Quản Gia Kí Sự Lục

Mùa xuân, vạn vật khôi phục, cảnh sắc tươi đẹp, hoàng thượng tổ chức săn bắn.

Kỳ thật cái này không liên quan tới Lý Hiểu Nhạc, nhưng Kỳ Lân vương anh minh vĩ đại, tuấn mỹ vô song muốn Lý Hiểu Nhạc đi cùng.

“Ta không đi, như trên sách nói, hoàng thượng săn bắn không giống tiểu dân chúng ta, còn thường xuyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không đi!” Lý Hiểu Nhạc cực lực phản đối.

“Săn bắn chỉ giết hại sinh linh, đúng vậy, tướng công không nên đi.” Ôn Lương Ngọc ủng hộ quyết định của Lý Hiểu Nhạc.

“Lý quản gia thực thiển cận a, tổn hại kỳ vọng của ta về ngươi, ngươi thật sự thẹn với danh xưng thần giữ của.” Kỳ Lân Vương chậm rãi nói: “Ngươi ngẫm xem, nhiều quan lại quyền quý, hoàng gia thân tộc tham gia chuyện trọng đại như vậy, ngươi đi, nịnh bợ vị hoàng hoàng thân quốc thích nào đó cũng được ban thưởng không ít . Đây là một cơ hội tốt để phát tài.”

“Còn nữa, động vật săn được là vật thí nghiệm miễn phí, ngươi nói có lợi không.” Kỳ Lân Vương lại chuyển hướng Ôn Lương Ngọc.

Lý Hiểu Nhạc vừa nghe có tiền, con mắt liền sáng lên: “Được ban thưởng……”

Ôn Lương Ngọc vừa nghe có thể thử dược trên động vật, hai mắt bắt đầu sáng lên: “Vật thí nghiệm miễn phí……”

Kỳ Lân vương thấy ánh mắt của đôi phu thê này như dã lang nhìn thịt béo, sợ tới mức lông tơ dựng đứng. Kỳ thật, mục đích Kỳ Lân vương dẫn bọn hắn đi là vì lợi dụng dược để săn được nhiều thú, như vậy có thể tiết kiệm thời gian và mình cũng đỡ mệt mỏi. Năm nào săn bắn cũng giống hệt nhau, chơi đến phát chán, không chút mới lạ.

Lý Hiểu Nhạc cưỡi lão mã Nguyên Bảo, Ôn Lương Ngọc cưỡi ngựa trắng bạc, mang theo hai con cẩu Vượng Tài và Đại Lang, tham gia đội săn bắn hoàng gia.

So với tuấn mã của người ta, ngựa của Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc thật sự là gầy gò, so với chó săn được huấn luyện nghiêm chỉnh của người ta, Vương Tài và Đại Lang thực quá kém. Do đó, hai người có vẻ đặc biệt như vậy càng khiến người chú ý.


Một nguyên nhân khác khiến bọn hắn bị người chú ý đó là, khuôn mặt non nớt của Lý Hiểu Nhạc đáng yêu như búp bê, mang đến cảm giác tiểu thiên sứ, Ôn Lương Ngọc bên cạnh thì tuyệt mỹ, nhìn rất dễ gần, luôn cười tủm tỉm, tổ hợp như vậy lại là vợ chồng! Thật sự là thái quá…… Hơn nữa, diện mạo của Ôn Lương Ngọc so với nam phi được sủng ái nhất bên cạnh hoàng đế còn xinh đẹp hơn vài phần. Thật sự không có thiên lý ! Đại mỹ nhân tiện nghi một hài tử!

Thấy mọi người tức giận bất bình, Kỳ Lân vương hảo tâm khuyên bảo bọn họ: “Người không thể chỉ nhìn bề ngoài, xà càng xinh đẹp càng có độc, hoa càng mĩ càng khó hầu hạ, vị mỹ nhân kia, theo ta thì xứng với quản gia nhất, không ai chịu được y.”

Mọi người không tin, cho rằng Kỳ Lân vương thiên vị quản gia của mình, mỹ nhân chính là mỹ nhân, ngươi xem, y cười dịu dàng cỡ nào!

Tiền thưởng cái gì chứ! Vòng vo nửa ngày, thấy rất nhiều người, làm rất nhiều việc cũng chả có xu nào, lừa đảo, Kỳ Lân vương là kẻ lừa đảo! Lý Hiểu Nhạc ủy khuất, nịnh bợ thì có tiền thưởng sao, Lý Hiểu Nhạc cho rằng mình làm rất nhiều việc, chỉ thiếu không rửa bồn cầu cho hoàng đế, thế mà không được chút gì. Ngược lại Ôn Lương Ngọc đùa vui vẻ, đáng thương cho những động vật ở khu vực săn bắn của hoàng gia. Cái này thực có lợi cho Kỳ Lân vương, tiết kiệm rất nhiều cung tiễn và khí lực.

“Lão bà, Kỳ Lân vương gạt ta! Ta bận rộn một ngày, cái gì cũng không được!” Lý Hiểu Nhạc tựa vào ngực lão bà của mình, phàn nàn.

“Không nên gấp gáp, ngày mai sẽ có cơ hội .” Ôn Lương Ngọc nói, “Hôm nay vận khí không tốt.”

“Cũng đúng, săn bắn rất nhiều ngày .”

“Hy vọng ngày mai tướng công có vận khí tốt, một nhà chúng ta nhờ tướng công kiếm tiền, ông trời sẽ để tướng công phát tài . Xuất môn một chuyến, tất có thu hoạch.”

Nhưng, Lý Hiểu Nhạc cố gắng vài ngày cũng không gặp cơ hội phát tài, tiền thưởng chó má chết tiệt! Lý Hiểu Nhạc mắng, Ôn Lương Ngọc đột nhiên kinh hô: “Tướng công, ngươi xem, có một lão hổ!”

“Có thì có, ta còn sợ nó ăn ta sao.” Lý Hiểu Nhạc rầu rĩ không vui.

“Tướng công ngươi xem, trong miệng lão hổ có răng vàng, da hổ rất đáng giá.” Ôn Lương Ngọc nói, Lý Hiểu Nhạc vừa nghe tới răng vàng, lập tức vực dậy tinh thần, tập trung nhìn vào, trong miệng lão hổ quả thực có răng vàng! Đầu năm nay quá không công bằng, ngay cả răng lão hổ cũng nạm vàng, súc sinh so với ta đều có tiền hơn!


“Nguyên Bảo, mau đuổi theo, ta muốn răng vàng, ta muốn da hổ!” Lý Hiểu Nhạc quơ thiết chùy siêu cấp lớn trong tay, thúc mã đuổi theo lão hổ. Động vật luôn mẫn cảm với nguy hiểm, thấy tư thế hung hăng của Lý Hiểu Nhạc như xem nó là cừu nhân, lão hổ sợ tới mức nhanh chóng chạy trốn.

“Tướng công cố lên! Ta chờ da hổ đệm giường của ngươi!” Ôn Lương Ngọc phất phất tay.

Mọi người thấy đôi phu thê này như vậy, thật sự không nói được gì…… Có một quan viên ái mộ Ôn Lương Ngọc nói: “Ngươi để tướng công ngươi đi đánh lão hổ, vạn nhất hắn thất thủ, chỉ còn đường chết!”

“Yên tâm đi, không sao. Nếu ngay cả lão hổ cũng không đánh được thì không xứng là tướng công của ta, ta tin tưởng hắn sẽ mang da hổ trở về.” Ôn Lương Ngọc nói, “Ta chưa từng ngủ giường lót da hổ, hôm nay có thể cảm nhận.”

Ôn Lương Ngọc cao hứng ngâm nga tiểu khúc, đi tới trướng của mình. Mọi người lại im lặng không nói gì, hóa ra lấy mỹ nhân lão bà là một chuyện rất liều mạng.

Một lát sau, Lý Hiểu Nhạc ngâm nga tiểu khúc, dắt ngựa, khiêng lão hổ đã bị đánh chết, xuất hiện trước mặt mọi người.

“Lão bà, da hổ của ngươi!” Lý Hiểu Nhạc hô, “Vi phu đã mang về cho ngươi.”

Ôn Lương Ngọc vừa nghe, lập tức chạy ra trướng, hoan hoan hỉ hỉ nghênh đón Lý Hiểu Nhạc: “Ta biết tướng công lợi hại nhất.”

“Lột da là việc của ngươi.”

“Không thành vấn đề.” Ôn Lương Ngọc lập tức đỡ lão hổ xuống, chuẩn bị động thủ.


“Lão bà, khoan đã, ta cho ngươi cái này.”

Lý Hiểu Nhạc lục lọi trong ngực, lấy ra một chiếc nhẫn hoàng kim đính ngọc lục bảo, đeo cho Ôn Lương Ngọc. Chiếc nhẫn kia, người có mắt nhìn liền biết chiếc nhẫn này phi thường đáng giá, Ôn Lương Ngọc có chút ngây dại: “Rằng vàng vừa rồi là chiếc nhẫn này, nhẫn mắc trên răng lão hổ, răng lão hổ thật đúng là không dễ nạy ra. Tặng thân thân lão bà, làm lễ vật.”

Ôn Lương Ngọc cao hứng hôn Lý Hiểu Nhạc một cái: “Vẫn là tướng công ta tốt nhất. Dũng sĩ!”

Sau đó, Lý Hiểu Nhạc trở về trướng bồng kiểm kê tài bảo trong miệng lão hổ, đoán chừng là lão hổ ăn người qua đường có tiền, tiện nghi Lý Hiểu Nhạc ta, đúng là hoàng kim khắp nơi, ha ha cáp!

Ôn Lương Ngọc dùng dao nhỏ, thủ pháp thành thạo lột da lão hổ, sau đó dịch cốt, Vương Tài và Đại Lang đứng bên cạnh xem, một con không ngừng nuốt nước miếng, một con sợ run như chính da nó bị lột.

Nhìn xem, ta nói không tham gia buổi săn bắn của hoàng đế là đúng, giờ đã xảy ra chuyện như trên sách a! Hoàng đế bị tấn công, thích khách so với thị vệ còn nhiều hơn! Ta chính là thấy chết mà không cứu!

Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc đứng một bên nhìn thị vệ đại nội và tùy tùng của vương gia liều mạng chém giết thích khách, nhưng số lượng thích khách gấp ba lần người của hoàng đế, thị vệ sắp trụ không nổi.

“Lý Hiểu Nhạc, còn không hỗ trợ!” Kỳ Lân vương hô, ta thì chém giết, ngươi đứng xem náo nhiệt!

“Vương gia, ta là quản gia ngươi thuê, không phải thị vệ, tại sao ta phải hỗ trợ!”

“Đúng vậy, tướng công ta chỉ nhận tiền công quản gia, đâu có nhận tiền công thị vệ, dựa vào cái gì phải làm không công cho Vương gia.” Ôn Lương Ngọc lập tức hát đệm.

“Hai người các ngươi……” Kỳ Lân vương thiếu chút nữa tức giận hộc máu.

“Chỉ cần khanh gia xuất thủ cứu giúp, trẫm sẽ có thưởng lớn!” Hoàng đế lập tức nói.


“Gạt người, ta cũng bị lừa gạt như vậy mới tới đây, Vương gia nhà ta nói, ta tới tham gia săn bắn, chỉ cần hảo hảo làm, hảo hảo nịnh bợ, sẽ có rất nhiều quan lại quyền quý ban thưởng, nhưng đến bây giờ chẳng có gì! Gạt người, tưởng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao.” Lý Hiểu Nhạc bĩu môi.

“Lý quản gia, chỉ cần ngươi xuất thủ tương trợ, cứu tính mạng chúng ta, chúng ta sẽ thưởng lớn.” Hoàng thân quốc thích thích nói

“Đã như vậy, được rồi.”

Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc gia nhập trận chiến, dùng dược phóng lên thích khách, mọi người mới thở dài một hơi. Lúc này, Vượng Tài, Đại Lang, Nguyên Bảo, Bạch Ngân chạy tới chỗ thích khách, ngửi đông ngửi tây, mọi người ngây dại, xảy ra chuyện gì vậy.

Vượng Tài đứng bên cạnh thích khách kêu một tiếng, lát sau, Đại Lang đứng bên cạnh thích khách khác cũng kêu một tiếng, Nguyên Bảo hướng thích khách này gật gật đầu, Bạch Ngân hướng thích khách kia gật gật đầu.

“Vượng Tài, Đại Lang, Nguyên Bảo, Bạch Ngân, các ngươi nói trên người những thích khách này có bạc.”

Uông uông! Phì phì! Bốn con vật gật đầu.

“Quá chuyên nghiệp, trở về ta thưởng các ngươi.” Lý Hiểu Nhạc hứa hẹn với bốn con vật trung thành và tận tâm.

Bốn con vật vừa nghe càng nâng cao tinh thần, nỗ lực tầm bảo khắp nơi.

“Thích khách đại ca, dù sao các ngươi cũng vào tử lao, giữ lại bạc còn không biết tiện nghi ai. Như vậy đi, ta tạm thời giữ giúp, các ngươi thấy thế nào?” Lý Hiểu Nhạc hỏi.

“Tướng công, ngươi xem, thích khách không nói lời nào chính là chấp nhận, chúng ta không cần khách khí.” Ôn Lương Ngọc nói xong, hai người lập tức lục lọi trên người những thích khách mà bốn con vật chỉ dẫn, thích khách thật sự khóc không ra nước mắt.

Mọi người đều sững sờ vì hành động của đôi phu thê, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, chờ bọn họ hoàn hồn thì Lý Hiểu Nhạc đã cười mị mắt, đứng trước mặt bọn họ: “Các vị quý nhân, tiền thưởng của tiểu nhân, các ngươi còn chưa đưa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui