Quản Gia Ác Ma Hôm Nay Vẫn Tiếp Tục Nỗ Lực

Tần Thích khá thưởng thức thẩm mỹ của Á Tiêu.

Từ mấy cái đầu lâu được đặt ở đầu và cuối cầu thang đến cương thi trên giá sách.

Cho đến các món đồ trang trí như quái vật được chạm khắc trên tường.

Tất cả đều khiến biệt thự trở nên ấm áp hơn nhiều.

Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ hài lòng.

Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao mọi người hay nói.

Một quản gia giỏi khi họ có thể làm cảm xúc của cấm kỵ giả luôn trong trạng thái ổn định.

Tuy Tần Thích vẫn không tin quản gia thì ảnh hưởng được bao nhiêu.

Nhưng nhìn tới người kia có thẩm mỹ giống mình. Thật đúng là khiến người khác an tâm một phần.

Ít nhất đối phương sẽ không giống ba quản gia trước.

Sáng hét một lần tối hét một lần vì sợ hãi hình dạng của biệt thự.

"Các người có thể rời đi." Tần Thích nhìn thoáng qua Sauron và Meister sau đó xoay người lên lầu.

Trước khi vào phòng, anh vẫn có thể nghe được giọng nói vui vẻ của quản gia ở dưới.

"Hai người có thể thử cầm tay và chân của mấy con thú bông này, chúng nó có phản ứng siêu siêu đáng yêu!!!"

Hai phó quan làm theo lời Á Tiêu nói, vài giây sau ở dưới lầu truyền lên một tiếng hét chói tai.

Tần Thích khựng lại một chút, sau đó tự nhiên mà bước vào phòng.

Ừm, tiếng này không phải của Á Tiêu.

( =)) duma ác, không phải thì thôi vậy hở)

Cùng lúc đó, Á Tiêu cực kì hoang mang mà nhặt con thú bông ở dưới đất lên.

Biểu cảm lộ ra chút mờ mịt: "Anh làm sao vậy?"

"Mắt của nó... mắt của nó rớt ra kìa!" Sắc mặt Meister tái lại, bị hù đến mức rối loạn ngôn ngữ.

Chỉ vừa mới cầm cánh tay nó, sau đó con thú bông ngửa đầu nhìn về phía anh.

Hạt châu được dùng làm mắt trái bắn ra ngoài, cùng với đó là tiếng cười kinh dị được phát ra.

Á Tiêu gật đầu, một tay vuốt ve con thú bông khủng bố không còn mấy sợi tóc trên đầu, biểu cảm dịu dàng.

"Đúng rồi á, có phải rất đáng yêu không?"

Meister:...

Đáng yêu cái bíp!!!

Hồi phục lại tinh thần, Meister mới nhận ra đây chỉ là một món đồ chơi cổ.

Anh ho vài cái, cảm thấy có chút mất mặt nên đưa tay cầm lấy thú bông.


"Cảm ơn quà của cậu. Nếu không còn việc gì nữa tôi với Sauron xin phép đi trước."

Meister nói xong liền xoay người về phía Sauron, muốn dùng gương mặt của em trai mình để thanh tẩy tâm hồn.

Giây tiếp theo, anh liền đối mặt với sáu cái đầu khủng bố.

Đã vậy còn khoa tay múa chân với anh, Meister suýt nữa nhắm mắt xuôi tay.

Mà người cầm sáu cái đầu – Sauron nghiêm túc chào tạm biệt Á Tiêu.

Meister: Tui có tội tình chi?

Á Tiêu muốn tặng quà thì anh biết, còn thằng nhóc Sauron này chắc chắn là cố ý.

Nếu không đã chả đem mấy cái đầu đó ra làm gì.

Á Tiêu đứng tại chỗ, nhìn Meister đang đạp liên tục vào chân Sauron, cậu nghĩ một hồi rồi nói với hệ thống.

【Hình như Meister không thích quà tặng của con thì phải.】

Hệ thống muốn an ủi nhưng lại thôi, trừ phản diện ra chả ai thích loại phong cách này.

Nhưng không đợi hệ thống nói gì, Á Tiêu đã tự nghĩ ra cách giải quyết.

【Lần sau trước khi tặng quà con sẽ hỏi phản diện trước, dù sao cùng là con người với nhau mà.】

Hệ thống:... Không ấy mình hỏi ai khác được hong, hỏi chú cũng được nè con.

Sau khi tiễn hai phó quan, Á Tiêu nhìn lại tác phẩm của mình mà cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nếu không phải thời gian có hạn, cậu có thể trang trí đẹp hơn nữa.

Mà thôi, thời gian còn nhiều, sau này làm cũng không muộn.

Á Tiêu đi tới phòng bếp pha cà phê, sau đó canh thời gian mang lên lầu cho Tần Thích, lúc này Tần Thích đang ở thư phòng.

Sinh hoạt của Tần Thích chỉ được miêu tả bằng ba từ "không thú vị".

Trừ khi làm việc ở ngoài, phản diện mỗi ngày chỉ tới thư phòng đọc sách.

Khi tiến vào, Tần Thích nhìn lên một chút rồi thôi.

"Bọn họ đi rồi?"

"Vâng." Cậu nhìn giá trị ác ma đang từ từ tăng lên, ánh mắt cong cong.

Trở thành quản gia của phản diện quả thật là một quyết định đúng đắn mà.

Cho dù là phó quan cũng không được ở lại biệt thự như quản gia đâu.

Tuy Tần Thích đang chú ý đến văn kiện nhưng đồng thời cũng chú ý tới quản gia.

Một lúc sau, rất tự nhiên Tần Thích hỏi Á Tiêu.

"Tại sao cậu lại nhận lời mời làm quản gia? Nếu không lầm thì danh tiếng của ta không mấy tốt đẹp."

Tần Thích không cần nghĩ nhiều cũng biết đáp án.


Chỉ là anh hơi tò mò, người lúc nào cũng vui vẻ sáng sủa, trong đầu sẽ suy nghĩ thế nào.

Á Tiêu nghe xong thì hơi sửng sốt. Chắc chắn không thể nói là do hấp thụ giá trị ác ma được rồi.

Bé nịnh nọt lập tức lên ngôi: "Bởi vì nguyên soái rất mạnh ạ!"

Tần Thích nghe vậy thì nhìn về phía Á Tiêu.

Người quản gia như nghĩ tới điều gì đó, cả người có chút kích động, đôi mắt sáng hẳn lên.

"Nguyên soái rất rất là lợi hại."

Có vẻ cậu nhìn ra được đối phương không tin mình, nên liền nghiêm túc nói một lần nữa.

"Ngài là anh hùng của căn cứ số sáu, sẽ không có ai không thích ngài cả."

Tần Thích nghe tới đây bình tĩnh mà ừ một tiếng, Á Tiêu cũng không đoán được rốt cuộc là tin hay không tin.

Dù sao, tâm tư của phản diện không phải thứ có thể dễ dàng nhìn ra dược.

Căn phòng trở nên yên tĩnh trong chốc lát. Á Tiêu rót thêm cà phê cho Tần Thích.

Trong ly chậm rãi bốc lên những làn khói mơ hồ, theo sau đó là âm thanh của Tần Thích.

"Vừa nãy Meister làm sao vậy?"

Á Tiêu đang thất thần nghe thấy câu này thì sự chú ý lại bị kéo về.

Cậu nhịn không được mà tiến gần tới Tần Thích để tìm kiếm sự đồng cảm.

"Tôi cũng không biết nữa, có vẻ anh ấy không thích món quà của tôi thì phải."

Nói xong cậu bảo Tần Thích chờ một lát, sau đó trở về phòng mang tới một con quái vật bông giống của Meister.

Đây là quà khi mua đồ ở của hàng hệ thống, số lượng hơi nhiều nên cậu mới tặng cho hai phó quan.

"Nguyên soái, ngài thử nắm tay của nó đi."

Tần Thích nhìn gương mặt đầy sẹo của quái vật bông. Suy nghĩ một lát sau đó liền đưa tay ra cầm lấy cánh tay nó.

Giây tiếp theo con quái vật bông liền tự bẻ đầu, tròng mắt văng ra.

Bản thân phát ra tiếng cười quỷ dị, rất dễ khiến cho con người sởn tóc gáy.

Lông mày Tần Thích nhích lên một tý, cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Meister không thích?"

"Vâng ạ." Á Tiêu cũng rất khó hiểu.

Hai người trầm mặc nhìn nhau, họ đều không biết vì sao Meister lại không thích món quà này.

Chú Tứ (thẩm mỹ bình thường) nhìn thấy cảnh này:...


Nốt nhạc đệm buổi chiều kết thúc, Á Tiêu xuống lầu chuẩn bị nấu ăn cho bữa tối.

Tuy thân thể của Tần Thích đã khôi phục, nhưng Á Tiêu vẫn quen nấu cơm hai phần.

Ngày hôm sau, khi Meister tới đón nguyên soái, Á Tiêu cũng đi theo.

Tần Thích quay lại nhìn thì Á Tiêu liền tỏ vẻ nghiêm túc giải thích.

"Tôi sẽ không phạm quy củ, lúc ngài làm việc tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh. Tôi chỉ mong có thể xuất hiện kịp thời để giúp đỡ nguyên soái."

Người quản gia trẻ tuổi này so với quản gia khác thì rất có trách nhiệm.

Không muốn thân chủ gặp phải vấn đề phiền phức gì, nếu có cậu sẽ là người đứng ra giúp đỡ.

Meister ngồi ở ghế lái nghe vậy thì thiện cảm liền tăng lên một bậc.

Mặc dù trên thực tế, cấm kỵ giả có giá trị trên mức trung bình buộc phải có quản gia ở bên cạnh khi làm việc.

Bởi vì không ai biết cấm kỵ giả sẽ mất không chế lúc nào.

Và nguyên soái thì chưa bao giờ để quản gia bên cạnh khi đang làm việc.

Cho nên mấy người trước cũng chưa bao giờ chủ động đi tới tổng bộ.

Á Tiêu chính là người đầu tiên.

Tần Thích nhìn vào mắt Á Tiêu, một lúc sau quay người lên xe, xem như chấp nhận lời giải thích.

Tới tổng bộ, chàng thanh niên vẫn luôn theo sau Tần Thích, lâu lâu sẽ nói vu vơ vài câu với anh.

Chờ tới khi đối phương chuẩn bị làm việc thì liền thức thời lui ra ngoài.

Trong một buổi sáng thành công lấy được hai giá trị ác ma.

...

Trong tổng bộ quân nhân văn chức đi tới đi lui.

Á Tiêu đứng ở hành lang, nghĩ một hồi rồi bước tới phòng nghỉ của quản gia.

Dựa theo lời Meister, nhóm quản gia của cấm kỵ giả khi không có việc gì thì sẽ vào đó để nghỉ ngơi.

Khi Á Tiêu tới đã có hai quản gia trẻ tuổi đã ở trong phòng. Một nam một nữ, tên là Collender và Vitsa.

"Cậu cũng tới đây nghỉ ngơi à?"

"Hôm nay nguyên soái trở về, nhất định sẽ mở liên tục vài cuộc họp, chúng ta có thể nghỉ được một lúc lâu ấy."

Hai người thể hiện một cách rất nhiệt tình.

Quản gia ở căn cứ số sáu ít đến thảm thương, đã rất lâu rồi bọn họ không được nhìn thấy người mới.

Á Tiêu thấy biểu hiện của họ liền tươi cười, cũng rất thân thiện mà giao lưu.

Sau đó liền thu thập được rất nhiều tin tức.

Tới khi biết được thân chủ của Á Tiêu là ai, Collender và Vitsa nhìn nhau một cái.

Ánh mắt hai người lộ ra vài phần đồng tình, sau đó liền cố tình tránh đề tài này.

"Tôi cũng muốn trở lại thành Trung Tâm." Vitsa thở dài.

"Tính cách mấy quân nhân ở căn cứ số sáu dã man không nói. Nhưng cách xây dựng cũng thật nhàm chán, mỗi ngày không đi làm cũng chả biết đi đâu cả."

Collender cũng nói thêm: "Thì có ai nói không phải đâu, nhưng làm gì còn biện pháp, chúng ta ở đây để phục vụ anh hùng, phải cảm thấy tự hào mới phải."

Trong phòng nghỉ, không khí xung quanh hai người có chút ảm đạm. Không thấy chút tự hào gì trên người bọn họ cả.


Á Tiêu nhìn trạng thái của bọn họ, cái đuôi lắc một chút, cậu không hiểu tâm trạng của họ lắm.

Dù sao cậu cảm thấy suốt thời gian qua vẫn rất vui vẻ.

Collender và Vitsa cũng cảm nhận được thanh niên đối diện đang cảm thấy có khó hiểu.

Nhưng chàng trai này mới làm việc mấy ngày thôi, thời gian đủ lâu tức khắc sẽ hiểu phục vụ cấm kỵ giả mệt tới nhường nào.

"Hy vọng mùa xuân gặp gỡ đến sớm một chút."

Collender nói tiếp: "Thân chủ của tôi quân hàm rất cao, tới đó có thể đi cùng nguyên soái tới thành Trung Tâm, tôi cũng có thể đi theo."

"Ừm." Vitsa cũng rất mong chờ tới gặp gỡ mùa xuân năm sau.

Á Tiêu cũng giống, bọn họ mong đợi tới gặp gỡ mùa xuân.

Dù sao, quản gia của nguyên soái nhất định phải theo đến thành Trung Tâm.

Và buộc phải ở cạnh nguyên soái gần như mọi lúc, khi đó giá trị ác ma hấp thụ được sẽ nhiều hơn bây giờ.

"Còn khoảng hai tháng nữa thôi."

Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của thanh niên.

Hoặc có lẽ do sắp tới gặp gỡ mùa xuân nên hai người Vitsa cũng cười rất tươi.

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị gõ một cái, một quân nhân tới tìm Collender.

"Collender, trưởng quan Victoria đang tìm anh!"

Collender nghe được rồi nhìn lại thời gian, sau đó vội vàng đứng dậy tạm biệt Á Tiêu và Vitsa.

"Hẹn gặp lại, tôi quên để ý thời gian, giờ tôi đi trước đây." Anh ta luống cuống tay chân mà nhanh chóng rời khỏi.

Mà quân nhân vừa nãy tới tìm Collender cũng chưa rời đi. Anh ta quay lại gật đầu với Á Tiêu, sau đó đóng cửa rời đi.

Vitsa nhìn lại thời gian, sau đó nhìn qua người còn lại đang cúi đầu nghĩ điều gì đó.

Nghi hoặc mà hỏi Á Tiêu: "Làm sao vậy? Cậu quen quân nhân vừa nãy hả?"

Á Tiêu nghe hỏi thì lập tức hoàn hồn: "Ừm, tôi có quen anh ta."

Không chỉ quen biết mà người đó còn là một trong ba trợ thủ Meister giới thiệu để giúp đỡ cậu.

Đối phương còn có một thân phận quan trọng khác. Đó sát thủ đang ẩn nấp trong tổng bộ, Thịnh Thành.

Nếu không nhìn lầm, tay phải đối phương đang cuốn vải.

Trong cốt truyện, đây chính là tín hiệu đối phương chuẩn bị ám sát phản diện.

Theo đó, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, Thịnh Thành đã thành công làm bị thương Tần Thích.

Nếu là trước đây Á Tiêu không để ý làm gì, nhưng hiện tại cậu đã biết được.

Phản diện bị thương sẽ ảnh hưởng tới giá trị ác ma, nên bây giờ chuyện ám sát này cậu phải can thiệp thôi.

Á Tiêu đưa tay sờ chiếc khuyên tai lạnh lẽo.

Giúp thân chủ giải quyết những phiền toái không đáng có.

Đây cũng là một trong những trách nhiệm của quản gia mà đúng không?

————

Hết chương ròi nha, hẹn gặp mọi người vào ngày kháccc ❤️❤️❤️


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận