Quản Gia Ác Ma Hôm Nay Vẫn Tiếp Tục Nỗ Lực

【Ban đầu con còn thắc mắc, tại sao phản diện không mang theo nó bên mình. Hóa ra là do bây giờ mới xuất hiện.】

Hệ thống đồng ý với câu trả lời của Á Tiêu nhưng cũng không quên dặn dò cậu.

【Ký chủ nhớ cẩn thận, móng vuốt này rất nguy hiểm, đừng vì tò mò rồi đi tìm phản diện đánh nhau!!】

Bị chú Tứ nói trúng tim đen nên cái đuôi giật đứng một cái, sau đó chột dạ đáp lại:【Con mới không thèm làm mấy cái chuyện trẻ con này.】

Đúng vậy, cậu chỉ mới suy nghĩ mà thôi chưa tính là làm.

Món vũ khí này khiến phản diện vốn dĩ đã mạnh giờ còn mạnh hơn. Có ác ma nào có thể cự tuyệt được sức hấp dẫn tỏa ra từ kẻ mạnh đâu?

Nghĩ đến sức mạnh của Tần Thích, xương cốt bên trong Á Tiêu đều đồng loạt run lên, bản năng hiếu thắng điên cuồng gào thét trong người cậu.

Cậu để ý tới khoảng cách giữa mình và Tần Thích, do dự một chút rồi nhích nhích một xíu, tiến tới gần Tần Thích hơn.

Được ở gần kẻ mạnh là niềm vui nhỏ bé của một ác ma.

Thấy động tác của quản gia Tần Thích cũng không né, anh nghĩ có lẽ do cậu sợ món đồ lạnh tanh trước mặt này.

So với bất cứ ai, chính anh là người hiểu rõ món đồ này nhất, BNC17 có tính chất không phải thứ vũ khí nào cũng có.

Anh đeo vũ khí lên tay, mỗi chi tiết đều đã được đo chuẩn xác, đây chính là vũ khí thích hợp nhất với phản diện.

Sau khi xác định món vũ khí không có vấn đề gì, anh liền ấn một nút ở trên nó, móng vuốt sắc bén liền biến thành một chiếc vòng tay màu bạc sau đó bị cất vào túi.

Đây là thứ bị những con người trong cốt truyện tranh giành như báu vật, dù không biết có tác dụng gì nhưng chắc chắn nó có điều đặc biệt của riêng mình.

Thôi vậy, về sau còn rất nhiều thời gian để quan sát.

Bây giờ Tần Thích như là hổ thêm cánh, đây cũng là hồi chuông cảnh báo đếm ngược thời gian tử vong của anh ta.

Nhưng dựa vào tiến độ hiện tại của việc hấp thụ giá trị ác ma, Á Tiêu tính được khoảng thời gian hai năm này đủ cho cậu mọc được cánh nên không lo lắng quá.

Giờ cậu chỉ cần cố gắng trong khoảng thời gian này bảo vệ Tần Thích thật tốt là được rồi.

"Nguyên soái, chúng ta nên đi ăn cơm thôi ạ. Tối hôm nay tôi có làm thêm món cháo thịt siêu ngon!"

"Ừm." Biểu cảm Tần Thích vẫn không có gì thay đổi nhưng lại rất tự giác đi theo theo Á Tiêu vào phòng bếp.

Nhìn nồi cháo thịt bốc lên hơi thở tím đen diệu kỳ, Tần Thích vẫn thản nhiên múc ăn.

Anh biết, mỗi lần Á Tiêu nấu ăn tuy hình dạng không giống bình thương nhưng hương vị rất ngon.

Hai người ngồi cùng một bên bàn, không âm thanh nào phát ra. Tần Thích có thói quen ăn cơm không nói chuyện, Á Tiêu cũng vậy.


Ác ma phải ăn thật nhanh tránh cho đồ ăn bị ác ma khác cướp đi, đây chính là bản năng sinh tồn của một ác ma nhỏ bé. Cho dù bây giờ cậu đã trở thành một ác ma trung cấp nhưng vẫn giữ thói quen cũ này.

Bởi có nhiều thói quen sở thích chung nên Á Tiêu và Tần Thích rất hòa hợp.

Phản diện nhìn về quản gia bên cạnh, nãy giờ anh để ý cậu nhóc này chưa nói gì cả. Đây cũng là lý do anh không ngại ở chung với Á Tiêu.

Ở cùng với cậu thật sự rất thoải mái.

Còn người kia thì không biết gì, sau khi ăn xong cậu liền mang nước ấm chạy tới vườn hoa, những bông hoa này không chỉ cần nhiệt đồ mà còn phải tưới nước sáng tối một lần.

Cậu vừa tưới nước vừa lướt dạo cửa hàng hệ thống, bấm bấm lựa lựa vài món đồ chơi mới ra mắt.

Mấy món đồ trang trí trước đã bị đợt mất khống chế hôm bữa phá hư một nửa, để không đau lòng lần nào nữa Á Tiêu quyết định chi thêm tiền mua những món có độ chịu lực mạnh hơn.

Tất nhiên, đã bỏ tiền ra thì cũng phải lựa những món đẹp nhất.

Lướt một lần là cả hai ba tiếng, chớp mắt một cái là tới thời gian ngủ rồi. Đây chính là thời gian cậu thích nhất dạo gần đây! ^^

Cậu rất tự giác mà thay đồ ngủ, chạy một mạch đến phòng Tần Thích, tiếp tục làm tròn trách nhiệm "bảo vệ" thân chủ.

Vì đã nói trước cậu sẽ đến đây ngủ nên lúc xuất hiện phản diện không bất ngờ lắm, nhưng tới khi nhìn thứ Á Tiêu cầm trên tay thì khóe miệng anh giật giật.

"Tốc độ của cậu có vẻ hơi nhanh nhỉ?"

Ánh mắt Tần Thích khóa vào bộ đồ ngủ cùng kiểu nhưng size lớn hơn trên tay Á Tiêu.

"Vâng!"

Ác ma rất có trách nhiệm đối với lời nói của mình, nếu cậu đã đáp ứng thì chắc chắn sẽ không thất hứa.

"Tôi vừa mua lúc sáng mà tối họ đã giao tới rồi, nhanh thật!"

Tần Thích cầm bộ đồ ngủ mà Á Tiêu đưa qua, anh định lúc khác sẽ mặc nhưng khi thấy ánh mắt chờ mong của Á Tiêu...

Tần Thích đưa tay lên cởi cúc áo, ngẩng đầu lên trông thấy đối phương không dời mắt đi thì động tác dừng một chút. Ngầm nghĩ muốn nhìn thì cứ nhìn, cứ mặc kệ rồi tiếp tục cởi quần áo.

Sau khi đổi, Tần thích chưa kịp nói cảm ơn liền gặp phải đôi mắt phát sáng của cậu quản gia: "Tôi biết ngay mà, nguyên soái mặc bộ đồ này nhất định siêu đẹp trai!!"

Xuất thân là quân nhân nên thân hình khỏi phải nói, mặc gì cũng đẹp.

"Thật à?"

Tần Thích nhìn về phía cổ tay áo, giá của cái áo này chắc cũng chẳng rẻ, ít nhất thì trong những cái anh có, cái này là cái thoải mái nhất.

"Thật ạ. Dáng người của nguyên soái thật đẹp, áo ngủ này chính là dành cho ngài."


Nghe giọng nói chân thành của thiếu niên, Tần Thích không biết phải đáp lại làm sao.

Bị lái sang chuyển khác nên anh mới đề cập đến áo ngủ, nhưng đúng thật là bộ đồ ngủ khá hợp thẩm mỹ anh. Chỉ là anh không muốn để đối phương phí tiền tặng đồ.

Cuối cùng, Tần Thích ở trong lòng quyết định tăng tiền lương cho quản gia của mình.

Còn việc bọn họ mặc chung một kiểu áo ngủ thì chẳng để ý tới, cả căn cứ đều mặc quân phục giống nhau, trùng một bộ đồ ngủ thì có là gì.

Thời gian trôi nhanh như gà chạy khỏi chuồng.

Bởi vì ở bên Tần Thích cả đêm nên cậu lại tiếp tục thu được 7 giá trị ác ma. Á Tiêu tinh thần sảng khoái mà vung vẩy cái đuôi, đi với Tần Thích đến tổng bộ.

Đợi tới lúc Tần Thích đi vô phòng làm việc thì cậu mới chuẩn bị tới phòng quản gia nghỉ ngơi, nhưng lại trùng hợp gặp Meister ở trên hành lang.

"Á Tiêu, lần trước cậu nói cậu muốn đi tham dự hội nghị ở căn cứ số 5 đúng không? Cậu chuẩn bị tới đâu rồi?"

"Tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát."

Cậu nhất định phải diệt trừ mọi mối nguy hiểm!!

Hội nghị lần này sẽ có rất nhiều tên điên muốn ám sát phản diện, chỉ là phản diện không hề bị thương mà còn giải quyết toàn bộ những kẻ đó.

Nhưng lại bởi vì cách xử lý quá thô bạo nên khiến nhóm người vai chính càng quyết tâm muốn xử lý Tần Thích nhanh hơn.

Xem ra cậu phải giải quyết đám người đó trước khi Tần Thích ra tay.

Cốt truyện đã thay đổi khá nhiều, Victoria không chết, Tần Thích cũng không phát điên, lỡ rồi có biến số gì xảy ra thì người thiệt không phải là cậu sao?

Cho nên cậu phải ra tay trước, đem bọn họ xử lý hết đỡ phải đêm dài lắm mộng.

Meister nhìn biểu cảm vui vẻ của đối phương thì tự nhiên cũng cảm thấy vui vẻ theo.

"Vậy là tốt rồi, lần này tôi tới là muốn hỏi cậu, Emily, Wetterding và Thịnh Thành, cậu định mang họ đến căn cứ số 5 luôn sao?

"Dạ không cần đâu, chỉ cần Emily và Wetterding là được rồi ạ."

Cậu ngoan ngoãn mỉm cười: "Thịnh Thành đang tra tự liệu giúp tôi nên nếu để anh ta đi thì phiền anh ta lắm."

"Ok, vậy thì làm như cậu nói, tôi sẽ thông báo giúp cậu."

"Vâng, cảm ơn anh."


Trong cốt truyện, đợt ám sát ở căn cứ số 5 không hề liên quan đến Thịnh Thành, nếu đã vậy thì cứ để anh ta ở nhà, miễn cho điều gì bất cập lại xảy đến.

Nhưng nhắc tới mới nhớ, hình như cậu chưa giao tài liệu cho Thịnh Thành làm tiếp thì phải.

Vì vậy mà Thịnh – người mới được rảnh tay – Thành liền nhận được một bộ hồ sơ mới từ Á Tiêu.

...

Thôi bỏ đi, bố quen rồi.

Nhịn nào bản thân ơi! Tất cả là vì nhiệm vụ, so với nó cái đống này có là gì!

Thịnh Thành nhịn lại nhịn xuống, giống như một con bò già thở hồng hộc mà sửa sang lại đống tư liệu trước mặt, trùng hợp lại nghe được mấy đồng nghiệp nói chuyện phiếm.

"Nhóm người nguyên soái đã đi tới căn cứ số 5?"

"Vậy tại sao Thịnh Thành lại không đi theo nhỉ?"

"Nghe nói là do Thịnh Thàng bận quá, Á Tiêu lo cho anh ta nên không để anh ta phải đi theo."

Thịnh Thành:...

Chuyện lúc nào? Đi hồi nào sao anh không biết? Mẹ nó giao đống deadline vầy rồi bảo lo lắng?

Đạo đức đâu? Nhân phẩm đâu? Anh thề từ giờ Á Tiêu sẽ là mục tiêu số 2!!

Thịnh Thành phẫn nộ nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi mà tính toán cách xử lý tên quản gia kia.

Vụ gặp gỡ mùa xuân là cơ hội tốt, nghĩ tới cảnh vị quản gia xinh đẹp nhỏ bé run rất sợ hãi vì cái chết ập tới khiến anh không nhịn được mà nở một nụ cười.

Lúc này quanh não của Thịnh Thành cũng kêu lên một tiếng.

【Thịnh Thành, anh giúp tôi thêm xíu nữa nhé. Cố lên, tôi tin anh nhất!!】

Đính kèm là tập tài liệu dài 39 trang.

Thịnh Thành:...Duma

Mà bên này thấy Á Tiêu có động tĩnh tưởng cậu xảy ra chuyện gì.

"Không có gì đâu ạ, em chỉ nhờ Thịnh Thành tra thêm tư liệu giúp em thôi."

Emily ừ một tiếng, cô không có ý kiến gì, năng lực của Thịnh Thành ở mảng này rất mạnh, nên giao cho Thịnh Thành làm cũng đúng.

"Tàu bay đã rời khỏi căn cứ rồi ạ??"

Á Tiêu nhìn qua lớp kính trong suốt, ánh mặt trời chói gắt, cát bụi ngập trời, tàn tích chồng chất, nhìn như một vùng phế tích vậy.

"Còn khoảng 5p nữa." Emily nhắc nhở một câu.

Á Tiêu gật đầu, cậu cúi xuống nhìn thời gian trên quãng não, phản diện đã họp được nửa tiếng rồi, không biết khi nào phản diện mới ra.


Bây giờ bọn họ đang trên đường đi tới căn cứ số 5, bởi vì hai căn cứ nằm cạnh nhau nên khoảng cách cũng không phải là quá xa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra có lẽ tới chiều là bọn họ có thể đến nơi.

Cậu đóng quang não lại, trò chuyện câu có câu không với chú Tứ hoặc là tán gẫu với Emily bên cạnh nên thời gian trôi cũng nhanh.

Theo đoạn đường mà tàu bay chạy qua, khung cảnh sa mạc hoang vắng dần thay đổi. Bầu trời bị che đậy bởi một màn đen, màn đen gào thét mà tiếp cận tàu bay.

Là một ác ma nên thị lực của Á Tiêu khá tốt, cái màn đen đó là do vô số trùng bay tạo thành, mỗi con đều có mắt kép màu đỏ, răng cưa sắc bén, nhìn thôi là thấy nguy hiểm rồi.

Dựa vào trực giác của ác ma, Á Tiêu nghĩ có lẽ chỉ cần va chạm với màn đen này, không đến một giây thì còn tàu này sẽ như chưa từng tồn tại.

Nhưng điều khiến cậu ngoài ý muốn chính là khi màn đen sắp kéo tới thì bị bắn ra bởi một cái gì đó cách con tàu khoảng 500m.

Á Tiêu sửng sốt một chút.

Emily nhìn biểu cảm này của cậu, lại nhớ tới việc từ trước giờ Á Tiêu chỉ ở im trong thành trung Tâm: "Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy lá chắn?"

Á Tiêu gật đầu, thì ra là tấm chắn này chính là thứ hạn chế sự xâm nhập của trùng tộc tràn vào căn cứ.

Thế giới này bị trùng tộc tàn sát bừa bãi, chỗ sinh sống của loài người ngoại trừ thành Trung Tâm ra thì chỉ còn lại 8 căn cứ. Chính tấm chắn vô hình này đã góp phần bảo vệ sự sống của loài người.

Á Tiêu nhìn một hồi thì không tiếp tục nữa, cậu định tới phòng bếp lấy vài món ăn vặt rồi ra đây ngắm tiếp.

"Nhớ về sớm một chút." Emily nhắc nhở.

"Vâng ạ."

Cùng lúc đó, trong phòng bếp có hai quản gia đang thở ngắn thở dài

Bọn là là quản gia của căn cứ số 4.

Nói đúng hơn là, cấm kỵ giả Renico của căn cứ số 4 bị mất khống chế nên bị căn cứ số 6 cưỡng chế tạm giam, mà bọn họ lại là quản gia của Renico.

"Cũng thảm quá rồi, nãy tôi vừa xem trạng thái của Renico vẫn bất ổn, xem ra nếu không đàm phán thêm được thì coi như phế."

"Nguyên soái căn cứ số 6 cũng..."

Âm thanh càng ngày càng nhỏ lại, ở trong địa bàn đối phương bọn họ không dám nói gì lớn cả.

Nhưng sự phẫn nộ vẫn chiếm nhiều hơn, họ không nhịn được mà lẩm bẩm vài câu: "Nghe nói tên quản gia mới của anh ta định bỏ trốn, nhưng không thể thoát được, đúng là..."

Nhưng chưa kịp nói hết câu, một âm thanh nhẹ nhàng đã truyền đến tai bọn họ.

"Không nha, hiện tại tôi rất là hạnh phúc, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện từ chức."

Tim hai quản gia đập lệch một cái, quay lại liền nhìn thấy một thiếu niên tóc đen đã ngồi xổm bên cạnh từ bao giờ, cũng không biết là nghe được tới đâu rồi.

Hai quản gia:... Bome rồiiiii

- ---------------------------------------

Xinloi bà con bé dính phải hai tuần kiểm tra bé hứa trong tuần sau bé sẽ gửi chương 26 cho mọi người. Mong mọi người đánh giá chứ đừng đánh bé ;-;


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận