Quan Gia

Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1117: Cô bé ăn xin.Nhóm dịch: PQTNguồn: Mê Truyện- Đi mau, đi mau…Nhân viên bảo an hiển nhiên cũng vô cùng khẩn trương. Cách đó không xa đều là các nhân vật lớn. Quản lý sáng sớm đã căn dặn, quan lớn nhất Bình Nguyên phải tiếp đãi lãnh đạo Quốc vụ viện ở đây, bảo bọn họ phải cẩn thận một chút, không được làm hỏng chuyện gì. Rõ ràng các lãnh đạo dùng cơm xong rồi, chuẩn bị rời khỏi, nhân viên bảo an gần như thở phào. Không ngờ cô bé này ở đâu chui ra, xin ăn ở đây. Lập tức khiến bảo an hoảng sợ, mới quát lớn một câu, khiến cô bé kia sợ run, ngã lăn ra đất.Dưới tình thế cấp bách, nhân viên bảo an lại phạm sai lầm, nhấc chân lên đá cái bát tráng men của cô bé, có lẽ là muốn đá cái bát đến trước mặt cô bé, cho cô bé nhanh chóng cầm bát tránh đi.Nào ngờ cô bé hiểu lầm, nghĩ đến bảo an muốn đá cô, lập tức sợ đến mức khóc lớn lên, vừa khóc vừa la lớn:- Chú ơi đừng đánh con, con đi ngay….Thanh âm non nớt nghe chua xót bội phần.- Dừng tay! Anh làm gì vậy?Bên phía hiên bên kia, Trịnh đại tiểu thư đã sớm nổi giận, trừng mắt hét lớn một tiếng, lập tức nổi giận đùng đùng bước tới.Trần Kiếm và các lãnh đạo thành phố Bình Nguyên đều nghiêm mặt lại, vô cùng tức giận.Đám người Lưu Vĩ Hồng vừa mới tới Bình Nguyên đã thấy một màn như vậy.Quả thật là càn quấy!Trần Kiếm hung hăng trừng mắt nhìn vị quản lý khách sạn đang đi cùng, ánh mắt vô cùng phẫn nộ, khiến vị quản lý ấy sợ đến mức ruột gan lộn nhào, sắc mặt từ xấu hổ trở thành không còn chút máu.Trịnh Hiểu Yến bước qua, trừng mắt liếc nhìn người bảo an, liền ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với cô bé kia:- Em nhỏ, con đừng sợ, chú ấy không đánh con đâu.Nhìn qua cô bé khoảng tám chín tuổi, dáng vẻ cũng không lớn hơn mười tuổi, tóc thắt hai bím, ánh mắt thật to, bộ dạng vô cùng dễ thương. Bé mặc chiếc may-ô màu phấn hồng cùng áo màu lam, nhìn qua cũng khá sạch sẽ, không dơ bẩn lắm,nhưng trên mặt dính chút tro bụi. Hai mắt bé mở to nhìn Trịnh Hiểu Yến, vẻ mặt hoảng hốt, nước mắt tuôn xuống không ngừng.Trịnh Hiểu Yến lấy khăn tay của mình, đưa tay lau nước mắt cho cô bé.Cô bé sợ hãi, liên tục bước lùi ra sau, khóc nói:- Con đi ngay, con đi ngay, không dám đến đây nữa… Hu hu….Trịnh Hiểu Yến rất đau lòng, dịu dàng an ủi nói:- Em nhỏ đừng sợ, không đánh con, không ai đánh con đâu, đừng sợ, đừng sợ. Nào đến đây cô lau nước mắt cho, ngoan, đừng sợ.Bộ dạng Trịnh Hiểu Yến xinh đẹp như thế, khiến cô bé tự nhiên nảy sinh tình cảm gần gũi với cô, thôi không lui bước nữa, kinh ngạc nhìn cô.- Ngoan, đừng sợ…Trịnh Hiểu Yến vừa an ủi cô bé, vừa lau khô nước mắt cho cô bé, lại lấy cái bát tráng men kia, cẩn thận nhặt hết tiền xu và tiền hào rơi vãi trên đất, bỏ vào trong bát tráng men, đưa lại cho cô bé.Cô bé vội vàng nắm chặt lấy, nhỏ giọng nức nở, nước mắt từ mắt cô lại chảy xuống, bộ dáng oan ức tủi thân lại khiến người ta đau lòng.- Em gái, nhà con ở đâu? Ba mẹ con đâu?Trịnh Hiểu Yến đỡ cô bé dậy, ngồi xuống trước mặt cô bé, hỏi nhỏ.- Cha bị bệnh, mẹ không thấy nữa rồi…Cô bé rơi nước mắt, nghẹn ngào nói, lóng ngóng vụng về, nói phương ngữ Bình Nguyên, nhưng Trịnh Hiểu Yến cũng nghe hiểu được.Lúc này, đám người Trần Kiếm, Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng đều bước tới.Trịnh Hiểu Yến tiếp tục hỏi nho nhỏ:- Em gái, tên con là gì? Nhà con ở đâu?Quản lý khách sạn Hân Duyệt vội vội vàng vàng giải thích:- Lãnh đạo Trịnh, chỗ của chúng tôi thường xuyên bị đám nhóc từ bên ngoài tới ăn xin, đều… đều bị băng đảng khống chế.Rõ ràng muốn làm loạn tới nơi, quản lý khách sạn không ngừng lau mồ hôi.Trịnh Hiểu Yến cũng không thèm để ý tới, nhìn cô bé nói:- Em gái, con nói cho cô biết, cô mời con ăn canh màn thầu thịt dê.Cô bé lập tức nuốt một ngụm nước bọt, quả nhiên là canh màn thầu thịt dêcó sức hấp dẫn rất lớn với bé, lại dè dặt nhìn Trịnh Hiểu Yến, nói nhỏ:- Cháu tên là Đặng Uyển Nhi,cha cháu là công nhân nhà máy thuộc da, bị bệnh, không đi làm được, không có tiền, không có cơm ăn…- Nhà máy thuộc da?Trịnh Hiểu Yến lặp lại một câu.Trong thư tố cáo thật danh, liệt kê hơn mười nhà máy thuộc doanh nghiệp nhà nước bị bán đi, cũng có tên của Nhà máy thuộc da Bình Nguyên.- Dạ…Cô bé liên tục gật đầu.Trịnh Hiểu Yến liền đứng dậy, nói với Trần Kiếm:- Bí thư Trần, xin mọi người cứ tự nhiên đi trước. Tôi muốn dẫn cô bé này đi ăn canh màn thầu thịt dê.Trịnh đại tiểu thư là người trọng danh dự, không thể lừa gạt trẻ em được.Vẻ mặt Trần Kiếm rất xấu hổ, nói:- Chủ nhiệm Trịnh, cô thấy đó. Hôm nay cả ngày ngồi xe vất vả, ngày mai còn phải họp. Xin Chủ nhiệm Trịnh về nghỉ trước. Cô bé này, chúng tôi sẽ cho người chăm sóc, đưa bé về nhà. Cô cứ yên tâm đi.Trịnh Hiểu Yến lắc đầu nói:- Bí thư Trần, không cần đâu, để tôi lo cho bé được rồi.- Thế… Vậy được rồi.Trần Kiếm là Bí thư Thành ủy, cũng là người quyết đoán, chỉ hơi chần chừ một chút, đã quyết định xong. Dù thế nào, một đám cán bộ lãnh đạo áo mão chỉnh tề đứng trước cửa khách sạn Hân Duyệt, vây quanh một cô bé ăn xin tranh luận không dứt, chắc chắn không phải là cách hay.- Bồi Hằng, Thiết Thành, các anh và mọi người về trước đi. Tôi và Chủ tịch thành phố Hạ ở lại đây.Trần Kiếm xoay người nói với phó Bí thư Trương Bồi Hằng như ra lệnh. Giờ xem như tình hình khẩn cấp, cho đến khi tình hình chưa rõ ràng, thì càng ít người càng tốt. Không thể nghi ngờ là Trần Kiếm rất thông thạo cách giải quyết nguy cơ.- Dạ, Bí thư.Trương Bồi Hằng lập tức gật đầu đồng ý, chào các đồng chí lãnh đạo khác của thành phố như Hạ Cạnh Cường cùng mấy người Lưu Vĩ Hồng, rồi leo lên xe rời đi. Cửa khách sạn vốn đang ồn ào trở nên yên tĩnh- Uyển Nhi… Cô gọi con như vậy được không?Trịnh Hiểu Yến lại chuyển sang khẽ cười nói với cô bé.- Dạ được, tất cả mọi người đều gọi em như thế.Cô bé Đặng Uyển Nhi sợ hãi gật đầu, nước mắt đã ngừng rơi, tò mò nhìn đám người trước mặt, không kìm nổi dựa vào lòng Trịnh Hiểu Yến. Bé cho rằng, chỉ có Trịnh Hiểu Yến là người có thể tin tưởng được.- Nào, Uyển Nhi, cô dẫn cháu đi ăn canh màn thầu thịt dê.Trịnh Hiểu Yến kéo cánh tay nhỏ bé của cô bé, dẫn cô bé đi vào trong khách sạn.Trần Kiếm, Hạ Cạnh Cường, Tôn Xương Bình cùng Lưu Vĩ Hồng ngơ ngác nhìn nhau. Lưu Vĩ Hồng gượng cười, nói:- Bí thư Trần, Chủ tịch thành phố Hạ, Chủ nhiệm Tôn, Chủ nhiệm Trịnh tính tình đúng là như thế.Cha người ta đường đường là Bí thư Tỉnh ủy, phó Cục trưởng Lưu tôi cũng không có cách nào khác.Trần Kiếm liên tục gật đầu, than thở nói:- Chủ nhiệm Trịnh thật sự có lòng nhiệt tình. Cán bộ Đảng chúng ta, nếu mỗi người đều được như Chủ nhiệm Trịnh, quan tâm quần chúng khó khăn thì rất tốt.Tình hình như hôm nay, chỉ có Trịnh Hiểu Yến mới dám làm vậy. Nếu đổi lại là một nữ cán bộ bình thường trong cơ quan, tuyệt đối không dám ngẩng đầu, bất chấp cả đám lãnh đạo nhăn mặt, khiến họ sượng mặt cả như vậy.Lưu Vĩ Hồng cười khổ lắc đầu.Tính cách Trịnh đại tiểu thư chính là thế, nếu nổi cơn lên, thì không ai ngăn cản được cô. Sau khi cô tỉnh táo lại thì có thể phê bình, thỉnh thoảng có thể khiêm tốn chấp nhận ý kiến. Nhưng lúc ấy, người nào cản trở cô thì cô ất mặt, ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không nể mặt.Sắc mặt Tôn Xương Bình cũng có chút xấu hổ.Từ đầu đến cuối, Hạ Cạnh Cường không hề hé răng, thờ ơ lạnh nhạt.- Ha ha, đi thôi. Phó Cục trưởng Lưu, Chủ nhiệm Tôn, Chủ tịch thành phố Hạ, mọi người đến khách sạn nghỉ ngơi một lát, hút điếu thuốc thư giãn đi.Trần Kiếm nhanh chóng trấn tĩnh lại, cười ha hả lên tiếng mời.- Được.Lưu Vĩ Hồng gật đầu đồng ý, lập tức chuyển sang các đồng chí trong Cục Giám sát.- Vũ Hiên, Lý Cường, hai người ở lại. Liễu Tề, cậu và các đồng chí khác về phòng nghỉ ngơi trước đi. Mọi người vất vả cả ngày rồi.- Dạ, phó Cục trưởng.Liễu Tề liên thanh đáp, cùng các đồng chí khác trong Cục Giám sát, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ trong khách sạn, đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.Trần Kiếm liền căn dặn Quản lý khách sạn:- Gọi người làm một phần canh màn thầu thịt dê, để nhiều thịt dê một chút.- Dạ, dạ, Bí thư Trần.Quản lý khách sạn gật đầu không ngừng, chạy cuống quýt vào khách sạn trước, chạy thẳng vào phòng bếp. Khi chạy ngang qua Trịnh Hiểu Yến, vẫn không quên tươi cười với vị đại tiểu thư này.Khách sạn Hân Duyệt là khách sạn cao cấp nhất Bình Nguyên hiện giờ. Trước đây nếu có lãnh đạo đến Bình Nguyên thị sát, thông thường đều nghỉ ở đây. Giám đốc khách sạn đã tiếp qua không biết bao nhiêu lãnh đạo lớn rồi, xem như là kiến thức cũng rộng rãi. Nhưng “nữ lãnh đạo” không nể mặt cán bộ địa phương như người này thì đúng là Giám đốc khách sạn mới gặp lần đầu.Các vị lãnh đạo hôm nay đều thật lạ lùng. Cả đám đều còn rất trẻ, hơn nữa, vị phó Cục trưởng Lưu được Bí thư Trần đối xử vô cùng kính cẩn ấy lại càng trẻ. Ước chừng hắn chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, nhìn qua cũng không lớn hơn “nữ lãnh đạo” kia là mấy. Dường như hắn có chức vụ cao nhất.Thật không hiểu nổi Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện này rốt cuộc là đơn vị gì mà lớn như vậy!Trịnh Hiểu Yến quay đầu, cười nói:- Bí thư Trần, Chủ tịch thành phố Hạ, Chủ nhiệm Tôn, các vị cứ ngồi bên kia hút thuốc đi, nếu có thể thì đừng đến đây, dọa phải cô bé này.Các lãnh đạo lập tức đen cả trán, khá là ngạc nhiên.Trịnh đại tiểu thư thật có giá!Trịnh Hiểu Yến cũng không lo trong lòng họ có vui hay không, kéo tay cô bé qua bàn khác ngồi. Nhân viên phục vụ khẩn trương đưa khăn mặt, Trịnh Hiểu Yến cầm lấy, cẩn thận lau mặt mũi cho Đặng Uyển Nhi thật sạch sẽ, lập tức khen một tiếng:- Cô bé thật dễ thương.Sau khi được lau mặt mũi sạch sẽ, ánh mắt Đặng Uyển Nhi mở to, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, mười phần đáng yêu. Chỉ có điều nét mặt cô bé hơi tái, nếu không thì cô bé này rất hồng hào dễ thương.- Uyển Nhi, năm nay cháu bao nhiêu tuổi? Có đi học không?Ngồi trên ghế dựa khách sạn, Đặng Uyển Nhi vẫn hơi dè dặt, vụng trộm nhìn quanh, nghe được Trịnh Hiểu Yến hỏi, vội vàng đáp lời Trịnh Hiểu Yến một cách trẻ con:- Thưa cô, năm nay con chín tuổi, năm trước học lớp 3, giờ không đi học nữa… trong nhà không có tiền, cũng không ai chăm sóc cha….Trịnh Hiểu Yến gật đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé nói:- Bím tóc thật là xinh, ai tết cho con vậy?- Dạ là chị Lỵ Lỵ ở cạnh nhà tết giúp cháu.- Ừ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận