Buổi sáng hôm sau, Dương Bái Trừng vẫn như thường lệ, đến phòng Triển Dật gọi anh dậy.
Nói cho dễ nghe là gọi anh rời giường, nhưng thật ra là đạp xuống giường.
“Ặc! Dương Bái Trừng, cậu cố ý sao? Thông cảm giùm nhá, anh đây già khọm rồi!” Bị đánh thức thô bạo, Triển Dật hết sức bất mãn.
“Hừ!”
Dương Bái Trừng hừ lạnh một tiếng, ra khỏi phòng.
“Cậu!”
Thấy Dương Bái Trừng như thế, Triển Dật thật muốn một tay bóp chết cậu.
Xì, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân! Huống chi mình đâu có lỗi gì, cậu ta phải xin lỗi mình mới đúng!
Triển Dật bất đắc dĩ bò xuống giường, đi tới phòng tắm rửa mặt.
Mấy phút sau, Triển Dật đã rửa mặt xong, ngồi ngay ngắn trước bàn cơm.
“Tối hôm qua cậu đi đâu?” Triển Dật hỏi.
“Không cần anh lo.” Dương Bái Trừng quay lưng về phía anh rang thức ăn.
“Nè! Chúng ta nhất định cứ phải đối chọi như thế này mãi sao?” Triển Dật tức giận nói.
“Còn không phải là do ai kia sao?” Dương Bái Trừng lạnh lùng
“Tôi?” Sao lại là tôi? Người thích gây lộn là cậu mới phải chứ! Triển Dật rống lên ở trong lòng.
“Không thèm chấp! Tôi không ăn nữa!”
Triển Dật đứng dậy rời bàn ăn, tức giận cầm cặp công văn với áo khoác, mang giày.
“Anh không ăn?”
Dương Bái Trừng từ phòng bếp đi ra, sắc mặt biến hóa nhìn anh.
“Không ăn.”
Triển Dật giận dỗi mang giày.
“Haiz!”
Triển Dật nghe thấy âm thanh than thở của Dương Bái Trừng, cùng với tiếng bước chân từ từ của cậu, cuối cùng nhìn thấy cậu dừng lại trước mặt mình.
“Cà vạt của anh không thắt ngay ngắn gì cả.”
Dương Bái Trừng ngồi xổm xuống, giúp anh đeo lại cà vạt, Triển Dật không thèm nhìn mặt cậu.
“Khụ khụ khụ! Cậu muốn siết chết tôi à?” Tự nhiên Dương Bái Trừng siết thật chặt, Triển Dật không thể hô hấp.
“Ngốc! Không ăn thì không ăn, làm tôi thức dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh, đúng là lòng tốt không được báo đáp mà!” Dương Bái Trừng giận đến hai hốc mắt đều đỏ.
“Dương Bái Trừng, cậu tôn trọng tôi một tí đi, không thì tôi đuổi việc cậu đấy.” Triển Dật lạnh giọng cảnh báo.
“Anh…” Nơi khóe mắt của Dương Bái Trừng lộ ra vài giọt lệ.
“Sao cậu khóc…?”
Thấy nước mắt của Dương Bái Trừng, Triển Dật không biết phải làm thế nào.
“Đi mau đi, đến giờ đi làm rồi!” Dương Bái Trừng đẩy anh tới cửa.
“Tự tôi đi!”
Triển Dật bị đẩy ra ngoài, lúc anh nhớ lại phải làm thế nào, thì cửa đã đóng cái rầm.
“Cậu… tôi… thật xin lỗi!”
Triển Dật nói xong thì đi làm.
Dương Bái Trừng sa sút tinh thần, ngồi dưới đất dựa vào cánh cửa, vẫn khóc.
“Haiz… lại gõ sai nữa rồi!”
Không biết lần thứ mấy gõ sai, Triển Dật không thể làm gì khác hơn là tắt màn hình desktop, thư giãn đầu óc một chút.
“Phiền chết đi được!” Triển Dật khẽ nguyền rủa.
Anh chưa từng cùng Dương Bái Trừng xung đột lớn như vậy.
Chắc anh cũng bị Dương Bái Trừng làm cho điên luôn rồi.
“Không nghĩ nữa!” Triển Dật gục đầu lên bàn làm việc định nghỉ ngơi.
Một lát sau, Giang Phân tới.
“Trưởng phòng, có cần tôi giúp anh mua đồ ăn không?”
Thấy Triển Dật không có lên tiếng, cô tiến tới xem xét.
Lại ngủ nữa! Vẻ mặt lúc ngủ của ảnh dễ ‘xương’ quá!!
Có thể thấy gương mặt lúc ngủ của Triển Dật, Giang Phân rất vui mừng.
Kể từ khi cùng bạn trai chia tay, lòng cô đã hướng về phía Triển Dật.
Cho dù bọn họ kém nhau mười sáu tuổi, cô cũng không quan tâm, bởi vì tình yêu không phân biệt tuổi tác, yêu thì yêu thôi.
Cùng Triển Dật bên nhau một ngày, lòng của cô lại yêu anh thêm một chút, cô không thể kiềm chế được tình yêu của mình đối với anh.
Vì vậy, cô muốn theo đuổi anh, cùng anh cả đời.
Nhưng tình yêu không được gấp gáp, cô phải suy tính kỹ hơn một chút.
Hôn trộm anh một chút chắc là không sao đâu nhỉ?
Nghĩ là làm, Giang Phân từ từ đem mặt mình sát vào mặt anh, đem môi mình áp vào môi anh.
“Ư…” Cảm thấy có gì đó trên môi mình, Triển Dật khẽ mở con mắt đang lim dim, anh hết hồn còn tưởng rằng có mỹ nữ đang an ủi người thương tâm như anh.
“A! Mỹ nhân, tôi cần em an ủi đây!” Anh ôm lấy eo Giang Phân, kéo cô vào lòng mình, chủ động hôn thật sâu.
Triển Dật nhiệt tình hưởng ứng, làm Giang Phân khẽ run lên.
“Triển Dật! Đồ khốn kiếp!”
Cửa phòng truyền đến một tiếng rống giận dữ, làm Triển Dật thanh tỉnh.
Anh đẩy mỹ nhân cùng hắn đang đầu lưỡi tương giao kia, định thần nhìn lại————-
WTF?! Là Giang Phân! Cô ấy đang nhìn mình say đắm á?!
OMG! Mình làm chuyện ngu xuẩn gì thế này?
Khi anh nhìn về phía cửa, một hộp cơm đột nhiên hướng anh bay tới, trúng ngay gương mặt tuấn tú của anh.
“Đau!” Triển Dật hô ra tiếng.
Lần này Giang Phân cũng đã hoàn hồn.
“Trưởng phòng, có chuyện gì?”
Giang Phân xoa xoa gương mặt Triển Dật, thấy anh bị thương.
“Là tên khốn nào chọi vào mặt tao?” Triển Dật căm phẫn nhìn về phía cửa.
Nhìn về hướng cửa, anh thấy Dương Bái Trừng đang nắm chặt tay, nhìn anh đầy oán hận.
“Triển Dật, đồ vô liêm sỉ, hạ lưu!” Cậu mắng xong, liền nhanh chóng chạy đi.
“Dương Bái Trừng, tôi phải đem cậu sa thải! Nếu tôi không làm vậy, thì tôi không phải tên là Triển Dật nữa!”
Thanh âm của Triển Dật rống lên ở phía sau, nhưng Dương Bái Trừng lại càng tăng nhanh bước chân, cậu muốn thoát khỏi sự thương tâm này.
Triển Dật mở cửa nhà, một khoảng không tối tăm, làm cho tâm tình buồn bực của anh càng thêm nghiêm trọng.
Anh dùng sức đóng cửa, đem cặp công văn với áo khoác quăng xuống sàn, sau đó mệt mỏi ngồi xuống đất, há mồm thở dốc.
Đã bao lâu rồi anh không gặp Dương Bái Trừng?
Kể từ ngày cậu giúp anh đem cơm đến công ty, bọn họ cãi nhau một trận, rồi không thấy cậu đâu nữa.
Khi đi Dương Bái Trừng chỉ đem theo một ít quần áo cùng vật dụng hằng ngày, còn lại đều ở trong phòng.
Em rốt cục là đi nơi nào chứ…?
Một tuần lễ, anh sử dụng thời gian tan việc điên cuồng tìm kiếm, những người có liên quan đến Dương Bái Trừng anh đều hỏi hết, nhưng không có một chút tin tức của cậu, Dương Bái Trừng giống như đã bốc hơi vậy, không thấy bóng dáng.
Cũng bởi vì không có Dương Bái Trừng, nhà trọ hiện tại của anh đều hỏng bét, như chuồng heo vậy.
Cho đến khi anh biết tầm quan trọng của Dương Bái Trừng đối với mình, muốn tìm cậu, nhưng ai cũng không biết cậu ở đâu, nghĩ nhiều như vậy có ích gì?
“Haiz!” Đau chết được, nóng quá!” Triển Dật lấy tay sờ lên trán mình.
“Quên đi, bệnh chết là tốt nhất, trừng phạt đúng tội!”
Cuối cùng, anh nằm trên sàn nhà, ngủ thật say.
Không biết qua bao lâu, cửa mở thêm một lần nữa, người bước vào chính là người mà Triển Dật điên cuồng tìm kiếm bấy lâu nay.
“Triển Dật! Sao lại ngủ ở đây?”
Dương Bái Trừng nghĩ muốn xem tình trạng Triển Dật gần đây, không nghĩ lại thấy anh ngất xỉu ngay trước cửa.
“Sao người anh nóng thế này?”
Nhiệt độ của Triển Dật khiến Dương Bái Trừng lo lắng.
Dương Bái Trừng đỡ anh vào phòng ngủ, đặt trên giường lớn, cũng gọi bác sĩ đến khám.
Chờ bác sĩ khám xong, Dương Bái Trừng khẩn trương hỏi: “Bác sĩ, anh ấy sao rồi? Có nghiêm trọng lắm không?”
“Anh ta chẳng qua là mệt nhọc quá độ, bị trúng gió một chút thôi, tôi cho anh ta uống thuốc hạ sốt rồi, ăn xong hãy uống, nhiệt độ hạ rồi sẽ không có chuyện gì đâu.” Bác sĩ khám xong thu thập dụng cụ, hướng tới đại môn.
“Đã trễ thế này ngài còn đồng ý khám cho anh ấy, ngài đi thong thả.”
Dương Bái Trừng thanh toán tiền khám xong, đưa mắt nhìn vị bác sĩ rời đi, cậu đóng cửa lại, quay về phòng Triển Dật.
Dương Bái Trừng lôi cái ghế, ngồi bên giường Triển Dật, giúp anh thay đổi khăn lông đã sớm trở nên ấm.
“Sao biến thành bộ dạng này? Sắp bốn mươi rồi, sao không tự chăm sóc mình đi chứ. Haiz!” Dương Bái Trừng không khỏi than thở.
Nhưng mà người chịu trách nhiệm ở bên cạnh Triển Dật chăm sóc anh là cậu mà.
“Ư…” Triển Dật khẽ mở mắt.
Nghe được giọng của Triển Dật, Dương Bái Trừng lập tức tỉnh giấc.
“Triển Dật, anh tỉnh rồi!”
Cậu dùng mu bàn tay đặt lên trán Triển Dật.
“Hô! Rốt cục cũng hạ sốt!” Cậu yên lòng, thở phào nhẹ nhõm.
“Bái Trừng?” Triển Dật kêu lên.
“Ừm?” Dương Bái Trừng đáp.
“Thật sự là em sao, em về rồi sao?” Anh đem Dương Bái Trừng ôm vào ngực.
“Buông ra, Triển Dật!” Dương Bái Trừng đẩy anh ra, nhưng khí lực của anh quá lớn.
“Không buông! Nói gì cũng không buông!” Triển Dật xấu xa nói.
“Sao anh trẻ con vậy chứ?”
“Nếu như anh buông tay, em sẽ biến mất lần nữa, nên anh sẽ không buông đâu, như vậy em sẽ vẫn làm quản gia của anh.”
“Buông tay!” Dương Bái Trừng nhớ đến chuyện lần trước liền tức giận.
“Không buông! Nếu như em không ở lại, anh sẽ nghĩ biện pháp để em ở lại.”
“Anh muốn tôi ở lại, bằng cách nào chứ?” Dương Bái Trừng khiêu khích nhìn anh.
“Ừ thì….” Triển Dật suy nghĩ một chút, lại nói: “Đem em biến thành người của anh, em sẽ không chạy mất.”
“Cái gì?!” Dương Bái Trừng không tin nhìn Triển Dật.
Dương Bái Trừng còn chưa kịp phản ứng, Triển Dật đã giành trước một bước hôn lên môi cậu.
Triển Dật áp đảo Dương Bái Trừng trên giường, hôn cậu thật sâu.
“Đừng….” Dương Bái Trừng kinh ngạc nhìn người đàn ông vẫn đang hôn cậu.
“Mở miệng ra!” Triển Dật hôn môi cậu, ra lệnh.
“Tại sao?” Dương Bái Trừng còn muốn nói điều gì đó, nhưng Triển Dật lần nữa hôn cậu, đầu lưỡi ấm áp của anh thăm dò hết khoang miệng của cậu, đầu lưỡi của cả hai cùng quấn lấy nhau.
“Ư…” Dương Bái Trừng vì kỹ xảo trên giường siêu cao cấp của Triển Dật mà phát ra những tiếng rên rỉ.
“Em cũng có phản ứng sao?” Triển Dật hôn môi cậu, cười tà.
“Triển Dật….”
Anh lại không cho Dương Bái Trừng nói gì liền hôn cậu, tay không an phận dao động trên người cậu.
Vạt áo của Dương Bái Trừng bị kéo lên, Triển Dật tà ác dùng tay xoa nắn nụ hoa béo mập, tiện thể hôn lên xương quai xanh.
“A….” Dương Bái Trừng lại phát ra âm thanh ngọt lịm.
“Rất thoải mái, đúng không?”
Triển Dật hài lòng nhìn vẻ mặt đầy khát khao tình dục của Dương Bái Trừng.
“Đồ ngốc! A… đừng đụng chỗ đó!” Dương Bái Trừng kêu ra tiếng.
Lần này, Triển Dật đã thò tay vào quần cậu, vỗ về chơi đùa.
“Khốn kiếp! Anh… A!” Dương Bái Trừng động thân, dục vọng rốt cục đã đến đỉnh điểm.
“Wow! Thật vui vẻ!” Triển Dật nói.
Tay Triển Dật vẫn cầm lấy cái kia của cậu chơi đùa, tay còn lại thì lần mò phía sau….
“Anh làm cái gì… ĐAU!” Dương Bái Trừng hét lên, chỉ muốn thoát khỏi ngón tay đang nhúc nhích trong người mình.
“Không nên cử động! Nếu không em sẽ khổ đấy!” Triển Dật ghé vào lỗ tai cậu, ôn nhu trấn an.
Tiếng nói trầm thấp của anh khiến cho tâm tình khẩn trương của cậu lặng đi không ít.
Triển Dật cắn vành tai của cậu, khiến Dương Bái Trừng cảm thấy một cỗ điện lưu chạy qua người mình.
Cả người vốn đang xụi lơ lại bị Triển Dật vuốt ve nên có cảm giác lần nữa, thân thể cũng đã quen với ngón tay đang động đậy.
Ý thức được Dương Bái Trừng đã quen, Triển Dật rút tay ra, nhấc hai chân cậu lên, động thân một cái cái, tiếng vào bên trong Dương Bái Trừng.
“Triển Dật!” Dương Bái Trừng kêu thành tiếng.
“Ngô! Tốt! Bái Trừng, thả lỏng nào, nếu không mai em sẽ bị đau đấy!” Triển Dật trấn an, hôn lên gương mặt đã sớm đỏ bừng của Dương Bái Trừng.
Cảm thụ được động tác ôn nhu của Triển Dật, Dương Bái Trừng thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, vốn là đang thắt người lại cũng trở nên mềm mại.
Cậu buông lỏng để cho Triển Dật bắt đầu luật động, chậm rồi nhanh, nhẹ rồi nặng.
Dương Bái Trừng phối hợp tiết tấu của anh, tiếng rên rỉ ngọt lịm không ngừng từ miệng phun ra.
Cuối cùng bọn họ cùng nhau rơi vào vòng xoáy dục vọng, phóng ra cùng lúc.
Ánh sáng ôn hòa len qua rèm cửa sổ, nhiệt độ ấm áp làm cho người ta dần dần thanh tỉnh.
Triển Dật từ từ ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở lim dim nhìn về bốn phía, lại nhìn mình.
Kỳ quái!? Sao mình trần truồng nằm trên giường thế này?
Anh sờ sờ vị trí bên cạnh, còn ấm?!
Tối qua rốt cục xảy ra chuyện gì vậy?!
Hôm qua anh té xỉu trước cửa, rồi mơ thấy Dương Bái Trừng trở lại.
Sau đó…. vì muốn lưu lại cậu, anh muốn cậu, để cho cậu trở thành người của mình.
Chờ một chút!!! Anh muốn cậu thật sao?
Triển Dật nhìn về bốn phía lần nữa, thấy trên giường còn lưu lại vết tích tối qua.
Trời ạ! Mình cùng Dương Bái Trừng làm cái chuyện đó a?!
Anh sa sút tinh thần cúi đầu xuống, nhưng ngay sau đó giơ tay lên, phẩy phẩy ba cái.
Quên đi! Làm cũng đã làm, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu!
Vừa nghĩ, anh mặc vội bộ y phục rồi bước nhanh khỏi phòng.
“Tỉnh rồi hả?!”
Nghe được tiếng bước chân, Dương Bái Trừng không quay đầu lại, vẫn lo bày biện đồ ăn.
“Tôi… Tôi sẽ không xin lỗi đâu, làm cũng đã làm rồi, tôi không xin lỗi đâu!” Triển Dật ôm tay trước ngực, ngửa mặt lên nói.
Dương Bái Trừng ngẩng đầu nhìn anh, lông mày hơi nhíu.
Hai người trầm mặc một lúc lâu.
Lát sau, Dương Bái Trừng mở miệng nói: “Tôi cũng không cần anh xin lỗi, tôi sớm đoán được anh là cái loại ‘làm rồi không chịu xin lỗi’.”
“Sao cậu độc mồm thế?!” Thái độ của Dương Bái Trừng làm Triển Dật có hơi bất mãn.
“Không còn cách nào, trời sinh tôi thế rồi.”
Dương Bái Trừng nhún nhún vai, tiếp tục công việc.
“Xem ra ngày hôm qua tôi chưa yêu em đủ nhỉ, nên em mới chẳng ôn nhu chút nào.” Triển Dật nói.
“Triển Dật!” Dương Bái Trừng tức giận nhìn chằm chằm anh.
Người này sao mà ăn nói không giữ mồm giữ miệng thế?
“Cậu tắm rồi?” Triển Dật hỏi.
“Không có. Tôi giúp anh chuẩn bị bữa sáng nên tùy tiện mặc đại bộ đồ nào đó thôi.” Dương Bái Trừng dừng độc tác, bất an nhìn anh. “Anh muốn gì?”
“Tắm chung chứ gì!”
Vừa nói xong, Triển Dật lập tức đến gần Dương Bái Trừng, ôm lấy cậu đặt lên vai, sau đó đi về phòng tắm.
“Thả tôi xuống!” Dương Bái Trừng dùng hết sức quẫy đạp.
Triển Dật vỗ vỗ mông Dương Bái Trừng làm cậu đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Anh trễ giờ làm mất!” Dương Bái Trừng nhắc nhở.
“Tôi xin nghỉ bệnh.”
“Anh… rõ ràng… anh!”
Dương Bái Trừng không thể làm gì hơn là tùy ý cho Triển Dật khiêng vào phòng tắm.
“Không nên cử động, coi chừng bị thương giờ!” Dương Bái Trừng lên tiếng cảnh cáo.
Giờ phút này, cậu đang giạng chân ngồi trên người Triển Dật, hai người hoàn toàn khỏa thân trong bồn tắm toàn bọt.
“Thật là mỹ cảnh a~”
Triển Dật nhìn ấn ký ‘yêu’ của mình trên cơ thể Dương Bái Trừng, ranh mãnh nói.
“Không được nhìn loạn.”
Dương Bái Trừng quăng cho anh cái nhìn xem thường, giúp anh tỉ mỉ cạo râu, nhưng Triển Dật vẫn không an phận lấy tay vuốt ve cậu.
“Tôi muốn vào bên trong cậu lần nữa quá!”
“Triển Dật…”
Dương Bái Trừng định đang xả cho Triển Dật mấy câu nữa, anh liền nhanh chóng hôn lên môi cậu, làm toàn bộ lửa giận hừng hực bởi vì nụ hôn sâu của anh mà tan thành mây khói.
“Ha~ Cuối cùng cậu cũng bớt giận rồi.”
Nhìn Dương Bái Trừng đang ý loạn tình mê, Triển Dật đắc ý nói.
“Anh…!” Dương Bái Trừng tức giận đỏ mặt.
“Sao sinh khí vậy?”
Cái tính dễ giận của Bái Trừng học được từ ai vậy không biết? Làm anh nhớ tới một người bạn tốt đã mười năm năm không gặp rồi, bất quá cái kia không trọng yếu, bây giờ còn có chuyện muốn nói hơn.
“Nhìn tôi nè.” Triển Dật thổi một hơi vào mặt Dương Bái Trừng. “Cạo râu cho tôi xong chưa?”
Lại hỏi một câu hỏi không đầu không đuôi! Dương Bái Trừng nhăn mày, sau đó gật đầu.
“Tốt lắm!” Anh đoạt lấy đồ cạo râu trên tay Dương Bái Trừng, đem nó để một bên. “Cậu ngồi xích lên một chút đi.”
“Làm gì?” Dương Bái Trừng nghi ngờ hỏi, nhưng vẫn làm theo lời Triển Dật.
Không trả lời câu hỏi của Dương Bái Trừng, anh nhanh chóng ôm cái lưng áo ướt nhẹp của cậu kéo lại gần mình rồi ấn xuống, làm cho toàn bộ dục vọng của anh chìm vào trong cơ thể cậu.
“A——” Đột nhiên xảy ra chuyện này, Dương Bái Trừng không khỏi hô lên thất thanh, trên mặt nhanh chóng hiện lên một vạt ửng đỏ.
“Em thật nhạy cảm nha.”
Triển Dật xấu xa xoa nắn dục vọng thẳng đứng của Dương Bái Trừng.
“Ư… A…” Dương Bái Trừng rên rỉ khoái hoạt, tay vịn vai Triển Dật khẽ thở dốc.
Nhìn vẻ mặt say mê của Dương Bái Trừng, dục vọng của Triển Dật càng tăng cao.
Lúc này, Dương Bái Trừng đột nhiên lơ đãng giãy giụa vòng eo, nghĩ muốn điều chỉnh vị trí thoải mái một chút.
“Hỗn trướng!”
Triển Dật bị kích thích khẽ nguyền rủa, bắt đầu mãnh liệt chạy nước rút, tay càng thêm nhanh chóng vuốt ve Dương Bái Trừng.
Đột nhiên cường lực tăng cao khiến cho Dương Bái Trừng không ngừng bật âm thanh rên rỉ.
Không khí tà mị trong phòng tắm làm cảnh xuân càng thêm vô hạn.
Hôm nay, Dương Bái Trừng với Triển Dật sửa sang lại một chút nhà ở, thời gian còn dư chính là Triển Dật đối với cậu vô hạn đòi hỏi.
Cuối cùng, bọn họ ứ ứ a a trong hoài bão, thõa mãn đi vào giấc mộng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...