Quan Đạo Vô Cương

Lục Vi Dân biết rằng sự kiện trái kiwi lúc này có thể nói là một cơ hội rung động nổi bật. Có lẽ nó cũng có thể dẫn đến sự bất mãn và đố kỵ của một số người, nhưng sự kiện này thực sự không cho hắn bao nhiêu cơ hội để lựa chọn. Một khi Thẩm Tử Liệt bị sự kiện này liên lụy, rồi phải thất vọng ra đi, thì bản thân hắn có lẽ một hai năm nữa ở huyện Nam Đàm này, cũng khó có ngày ngóc đầu lên được.
Nếu có thể mượn cơ hội này khiến cho Thẩm Tử Liệt trổ hết tài năng, có lẽ có thể kéo theo việc một người làm quan, cả họ được nhờ. Bản thân mình lại là họ hàng thì sẽ ra sao?
Đặc biệt là khi biết được bố vợ của Thẩm Tử Liệt vốn là Phó bí thư tỉnh Xương Giang, và đã từng nhiều năm đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Hiện tại bây giờ vẫn là phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân tỉnh, thì hắn càng phải đọ sức lần này.
- Tôi và Tô Yến Thanh định nhanh chóng đi Bắc Kinh. Tô Yến Thanh là tốt nghiệp đại học nhân dân Trung Hoa, khá là quen thuộc với Bắc Kinh. Tôi cũng có một người bạn học làm việc ở đó. Chúng tôi định đi đến đó xông pha một phen, xem có thể tìm ra được con đường nào không.
Lục Vi Dân ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
-Ngoài ra, ngoài Bắc Kinh, chúng tôi cũng định, nếu như có cơ hội thì sẽ đi đến Thượng Hải và Quảng Châu xem thế nào. Nhưng đây cũng chỉ là dự kiến bước đầu mà thôi.
Chu Du Minh cũng là vô cùng ngưỡng mộ với những tư tưởng quy hoạch liên tiếp của Lục Vi Dân. Anh chàng này thực sự đã gõ đúng nhịp trống.

Y và Thẩm Tử Liệt cùng với Bí thư huyện ủy An Đức Kiện, Chủ tịch huyện Vương Tự Vinh vừa mới từ địa khu trở về.
Phó chủ tịch Địa khu Tưởng Quốc Huy sau khi nghiên cứu điều tra sản xuất nông nghiệp huyện Sơn Hoài, thì phát hiện ra nguy cơ do việc trồng cây kiwi mang đến, tiến hành báo cáo với Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành và Chủ tịch Địa khu Thượng Quyền Trí về khả năng kiwi được mùa có thể dẫn đến vấn đề tiêu thụ ế ẩm của ba huyện Nam Đàm, Hoài Sơn và Phụ Đầu, khiến cho Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành và Chủ tịch Địa khu Thượng Quyền Trí coi trọng. Họ còn tổ chức một cuộc họp triệu tập ba vị lãnh đạo để lắng nghe ý kiến về vấn đề này, yêu cầu lãnh đạo ba huyện coi trọng vấn đề này, tích cực trợ giúp và dẫn đường cho việc đẩy mạnh tiêu thụ trái kiwi.
Sau khi trở về huyện, Bí thư huyện ủy An Đức Kiện và Chủ tịch huyện Vương Tự Vinh mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, dành riêng một hội nghị để thảo luận vấn đề con đường tiêu thụ trái kiwi huyện Nam Đàm. Trong hội nghị cũng nêu rõ là sẽ do Thẩm Tử Liệt quản lý toàn bộ con đường tiêu thụ kiwi của toàn huyện, đảm bảo kiwi được gieo trồng thuận lợi và có thể tiêu thụ thuận lợi ở bên ngoài, tránh đem đến tổn thất lớn cho những hộ trồng cây kiwi.
Nếu như nói trước đây khi thành lập tổ lãnh đạo mở rộng tiêu thụ trái kiwi, các lãnh đạo chủ yếu vẫn chỉ là xuất phát từ yêu cầu kiên quyết của Thẩm Tử Liệt. Vậy thì hiện tại đã thực sự nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Đặc biệt là khi cảm giác thấy việc tiêu thụ trái kiwi của hai huyện Hoài Sơn và Phủ Đầu cũng có khả năng tạo lên áp lực cạnh tranh lớn đối với sự cấu thành trái kiwi của huyện Nam Đàm. Điều này càng tăng lên cảm giác nguy cơ về phương diện Nam Đàm.
- Tiểu Lục, việc này không thể chậm trễ được. Tình hình có chút thay đổi. Ngày hôm nay các lãnh đạo chủ chốt của địa khu sẽ triệu tập Bí thư An, Chủ tịch huyện Vương và tôi, cùng với các lãnh đạo chủ yếu của hai huyện Hoài Sơn và Phụ Đầu, chủ yếu để nghiên cứu về vấn đề đường tiêu thụ mà việc bội thu trái kiwi của địa khu Lê Dương phải đối diện. Tôi đoán, hai huyện Hoài Sơn và Phụ Đầu cũng nên lập tức hành động, vì thế nên chúng ta không thể chậm trễ được nữa. Công việc này Bí thư An và Chủ tịch huyện Vương giao cho tôi. Tôi đồng ý với suy nghĩ ban nãy của cậu. Bên này thành lập hợp tác xã chuyên môn thu hái lựa chọn, đóng gói, vận chuyển trái kiwi sẽ do anh Chu phụ trách.Thường Xuân Lai phụ trách việc ký hợp đồng với nhà máy 195 và Xương Cương (nhà máy thép Xương Châu), cũng tiếp tục liên hệ với bên Xương Châu tuyên truyền và tiêu thụ, cần cố gắng làm xong hợp đồng tiêu thụ trước Hoài Sơn và Phụ Đầu, làm nổi bật danh tiếng của kiwi Nam Đàm chúng ta, cố gắng bán ra thật nhiều kiwi Nam Đàm của chúng ta.
Thẩm Tử Liệt cũng không nói lời vô ích:

- Còn về Bắc Kinh và Thượng Hải bên này, các cậu lập tức chứng thực tuyên truyền in ấn tài liệu. Cứ đem đến bên Xương Châu này đi. Đợi khi tài liệu tuyên truyền xong rồi thì các cháu lập tức đến Bắc Kinh, cố gắng mở ra thị trường ở bên Bắc Kinh. Việc làm này đã lên đến tầng cao chính trị rồi. Chỉ có thể làm tốt, không được phép thất bại. Nếu có gì cần thì gọi điện thoại cho tôi.
Lục Vi Dân cũng thật không ngờ chuyện này lại có chút thay đổi. Hắn lâp tức đoán được điều này có thể có mối quan hệ nhất định với việc mình đã liên hệ với người em họ Trần Cương của trưởng khu nông nghiệp địa khu. Hắn thông qua Trần Cương để tìm hiểu sự ảnh hưởng của đất đai bên này đến sản lượng trái kiwi và sự phán đoán sản lượng kết trái lần đầu, từ đó tính toán được sản lượng của trái kiwi huyện Nam Đàm. Liên hệ nhiều lần như vậy khó tránh được việc trưởng khoa nông nghiệp sẽ cảm giác thấy có điều gì đó là lạ.
Lục Vi Dân đoán không sai. Thực sự là việc hắn thường xuyên liên hệ với Trần Cương đến Nam Đàm giúp hắn phân tích phán đoán kết quả kết trái của mỗi cây kiwi và sản lượng trái kiwi. Mà mỗi lần Trần Cương đến Nam Đàm thì sau đó đều khiến trưởng phòng khoa học nông nghiệp chú ý, từ đó cũng chú ý đến sự kết trái của kiwi của toàn địa khu năm nay, khi sản lượng thậm chí có khả năng đột phá lên đến một triệu tấn, phòng khoa học nông nghiệp địa khu sẽ coi chuyện này như là thông tin để báo cáo lên Cục nông nghiệp địa khu. Còn Cục nông nghiệp địa khu cũng sẽ nhanh chóng báo tin này với Phó chủ tịch Địa khu phân công quản lý nông nghiệp - Tưởng Quốc Huy. Thế mới có chuyện gặp gỡ thế này.
Bắc Kinh những năm 90 đối với Lục Vi Dân mà nói là xa lạ, nhưng đối với Tô Yến Thanh thì quen thuộc vô cùng.
Chỉ rời khỏi nơi này hơn một năm, đối với Tô Yến Thanh giống như là một giấc mộng. Giấc mộng này mang lại ảnh hưởng vô cùng lớn đến cuộc sống của cô. Nhiệt huyết kích động khi xưa của cô, sau hơn một năm trải qua suy xét đã được tẩy rửa hiện thực hơn và bình tĩnh hơn, Tô Yến Thanh phát giác chính mình dường như đã có thể rất lý trí đối mặt với tất cả những cái khi xưa.

Rất nhiều bạn bè khi xưa đã ra nước ngoài rồi, cũng có không ít người vẫn ở trong nước nhưng vẫn đang tìm tòi và nhận thức trong âm thầm.
Cha và cậu luôn cảnh cáo và nhắc nhở mình, phải ném bỏ đi những kích động và tình cảm mãnh liệt vô vị đi, bình tĩnh xử trí những sự thay đổi của xã hội đương thời. Ví dụ như xã hội cần sự ổn định chính trị và cải cách kinh tế, nếu như trật tự bị đảo lộn, vậy thì sẽ chỉ khiến cho sự việc càng khó cứu vãn. Những suy nghĩ tốt đẹp nếu như đi sai phương hướng thì sẽ càng tồi tệ hơn.
Lúc ban đầu cô cũng không nghe vào tai, cho đến khi đến vùng thâm sơn cùng cốc Nam Đàm này được nửa năm thì cô vẫn giữ một thái độ bàng quan lạnh lùng căm ghét thế tục. Nhưng thời gian trôi đi, sau khi suy xét và tìm tòi bằng sự bình tĩnh, cô mới phát hiện ra có lẽ sự giáo huấn của bề trên cũng không hoàn toàn là sai lầm. Hơn nữa thứ mà mình luôn luôn theo đuổi thì chưa chắc hoàn toàn đúng.
Lục Vi Dân chú ý tới tâm trạng của Tô Yến Thanh dường như có chút dao động. Hắn mơ hồ có thể cảm giác là cái gì đã gây ảnh hưởng đến cô gái luôn luôn thể hiện sự trầm tĩnh thản nhiên trước mặt mình như vậy. Dù sao thì trận phong ba đó cũng mới qua hơn một năm. Mà trận sóng gió đó đem đến ảnh hưởng sâu rộng tới những sinh viên đầy nhiệt huyết và tình cảm mãnh liệt. Mà sau khi trải qua trận sóng gió đó, nền kinh tế bất ổn của Trung Quốc đã được ổn định lại, lại sắp bước vào một thời kỳ phát triển nhanh chóng.
- Yến Thanh, có phải là vì mất đi một số thứ không thể nào tìm lại được, khiến cho cô xúc động?
Tô Yến Thanh ánh mắt hơi hơi lạnh lùng, lạnh lùng liếc Lục Vi Dân với vẻ mặt bình tĩnh, hơi lạnh nhạt nói:
- Anh dường như rất thích nghiên cứu tâm lý của người khác?

- Không, tôi chỉ là không mong muốn nhìn thấy cô đắm chìm trong dĩ vãng.
Lục Vi Dân cúi thấp đầu xuống, chân bước chậm rãi trên quảng trường.
- Trào lưu của lịch sử, ai cũng không thể thay đổi được. Có một số thứ, một lúc không ai có thể hiểu rõ được, chỉ có sau mười năm hoặc hai mươi năm sau mới ý thức được có lẽ lúc đó chúng ta chỉ là sự xúc động đơn thuần.
- Đừng có nói kiểu đó. Điều đó sẽ phá hoại cảm giác của tôi về anh đấy.
Tô Yến Thanh lạnh lùng nói:
- Sự kích động đơn thuần? Hứ, tại sao anh lại không nói thẳng ra là ngây thơ đi? Anh hiểu cái gì chứ? Anh cảm giác anh còn nhìn xa trông rộng hơn bao nhiêu người khác, đầu óc người khác ai cũng đơn giản hết sao? Anh có tư cách gì mà đánh giá tất cả như thế chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui