Quan Gia

Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1113: Vợ Trần Kiếm cũng họ ViênNhóm dịch: PQTNguồn: Mê TruyệnViên Đông Bình ngồi trong phòng nghỉ của khách sạn khoảng mười phút rồi lập tức rời đi. Trần Kiếm và Lưu Vĩ Hồng đưa ra cửa, nhìn theo chiếc xe Audi cuốn bụi chạy đi, Trần Kiếm mới xoay lại, cười nói với Lưu Vĩ Hồng:- Phó Cục trưởng Lưu, đi đường vất vả, có nên mời các đồng chí trong Cục một suất mát xa để thư giãn chút không? Phục vụ mát xa trong khách sạn Vương Triều này rất chuyên nghiệp.Sau cuộc nói chuyện vừa rồi với Viên Đông Bình, Trần Kiếm cho rằng quan hệ giữa hai người đã được kéo gần thêm vài phần.Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Thôi cứ nghỉ ngơi sớm một chút đi, để sáng mai khởi hành.Trần Kiếm đưa tay nhìn đồng hồ, cười nói:- Thời gian vẫn còn sớm. Hay là mời mọi người đi hát, làm quen với nhau một chút.Lưu Vĩ Hồng khoát tay cười ha hả nói:- Bí thư Trần, ca hát thì xin miễn đi. Cổ họng của tôi ngũ âm không được đầy đủ, ảnh hưởng đến tâm trạng của các đồng chí thì không tốt lắm.Trần Kiếm cũng cười ha ha nói:- Phó Cục trưởng Lưu thật hài hước.Thấy rõ Lưu Vĩ Hồng không định giao lưu với mọi người, Trần Kiếm cũng không miễn cưỡng. Dù sao cũng là ngày đầu tiên Lưu Vĩ Hồng đến Lũng Tây, còn chưa phải là đất Bình Nguyên, nếu cùng mấy người Trần Kiếm đi mát xa hay ca hát, e là ảnh hưởng không tốt.Lập tức Trần Kiếm đưa Lưu Vĩ Hồng đến căn phòng sang trọng, mời “Phó Cục trưởng Lưu nghỉ ngơi”. Rồi chia tay, cũng trở về phòng mình.Lưu Vĩ Hồng ngồi trên sô pha, mở TV xem.Chỉ chốc lát, Trịnh Hiểu Yến gọi điện thoại tới nói:- Phó Cục trưởng Lưu, có người bạn đang ở chỗ tôi, anh có muốn gặp mặt không?- Bạn nào?- Phó Chủ tịch thành phố Tần Quan, Lư Đức Vĩ, trước kia làm ở Sở Giao thông tỉnh.Trịnh Hiểu Yến giải thích đơn giản.Trịnh Quảng Nghĩa công tác ở Bộ Giao thông công tác nhiều năm, rất nhiều người trong Sở Giao thông các tỉnh trong cả nước khi lên Bộ Giao thông làm việc đều nịnh nọt Trịnh Hiểu Yến để được Bộ trưởng Trịnh chú ý. Lư Đức Vĩ cũng vì thế mà quen biết với Trịnh Hiểu Yến. Khi biết Trịnh Hiểu Yến tới Tần Quan, tất nhiên phải tới chào hỏi, cho hết nghĩa bạn bè.Nếu chỉ là bạn bè bình thường đến thăm, Trịnh Hiểu Yến tất nhiên không cần mời Lưu Vĩ Hồng cùng qua.- Được, tôi lập tức qua ngay.Lưu Vĩ Hồng dập điện thoại, đứng dậy, chậm rãi bước ra, đến phòng Trịnh Hiểu Yến. Phòng các đồng chí trong Cục Giám sát ở cùng một khu vực, phòng Trịnh Hiểu Yến ở đối diện phòng Lưu Vĩ Hồng.Lưu Vĩ Hồng vừa vào cửa, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi liền đứng dậy, mỉm cười gật đầu với Lưu Vĩ Hồng.- Chủ tịch thành phố Lư, vị này chính là phó Cục trưởng Lưu. Phó Cục trưởng Lưu, vị này chính là phó Chủ tịch thành phố Lư Đức Vĩ, trước kia làm ở Sở Giao thông tỉnh Lũng Tây, giờ làm phó Chủ tịch thường vụ.Trịnh Hiểu Yến liền cười, giới thiệu hai người với nhau.- Xin chào, phó Chủ tịch thành phố Lư.- Xin chào phó Cục trưởng Lưu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.Lư Đức Vĩ và Lưu Vĩ Hồng bắt tay thật chặt, khẽ cười nói. Diện mạo Lư Đức Vĩ cực kỳ bình thường, cả người đều trung dung cực điểm. Người thế này ra khỏi cửa lập tức sẽ hòa nhập vào dòng người cuồn cuộn, tuyệt đối không khiến cho người khác phải để mắt tới. Nếu nhất định phải nhận xét có gì đặc biệt, thì chính là trên mặt y luôn luôn có nét cười thản nhiên đã được chuyên nghiệp hóa. Có thể nói Lư Đức Vĩ là một hình ảnh kinh điển.- Chủ tịch thành phố Lư, không dám nhận đâu.Lưu Vĩ Hồng cũng khiêm tốn vài câu.- Hai vị, mời ngồi. Phó Cục trưởng Lưu, phó Chủ tịch thành phố Lư nguyên quán tuy ở Lũng Tây, nhưng lại học Đại học Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp đều đi làm ở Bắc Kinh, mấy năm trước mới đến Sở Giao thông Lũng Tây. Đêm nay chỉ là bạn bè nói chuyện phiếm thôi.Trịnh Hiểu Yến cười nói, vội vàng đi pha trà cho Lưu Vĩ Hồng.Trong lời nói đơn giản của Trịnh Hiểu Yến đã nói rõ được thân phận của Lư Đức Vĩ. Lư Đức Vĩ này có lẽ là cấp dưới mà Trịnh Quảng Nghĩa khá coi trọng, xem như bồi dưỡng cán bộ hậu bị. Tuổi không lớn mà đã lên làm đến phó Chủ tịch thành phố Tần Quan thì quả là có bản lĩnh.Nên biết thành phố Tần Quan là thành phố cấp phó tỉnh. Làm phó Chủ tịch thành phố Tần Quan chính là cán bộ cao cấp cấp giám đốc sở.Lịch trình con đường làm quan của Lư Đức Vĩ rất giống Viên Đông Bình. Nguyên quán của Viên Đông Bình cũng ở Lũng Tây, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học thì luôn công tác ở ngoài, còn có một thời gian dài làm việc trong các bộ và ủy ban trung ương, sáu năm trước mới trở về Lũng Tây nhậm chức.- Tôi cũng mới nghe nói Hiểu Yến đến Tần Quan, liền vội vã chạy tới. Ha ha… có lẽ hơn một năm rồi không gặp mặt…Lư Đức Vĩ mỉm cười nói, thuận miệng gọi tên Trịnh Hiểu Yến, có thể thấy quan hệ trước đây giữa hai người quả là khá tốt.- Phó Chủ tịch thành phố Lư, chuyện này cũng không trách tôi được. Là anh làm quan kiêu ngạo, công tác bề bộn nhiều việc, không đến Bắc Kinh gặp tôi đó chứ!- Ha ha… Hiểu Yến, cô còn phê bình tôi sao…Tần Quan mấy năm nay đường giao thông phát triển nhanh chóng, còn không phải do lãnh đạo cũ ủng hộ sao? Hiện giờ lãnh đạo đã đi Liêu Trung, nếu đến bộ kêu gọi ủng hộ cũng hơi khó khăn.- Này, phó Chủ tịch thành phố Lư, sao càng nghe những lời này tôi càng thấy hương vị không đúng nha. Không ngờ anh đến bộ là tìm cha tôi đòi tiền. Giờ túi tiền của anh đã không thấy, có phải bực bội không?Trịnh Hiểu Yến cười trêu chọc.Lư Đức Vĩ và Lưu Vĩ Hồng đều mỉm cười.- Phó Cục trưởng Lưu, hành trình sắp xếp thế nào? Có cần ở Tần Quan vài ngày không? Ngày mai cùng ăn một bữa cơm?Cười nói mấy tiếng, Lư Đức Vĩ lập tức nói với Lưu Vĩ Hồng. Vì quan hệ với Trịnh Hiểu Yến, Lư Đức Vĩ nói chuyện khá thoải mái, hơn nữa, ở Tần Quan, anh ta không liên quan gì đến công tác quản lý doanh nghiệp nhà nước, cũng không liên quan gì đến công tác của Cục Giám sát, chỉ là quan hệ bạn bè thuần túy, cũng có thể thoải mái một chút.Lưu Vĩ Hồng nói:- Chỉ sợ là không có thời gian, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh sắp xếp là sáng mai đi Bình Nguyên. Ăn cơm chắc phải đợi cơ hội khác.- Tác phong của Chủ nhiệm Tôn đã trở nên nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán rồi.Chủ nhiệm Tôn này chính là nói đến Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh Tôn Xương Bình.Trịnh Hiểu Yến pha trà xong, ngồi xuống cạnh Lưu Vĩ Hồng, cười hỏi:- Sao hả, phó Chủ tịch thành phố Lư, nghe những lời này, có ý là tác phong của chủ nhiệm Tôn trước đây không phải thế này sao?- Trước khi chủ nhiệm Tôn đến Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đã từng làm trong sở thông tin tỉnh một thời gian, tác phong rất vụn vặt.Lư Đức Vĩ nói rất hàm súc.Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Người phụ trách xử lý thông tin mà tác phong lại không đủ “cẩn thận”, khiến đầu óc người khác choáng váng, không thể hiện được khả năng, lại không được “nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán” thì không xong.- Chủ nhiệm Tôn là người đa tài, đã công tác ở rất nhiều ban ngành trong cơ quan chính phủ. Tuy trước kia chưa tiếp xúc qua công tác doanh nghiệp. Nhưng sau khi đảm nhiệm chức chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, công tác cũng rất tốt, sắp xếp việc làm cho rất nhiều công nhân viên chức thất nghiệp, đó là mối quan tâm của chủ nhiệm Tôn.Lư Đức Vĩ lập tức giải thích mấy câu.Lưu Vĩ Hồng không khỏi thầm lắc đầu cười khổ một tiếng.Để người phụ trách xử lý thông tin đi làm chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, các đồng chí lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh Lũng Tây, xem như cũng là chơi nổi. “Biết khéo dùng người”, tối thiểu trong công tác đối phó với các công nhân viên chức thất nghiệp, Tôn Xương Bình có kinh nghiệm hơn các cán bộ khác, lại càng có cách hay. Còn công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, có làm tốt hay không, thật ra Tôn Xương Bình cũng không quan tâm. Khối thịt to béo như thế không phải mỗi mình Tôn Xương Bình có thể lo được. E rằng nhiều lúc phó Chủ tịch tỉnh Vương Kiến Lâm này còn không được dính vào, phải xem thái độ của các đồng chí lãnh đạo tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân nữa.Nhắc đến Tôn Xương Bình xong, Lư Đức Vĩ lập tức nói sang chuyện khác:- Phó Cục trưởng Lưu, Hiểu Yến, công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên thật sự có vấn đề nghiêm trọng sao? Nói thật ra, quy mô doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên cũng không lớn, số lượng không nhiều...Dựa vào vị trí địa lý cùng cơ sở kinh tế của thành phố Bình Nguyên, công nghiệp khai thác mỏ vốn kém phát triển. Theo lý thuyết, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện nên chú ý đến những thành phố có quy mô doanh nghiệp nhà nước hơn nữa, quy mô lớn, mà lại cố tình theo dõi một thành phố Bình Nguyên nhỏ bé xa xôi như vậy khiến người ta khó hiểu. Hơn nữa, Lư Đức Vĩ là cán bộ được bồi dưỡng hậu bị, lại có giao tình với Trịnh Hiểu Yến, ân oán gút mắt của hai nhà quyền quý này không thể không biết chút gì được. Rõ ràng là hành trình của Lưu Vĩ Hồng về Bình Nguyên đã tạo ra nghi ngờ.Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:- Chủ yếu có người có ý kiến về việc bán ra số lượng lớn doanh nghiệp nhà nước ở Bình Nguyên trước đây. Có nhiều đồng chí tố cáo thật danh. Chúng tôi cho rằng nên hiểu rõ một chút.- Hóa ra là như vậy. Tôi nói thế này, trong mấy tháng nay, số lượng công nhân viên chức thất ngiệp ở thành phố Bình Nguyên gia tăng nhiều hơn. Trước đây, Bí thư Trần Kiếm có thể vô cùng coi trọng vấn đề này, văn phòng thường trú tại tỉnh của thành phố Bình Nguyên trang bị nhân sự chuyên môn tiếp nhân viên thất nghiệp. Trong khoảng thời gian này lại không thấy họ có động tĩnh gì cả.Lư Đức Vĩ lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.Trịnh Hiểu Yến cười nói:- Có thể Bí thư Trần cảm thấy, ai gây ra phiền toái thì người ấy nên đi thu dọn.Lư Đức Vĩ liền cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cũng không trả lời Trịnh Hiểu Yến.Hai vị ngồi trước mặt y đều là con cháu nhà quyền quý chính tông. Quyền Chủ tịch thành phố Bình Nguyên Hạ Cạnh Cường cũng là con ông cháu cha như thế. Y có thể nói đến nước này, thì đã là bạn chí cốt rồi.Trịnh Hiểu Yến còn nói thêm:- Phó Chủ tịch thành phố Lư, vừa rồi lúc ăn cơm, Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh ủy Viên Đông Bình cũng có đến, đích thân đến chào hỏi các đồng chí trong Cục Giám sát chúng tôi.Lư Đức Vĩ giật mình kinh hãi:- Bí thư Viên cũng tới rồi ư?- Đúng, Bí thư Viên rất quan tâm đến công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, cũng rất quan tâm đến công tác ở Bình Nguyên.Lư Đức Vĩ khẽ mỉm cười, tiếp tục nâng chén trà lên, uống trà, dường như đang suy nghĩ đến chuyện gì quan trọng.Lưu Vĩ Hồng lấy bao thuốc ra, đưa cho Lư Đức Vĩ một điếu. Lư Đức Vĩ vội đặt chén trà xuống, đưa hai tay nhận lấy. Lưu Vĩ Hồng tự tay châm thuốc cho y, cũng châm ình một điếu.Trong phòng tỏa ra một làn khói mờ.Được một lúc, Lư Đức Vĩ chậm rãi nói:- Bí thư Trần Kiếm có năng lực công tác rất mạnh. Nghe nói vợ ông ấy và Bí thư Viên là người cùng xã, thị trấn. Vợ ông ấy cũng họ Viên…Khi nói đến tình tiết này, Lư Đức Vĩ tự nhiên nói rất nhỏ, dường như sợ rằng lớn tiếng một chút sẽ bị người khác nghe được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận