Quan Gia

Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1060: Cục trưởng LaNhóm dịch: PQTNguồn: metruyenBấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọnNgười anh em trong khách sạn quả nhiên nói không sai.Tốc độ xuất kích của Cục Công an thành phố An Bắc cực nhanh, thậm chí không chậm hơn những kẻ tay chân của Hàn thất gia.Không bao lâu sau đã nghe vang đến tiếng còi hụ của cảnh sát.Ba chiếc xe cảnh sát chạy tới nhanh như điện xẹt, đi đầu là chiếc Toyota Crown, là chiếc xe số một của Công an, Lưu Vĩ Hồng đã từng thấy qua một lần, do Cục trưởng Cục Công an An Bắc La Trường An điều khiển.Xe cảnh sát tới cũng không có gì lạ, thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt chính là theo sau ba chiếc xe con còn có mấy chiếc xe tải nữa.“Kít…”Chiếc xe số một chạy thẳng đến chỗ Hàn Vĩnh Quang đang quỳ trên mặt đất, mới dừng lại.- Sao lại thế này?Người còn chưa xuống xe, một tiếng quát uy nghiêm đã vang lên.Lập tức, vị phó Chủ tịch thành phố An Bắc, Cục trưởng Cục Công an thành phố La Trường An mặc sắc phục cảnh sát, từ trên xe nhảy xuống, bước nhanh tới. Từ hai chiếc xe theo sát sau đó nhảy xuống bảy tám người mặc cảnh phục, vây quanh La Trường An.Sau đó lại ầm ĩ thêm một trận nữa, từ mấy chiếc xe tải nhảy xuống mười mấy tên lưu manh tay cầm dao găm, roi sắt và súng kíp tự chế và các loại hung khí lập tức bao vây đám người Lưu Vĩ Hồng vào trong.Nhiều người dân đang vây quanh xem náo nhiệt vội kêu lên một tiếng rồi chạy ra xa, nhưng vẫn chưa đi mất, chỉ bước ra làm thành một vòng vây xa hơn, kiễng chân ngóng cổ nhìn qua.Một cảnh tượng đầy kích thích như thế không ai muốn bỏ qua cả.- Cục trưởng La!Vừa thấy La Trường An, Hàn Vĩnh Quang như người chết đuối nhìn thấy cọng rơm, hưng phấn gọi lớn, muốn giãy dụa đứng lên. Giờ khắc này, phong độ của Hàn thất gia chỉ còn chừng đó, có cố nữa cũng không hơn.- Quỳ xuống!Hà Mẫn hừ lạnh một tiếng, dí nhẹ chân một chút. Hàn Vĩnh Quang đau đến run cả người, hai đầu gối vừa mới nhớm khỏi mặt đất lại nặng nề quỳ xuống.- Anh làm gì đó? Anh là ai?La Trường An thấy cảnh tượng như vậy, vừa gấp vừa giận, lớn tiếng hỏi, đồng thời hung hăng vung tay lên.Bảy tám cảnh sát theo sau y đồng loạt rút súng ra. Ba bốn cây trong đó chĩa vào mặt Hà Mẫn, mấy cây còn lại chĩa vào mặt Lý Cường. Nên biết, trong tay Lý Cường cũng đang giữ súng, đúng là nhân vật nguy hiểm.Trịnh Hiểu Yến mỉm cười, hỏi ngược lại:- Còn anh là ai?- Tôi là La Trường An, Cục trưởng Cục Công an thành phố An Bắc. Các người là những kẻ khả nghi gây nguy hại nghiêm trọng cho trị an xã hội. Giờ tôi ra lệnh cho các người lập tức buông vũ khí xuống, đầu hàng cơ quan công an.La Trường An lớn tiếng quát.Trịnh Hiểu Yến không khỏi mỉm cười, đưa tay chỉ mười mấy tên lưu manh đang bao vây họ, hỏi:- Hóa ra là Cục trưởng La, thất lễ rồi. Vậy xin hỏi Cục trưởng La, mấy người đó là ai? Cũng là người của Cục cảnh sát thành phố sao?- Anh là ai? Công nhiên dùng súng làm người khác bị thương. Các người là tội phạm gây nguy hại nghiêm trọng cho an toàn xã hội. Tôi lặp lại lần nữa, các người lập tức buông vũ khí đầu hàng! Nếu không, chúng tôi sẽ lập tức hành động, bắt tất cả các người.Mặt La Trường An xanh mét, nồi giận đùng đùng, tránh né không trả lời câu hỏi của Trịnh Hiểu Yến.- Chậc chậc, Cục trưởng La, chuyện này anh không đúng nha. Anh là Cục trưởng Cục Công an thành phố An Bắc, sao không hỏi đầu đuôi đen trắng ra sao mà vừa đến đã bao che tội phạm như vậy? Sao anh lại không hỏi chuyện này rốt cuộc ai đúng ai sai?- Bớt nói nhảm đi! Đương nhiên tôi sẽ điều tra rõ ràng. Các người lập tức buông vũ khí xuống, theo tôi về Cục Công an thành phố, tôi sẽ cho các người một câu trả lời vừa lòng.- Thật xin lỗi, Cục trưởng La, tôi thật sự không tin được anh.Trịnh Hiểu Yến cười nói, liên tục lắc đầu:- Cục Công an thành phố An Bắc có Cục trưởng như anh, tôi cũng không tin tưởng như vậy.- Tôi hỏi lần nữa, cô là ai?La Trường An bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.Nhìn Trịnh Hiểu Yến, rồi lại nhìn Hàn thất đang quỳ trên đất, miệng và vết thương trên đùi không ngừng ra máu, sao La Trường An lại có thể không biết đã xảy ra chuyện gì? Chuyện thế này Hàn thất trải qua không biết bao lần, thậm chí ngay cả trước mặt y cũng đã nhiều lần rồi.Xem ra lần này đã thật sự đá trúng tấm sắt rồi.Mấy tên này không biết lai lịch thế nào mà chẳng ngờ còn có cả súng, hơn nữa còn không chế Hàn Vĩnh Quang, thế cục thật bất lợi.Nhưng La Trường An không còn đường lui, ngay cả đường vòng tránh né cũng không có. Gút mắc giữa y và Hàn Vĩnh Quang thật sự quá sâu. Hàn Vĩnh Quang gặp chuyện không may, La Trường An y tuyệt đối chạy không thoát.Trịnh Hiểu Yến sầm mặt xuống, nói:- Tôi là Trịnh Hiểu Yến, phó Cục trưởng Cục điều tra thống kê, Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện. Cha tôi là Trịnh Quảng Nghĩa!- Trịnh Quảng Nghĩa?La Trường An chỉ cảm thấy như sấm đột nhiên nổ trên đỉnh đầu, ầm vang, làm y long cả đầu óc.Mấy tên cảnh sát đang chĩa súng vào Hà Mẫn và Lý Cường trong thời gian ngắn chưa hồi phục tinh thần, nhưng ngay sau đó đã hiểu rõ, sắc mặt cả đám đều thay đổi, tay nắm súng không nén được hơi rụt lại một chút.- Bí thư Tỉnh ủy Trịnh?Được một lúc, La Trường An nuốt nước bọt, khó khăn hỏi, trong giọng nói còn có chút không tin.Con gái của Bí thư Trịnh sao lại đụng phải Hàn Vĩnh Quang ở đây? Nếu cô thật sự là con của Bí thư Trịnh, sao cô lại không nói rõ thân phận cho Hàn Vĩnh Quang biết? Tuy Hàn thất coi trời bằng vung, nhưng dù khốn khiếp thế nào, cũng phải biết rõ con gái Bí thư Tỉnh ủy là khái niệm gì chứ!- Đúng vậy, Cục trưởng La. Giờ tôi chính thức báo án với anh. Người này tự xưng là Hàn thất gia, tên thật là Hàn Vĩnh Quang. Gã ở đây sai khiến đám lưu manh, có ý đồ công nhiên cưỡng gian phụ nữ, bị chúng tôi phát hiện ngăn lại, còn định đả thương chúng tôi. Giờ bị chúng tôi chế phục. Xin Cục trưởng La giải quyết theo pháp luật.Trịnh Hiểu Yến chậm rãi nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.- à cô Trịnh này, à, Trưởng phòng Trịnh, đây chỉ là hiểu lầm thôi…Mồ hôi trên trán La Trường An bắt đầu tuôn xuống, nói thật nhỏ.- Cục trưởng La, tôi tuyệt đối không cho rằng đó là hiểu lầm. Mấy mươi tên lưu manh, cầm dao cầm gậy, tin rằng anh cũng thấy. Hàn Vĩnh Quang, Hàn lão thất, ha ha, chúng tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Trùm lưu manh thành phố An Bắc, không chuyện ác nào không làm.Mặt La Trường An lúc xanh lúc trắng, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc, trong mắt lóe hung quang, lớn tiếng nói:- Nữ đồng chí này, cô tự xưng là cán bộ Quốc vụ viện, tình hình thật sự thế nào, chúng tôi còn phải tiến hành xác minh. Mời các người theo tôi về cục Công an để điều tra.- Nếu thật sự như các người nói, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết theo pháp luật.Trịnh Hiểu Yến khẽ vung tay lên, lạnh lùng nói:- Không cần đâu Cục trưởng La. Trước đó chúng tôi đã báo án với Sở Công an tỉnh rồi. Tin rằng các đồng chí trong Sở Công an Tỉnh sẽ tới ngay thôi. Đến lúc đó anh cứ báo cáo với lãnh đạo Sở Công an tỉnh đi.- Cái gì?La Trường An ngẩn cả người. Không phải y nghi ngờ thân phận của Trịnh Hiểu Yến, nói sao cũng không có người dám mạo danh con gái của Bí thư Tỉnh ủy ở thành phố An Bắc, giả danh làm cán bộ Quốc vụ viện. La Trường An chủ yếu muốn giả vờ để dẫn mọi người về Cục Công an trước, sau đó mới từ từ nghĩ cách. Dù sao để Hàn thất chảy máu ở đây hoài cũng không xong.Thời gian càng kéo dài, cục diện càng có khả năng không thể bị khống chế.Đúng lúc này, cách đó không xa lại có tiềng còi cảnh sát rất to. Rất nhanh chóng, mấy chiếc xe cảnh sát và xe tải quân dụng đã chạy tới, trên xe tải quân dụng có rất nhiều cảnh sát võ trang hạng nặng.- Bao vây nơi này, lập tức tước vũ khí hết.Đoàn xe chạy đến gần, từ trên xe nhảy xuống khoảng hai trăm cảnh sát võ trang, lập tức có một viên đại tá từ trên xe bước xuống, lớn tiếng ra lệnh.Đám du thủ du thực lưu manh cầm khảm đao, gậy sắt và súng kíp đã sớm luốn cuống tay chân. Có vài tên thông minh thì bỏ chạy, đa số thì như ruồi nhặng, kêu la loạn xị, không biết phải làm gì. Đợi đến khi chúng khôi phục tinh thần, muốn chạy trốn cũng không kịp nữa, đã bị đoàn cảnh sát võ trang vây chặt, bị nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào.Lộn xộn một hơi, mười mấy tên lưu manh vứt hết vũ khí của mình xuống đất, dưới sự cưỡng bức của nòng súng, chúng ngoan ngoãn lấy hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống, không dám nhúc nhích.- Tất cả mọi người buông vũ khí.Viên sĩ quan cảnh sát võ trang đối xử bình đẳng, trên đầu La Trường An, mấy tên cảnh sát kia, cùng với Hà Mẫn và Lý Cường đều bị chĩa súng vào.Mặt La Trường An xám như tro tàn, không kìm nổi, cả người khẽ run rẩy, trên mặt nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, run giọng nói:- Trung đoàn trưởng Liêu, tôi là La Trường An…Vị đại tá cảnh sát kia khoảng hơn bốn mươi tưởi, bước nhanh tới, lạnh lùng nói:- Tôi biết anh là La Trường An. Hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống!- Trung đoàn trưởng Liêu?La Trường An mở to hai mắt nhìn, dường như tuyệt đối không thể tin Trung đoàn trưởng Liêu lại nói như vậy với y.- Ngồi xổm xuống!Trung đoàn trưởng Liêu hét lớn một tiếng như sấm dậy.Cả người La Trường An chấn động, không kìm nổi đành lấy hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống. Thấy rõ ràng Cục trưởng còn như thế, mấy tên cảnh sát khác cũng không dám cưỡng lại, cuống quýt buông súng xuống, bắt chước La Trường An, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống.- Tất cả nghe rõ cho tôi, không ai được nhúc nhích. Ai dám kháng cự, giết chết tại chỗ.Trung đoàn trưởng Liêu nhắc lại, quát to thêm một lần nữa.Ngoại trừ đám người Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Hiểu Yến, những người khác đều ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.- Anh, buông vũ khí!Trung đoàn trưởng Liêu chuyển sang Lý Cường, quát to.- Báo cáo thủ trưởng, tôi là Lý Cường, sĩ quan chuyên nghiệp tổng đội cảnh vệ Bắc Kinh, tôi đang chấp hành nhiệm vụ chiến đấu, không thể buông vũ khí được.Lý Cường nắm chặt súng, hai tay không hề lơi lỏng.Trung đoàn trưởng Liêu khẽ nhíu mày, đang định lên tiếng thì Lưu Vĩ Hồng đã thản nhiên nói:- Lý Cường, buông vũ khí đi.- Dạ!Lý Cường đáp lớn, chậm rãi đặt súng xuống trước mặt, lại đứng thẳng lưng, nhìn không chớp mắt.Trung đoàn trưởng Liêu nhìn Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt tươi cười, bước nhanh đến nói:- Xin chào phó Cục trưởng Lưu!Lưu Vĩ Hồng gật đầu, đưa tay bắt tay Trung đoàn trưởng Liêu, nói:- Trung đoàn trưởng Liêu, xin chào.- Phó Cục trưởng Lưu, Bí thư Tỉnh ủy Trịnh và Bí thư Đảng ủy Công an Điền đã tới cả rồi.Thấy rõ Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến không ao bị thương, Trung đoàn trưởng Liêu khẽ thở phào, vừa bắt tay Lưu Vĩ Hồng vừa nói nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận