, cũng chưa đến nỗi phải làm vậy. Diệp Văn Trí rất rõ, thật muốn làm như vậy thì không chỉ là vấn đề Diêm Quốc Anh có được bảo vệ hay không, sẽ liên lụy đến Diệp gia bọn họ. Hậu quả thật quá nghiêm trọng.Diệp Văn Trí sở dĩ có kích động này, chủ yếu còn vì tuổi của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng rất trẻ tuổi, thậm chí bộ dáng so với con ông ta còn nhỏ hơn 2, 3 tuổi, Diệp Văn Trí tuy rằng miệng xưng hô "đồng chí Vĩ Hồng", trên thực tế vẫn là xem Lưu Vĩ Hồng như một đứa trẻ mà đối đãi. Với thân phận địa vị của Diệp Văn Trí ông, đích thân chạy tới "xin nhận lỗi" rồi, lại thể hiện thành ý sẽ tiếp tục chiếu cố, cho dù thế nào cũng đã đủ rồi. Lưu Vĩ Hồng cho dù là cháu ruột của Lưu gia, cũng nên nể mặt Diệp Văn Trí ông chứ.Lúc này Lưu Vĩ Hồng lại bày ra một thái độ ngang hàng nhau, thậm chí tư thế cao cao tại thượng, làm cho Diệp Văn Trí rất không thoải mái. Giả dụ ngồi trước mặt ông ta là Lưu Thành Thắng hoặc Lưu Thành Gia, Diệp Văn Trí tuyệt đối không nghĩ như vậyTóm lại còn có phân biệt tôn ti cao thấp không?- Vũ Thường, ý kiến của cháu thế nào?Diệp Văn Trí quay sang hỏi Vũ Thường.Vũ Thường cười cười, nói:- Chú Diệp, việc này vẫn là để Vệ Hồng xử lý đi.Diệp Văn Trí lại buồn bực một chút.Vũ Thường nói vậy là xuất phát từ nội tâm. Trước kia cô ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, luôn tự cho mình là chị hai, nhưng vô tình cũng đã chuyển biến tâm tư này. Lưu Vĩ Hồng quả thật không còn là thằng bé con thích nghịch ngợm gây sự nữa, khí phách trầm ổn đó làm cho Vũ Thường tự nhiên nảy sinh tâm lý ỷ lại.Diệp Văn Trí bất đắc dĩ đành phải điều chỉnh tâm tính cho tốt, lấy lại tinh thần, tiếp tục đối diện với Lưu Vĩ Hồng.- Đồng chí Vĩ Hồng, theo ý kiến của cậu, chuyện này nên xử lý thế nào?Khi nói lời này, giọng điệu và thái độ của Diệp Văn Trí đều có biến hóa, không còn đắn đo cái kiểu bề trên nữa, trở nên rất bình thản, mang theo khẩu khí thương lượng.Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.Hắn muốn chính là hiệu quả thế này. Không làm cho "tâm tính bề trên" trong lòng Diệp Văn Trí bình xuống thì không có lợi cho chuyện sau này phải tiến hành. Diệp gia và Vân gia là có giao tình, Vũ Thường ở thành phố Giang Khẩu kinh doanh, Diệp Văn Trí cũng sẽ chiếu cố. Loại chiếu cố đó mang chút ý "bố thí", ít nhất cũng là một ân tình lớn, khi cần thì Vân gia cũng phải trả ân tình này.Lưu Vĩ Hồng không thích như vậy.Hắn thích giao dịch hơn.Bất kể quan trường hay là kinh doanh, đều là như vậy.Có thể không nợ ân tình, vẫn là cố gắng không nợ thì tốt.Phải nợ ân tình, cũng tốt nhất là người ta nợ hắn.- Bí thư Diệp, chú cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào? Cháu muốn nghe xem ý kiến của chú.Lưu Vĩ Hồng ung dung nói.Diệp Văn Trí hơi bất đắc dĩ. Xem ra việc này quyền chủ động đã không nằm trong tay ông ta. Tuy nhiên Diệp Văn Trí cũng coi như là nhân vật lớn, rất nhanh thì điều chỉnh được lối suy nghĩ. Nếu như không lấy được quyền chủ động, vậy thì thuận theo ý của Lưu Vĩ Hồng thôi. Chỉ cần cuối cùng có thể đạt thành mục đích của bản thân là được, e rằng không thể hoàn toàn đạt được mục đích, có thể đạt thành một phần cũng tốt. Chí ít phải bảo vệ Diêm Quốc Anh.- Đồng chí Vĩ Hồng, cách nhìn của cá nhân tôi là như vậy… Diêm Trị Hải quả thật phạm sai lầm rất lớn, cho cậu ta chút giáo huấn là nên. Tôi thấy nên giao cho bộ phận liên quan xử lý, điều tra thật tốt vấn đề của cậu ta. Nếu vấn đề nghiêm trọng, nên xử phạt thì xử phạt, nên phán hình phạt thì phán hình phạt. Cậu thấy như vậy có thích hợp hay không?Diệp Văn Trí vừa bắt đầu đã lui một bước lớn, trực tiếp từ bỏ Diêm Trị Hải, ngay cả lời nói "phán hình phạt" cũng đã nói ra.Lưu Vĩ Hồng mỉm cười không nói.Diệp Văn Trí cắn chặt răng, nói:- Về phần đồng chí Diêm Quốc Anh, dạy con vô phương, cũng phải phê bình giáo dục nghiêm khắc.Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm một hồi, nói:- Bí thư Diệp, cháu cảm thấy có phải nên đổi một góc độ nhìn vấn đề hay không. Giữa Diêm Quốc Anh và Diêm Trị Hải, vừa là quan hệ cha con, lại là quan hệ cấp trên cấp dưới. Chỉ là dạy con vô phương, quả thật nên phê bình giáo dục. Tuy nhiên cháu không có tư cách này, phải là trưởng bối Diêm gia của họ mới có tư cách. Nhưng từ quan hệ lãnh đạo và bị lãnh đạo mà xem thì khác. Diêm Trị Hải đại diện chấp hành công vụ ở Phòng đường bộ, kết quả lại lòng dạ khó lường, tùy ý vu cáo hãm hại người khác, đã xúc phạm luật hình sự. Nhân viên công tác của Phòng đường bộ huyện Hoành Lợi đang chấp hành công vụ xuất hiện lệch lạc lớn như vậy, thậm chí có thể nói là hành vi phạm tội. Là Bí thư huyện ủy huyện Hoành Lợi, Diêm Quốc Anh nên chịu trách nhiệm của người lãnh đạo. Chúng ta chỉ cần suy nghĩ thì có thể biết được, nếu hôm nay làm chuyện này không phải Diêm Trị Hải mà là người khác, chẳng lẽ Diêm Quốc Anh thì không có trách nhiệm sao? Bạn đang xem tại - .Diệp Văn Trí thật sự nói không ra lời.Một lúc không cẩn thận, đồng chí Vĩ Hồng liền bắt đầu việc nhỏ xé to.Nhưng từ đạo lý, lại không có cách nào phản bác.- Đúng vậy, Diêm Quốc Anh quả thật là chịu trách nhiệm lãnh đạo.Diệp Văn Trí rất buồn bực nói.Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Nếu đã như vậy, cháu cho rằng chuyện này kỳ thật chúng ta không cần thảo luận, cứ giao cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nam Phương xử lý đi. Họ mới là chính thức quản lý.Diệp Văn Trí sửng sốt, không nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng chuyển đề tài sẽ nói ra ngôn ngữ như vậy. Nhất thời, Diệp Văn Trí cũng có chút không biết chính xác cách nghĩ thật sự của Lưu Vĩ Hồng, thăm dò hỏi:- Giao cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xử lý?- Đúng! Chúng ta đều không can thiệp.Lưu Vĩ Hồng chắc chắc nói.- Vậy… Diêm Trị Hải...- Bí thư Diệp, Diêm Trị Hải hiện đang được điều trị ở bệnh viện sư bộ. Bộ đội không phải là cơ quan chấp pháp, sẽ không giam giữ gã không thả ra.Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, đáp.Diệp Văn Trí lập tức thở phào một hơi, trên mặt tỏa ra nụ cười thoải mái thật sự, liên tục gật đầu nói:- Tốt, tốt, cứ xử lý như thế, mời đồng chí của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đến tiếp quản chuyện này. Tin rằng họ nhất định sẽ cho ra một kết quả xử lý làm cho người ta hài lòng.- Đúng vậy, cháu cũng tin tưởng thế.Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.Hắn tin tưởng Diệp Văn Trí đã hoàn toàn hiểu ý của hắn. Về phần Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ xử lý ra sao, không phải là việc Lưu Vĩ Hồng nên quan tâm.Nếu phải tặng ân tình thì không bằng tặng lớn một chút. Khiến Diệp Văn Trí khẩn trương một trận trước, lại cho ông ta một đáp án hoàn toàn ngoài dự đoán. Tuy rằng là cùng một chuyện, cùng một ân tình, biến đổi bất ngờ như vậy, hiệu quả là hoàn toàn khác nhau. Nếu Diệp Văn Trí vừa lên tiếng, Lưu Vĩ Hồng liên tục xua tay nói không sao, không liên quan, ân tình này sẽ nhạt gần giống như nước lã. Diệp Văn Trí cũng sẽ cảm thấy điều này là lẽ đương nhiên.- Vĩ Hồng, Vũ Thường, nếu hai người muốn đi thành phố Giang Khẩu, hay là cùng tôi đi cho rồi?Diệp Văn Trí đứng dậy, cười nói."Đồng chí Vĩ Hồng" đã trong lúc vô ý biến thành "Vĩ Hồng"Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Chú Diệp, thời gian đã khá trễ rồi, bây giờ khởi hành đi Giang Khẩu, còn phải năm sáu tiếng chăng? Có phải quá cực khổ hay không?Nếu Diệp Văn Trí thay đổi, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ thay đổi.Diệp Văn Trí giật mình, nói:- Ừ, đúng, là tôi suy xét không đủ toàn diện. Vậy đi, chúng ta cứ nghỉ ngơi ở huyện Hoành Lợi một đêm, sáng mai mới đi Giang Khẩu. Hai người thấy sao?Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Cứ theo lời của chú Diệp.Diệp Văn Trí liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái có phần thâm ý.Tiểu tử này, vừa rồi còn cương với mình, luôn mồm muốn truy cứu trách nhiệm lãnh đạo, vô cùng giở giọng. Có được lợi ích, chuyển miệng liền "theo lời", nói trắng ra, hợp ý hắn thì theo lời, không hợp ý hắn thì phải nói lý cho đàng hoàng.Còn trẻ tuổi mà đã "gian xảo" như thế.Xem ra con cháu quý tộc như vậy, quả thật không thể khinh thường.Theo ý của Vũ Thường thì ở một đêm tại nhà khách của sư bộ là được rồi, tránh chạy tới chạy lui, phiền toái. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại tán đồng đến huyện Hoành Lợi ở. Điều này không phải nghĩ cho bản thân, là nghĩ cho Diệp Văn Trí. Để Diệp Văn Trí đêm nay ở tại nhà khách sư bộ, e rằng ngủ không thoải mái. Sau này có rất nhiều chuyện đều phải dựa vào Diệp Văn Trí giúp đỡ, không cần thiết có chút chuyện nhỏ như vậy làm cho người ta không vui thì không đáng.Mạnh Thanh Sơn thật ra thành tâm giữ lại, Diệp Văn Trí khéo léo từ chối. Kỳ thật tất cả mọi người hiểu được, Mạnh Thanh Sơn cũng là hy vọng những người này mau rời khỏi nơi đóng quân của ông ta. Chính là mấy củ khoai môn nóng phỏng tay, sớm thoát sớm an toàn. Nếu là không có chuyện này tất nhiên không bàn đến.Người mở cờ trong bụng nhất tất nhiên là Diêm Quốc Anh, đối với Diệp Văn Trí tràn đầy cảm kích.Lãnh đạo cũ là lãnh đạo cũ, thể diện đủ lớn, vừa ra mặt thì giải quyết chuyện này ổn thỏa. Lập tức cúi đầu khom lưng, ở phía trước dẫn đường, cung thỉnh lãnh đạo cũ, Lưu công tử, Vân tiểu thư quang lâm huyện nhỏ Hoành Lợi, để ông ta có cơ hội làm tròn nghĩa vụ người chủ.Diêm Quốc Anh tranh thủ có dịp, lén lén ra hiệu với Diệp Văn Trí, có phải có thể mang theo Diêm Trị Hải cùng về hay không.Trước sau ông ta cũng có chút không yên tâm.Diêm Trị Hải là bị Lưu Vĩ Hồng liên tiếp đánh ngất xỉu hai lần, bây giờ không biết bị thương thế nào.Diệp Văn Trí liếc mắt nhìn ông, vẻ mặt thật là không hài lòng. Diêm Quốc Anh hôm nay sao lại thế này, chỉ số thông minh lập tức trở nên thấp kém như thế? Lưu Vĩ Hồng là đáp ứng rồi, không hề truy cứu việc này, nhưng khó bảo đảm người ta trong lòng không giận. Lúc này còn ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng đón Diêm Trị Hải về, không phải cố ý sao? Đang tốt lành lại đi làm người ta tức giận làm gì?Thật sự là đầu óc ngâm nước!- Ngày mai rồi nói sau, người ta sẽ không làm khó dễ cậu ta. Để cậu ta có chút trí nhớ cũng tốt.Diệp Văn Trí rất không kiên nhẫn phất phất tay, nói.- Dạ, phải…Diêm Quốc Anh cũng tỉnh ngộ lại, liên tiếp gật đầu nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...