Lục Vi Dân nói có chút trêu chọc, lập tức đã tháo gỡ bầu không khí cứng nhắc, bữa tiệc cũng có vẻ hòa hoãn dần.
Trương Quân dường như cũng ý thức được thái độ của y có chút vấn đề, tốt xấu gì Lục Vi Dân vẫn là thư ký của Thẩm Tử Liệt, không cần phải vì một số chuyện không đâu mà làm ảnh hưởng, cho nên cũng xuống nước, anh đến tôi đi kính một ly rượu, Lục Vi Dân cũng không làm khó gì.
Mới đến Nam Đàm, sau này mình còn cắm rễ sống yên ở đây, những người ngồi đây ít nhiều đều có chút quan hệ, khó tránh khỏi sau này sẽ cần một vài phối hợp giúp đỡ mới đúng.
Cùng bạn học tụ hội cơ bản đều giống nhau, không thể tránh được việc nhớ lại chút hồi ức thú vị thời còn học sinh, nhất là những lời khi đó không dám nói, cũng có thể mượn men rượu hoặc sáng hoặc tối mà nói ra, ngay cả có chút cử chỉ khác người, cũng sẽ không bị người để ý.
Sau khi nói giỡn bắt chuyện một hồi, Lục Vi Dân cũng đem ít trí nhớ mơ hồ đã sớm phủ đầy bụi ở trong đầu mình nhớ ra, Trương Quân công tác ở toà án huyện, dường như đang theo đuổi Hà Lâm.
Hà Lâm hình như thi vào trường vật tư tỉnh, sau khi tốt nghiệp được phân tới công tác ở Cục vật tư huyện, cũng là một người trước mắt được nhiều người để ý.
Thư Nhã Kỳ học ở học viện tài chính và kinh tế Xương Giang, cũng vừa tốt nghiệp rồi được phân tới ngân hàng nhân dân huyện công tác, nhưng Lục Vi Dân có chút ấn tượng chính là cha của Thư Nhã Kỳ, ông hóa ra là Giám đốc ngân hàng của Ngân hàng Nông nghiệp huyện, hiện tại đã thăng chức lên phó Giám đốc ngân hàng của ngân hàng nông nghiệp địa khu.
Ở trên bàn còn có ba bạn học nam, một là Từ Binh, tốt nghiệp trung học thì tham gia quân ngũ, sau khi trở về hiện công tác ở cục Công an đội Cảnh sát Hình sự, một là Hoàng Vĩnh Thắng, là một trong bốn người trong bang đoàn, sau khi tốt nghiệp trung học được gọi vào làm trong cơ quan chính phủ, hiện đang làm ở xã Tây Pha, một người nữa là Thôi Hữu Lượng nhà vốn là sở bưu điện, về sau liền làm trong sở bưu điện.
Ăn cơm một hồi đã tới tám giờ, Trương Quân đề nghị mọi người cùng nhau đến phòng khiêu vũ ở lầu ba của phòng khiêu vũ Đêm Thượng Hải khiêu vũ, cũng chiếm được sự ủng hộ của mọi người.
Bước vào ánh sáng lập lòe của Đêm Thượng Hải, sự huyên náo và cảm giác mát lạnh ùa vào mặt. Máy điều hòa không khí Mitsubishi nhập khẩu của Nhật ở thời đại này có thể gọi là xa xỉ phẩm tuyệt đối, toàn bộ các phòng khiêu vũ ở huyện Nam Đàm cũng chỉ có Đêm Thượng Hải dùng máy điều hòa không khí, vì vậy vé vào cửa Đêm Thượng Hải so với các phòng khiêu vũ khác cũng cao gấp đôi.
Chỗ ngồi sát tường đều đã kín người hết chỗ, không ít người chỉ có thể đứng ở bốn phía, cùng đợi vũ khúc vang lên, mà ở ghế dài kiểu cũ thì có vẻ thưa thớt, vị trí nơi đó cần tiêu tiền cho các khoản như nước ngọt và trà.
Trương Quân hiển nhiên là khách quen nơi này, lập tức mời bạn học tới ngồi ở băng ghế dài, gọi nước ngọt ướp lạnh lên, làm con của chủ nhiệm hợp tác xã mua bán tiền nhiệm, nơi này hiển nhiên là địa bàn của y.
Dễ dàng thấy được là Quách Hoài Chương trong trường hợp này lại cảm thấy không hề hứng thú, tuy nhiên lấy tư cách làm người dẫn đầu, y đương nhiên không thể làm mọi người mất hứng.
Đều là người mới đầu hai mươi tuổi, ham chơi là thiên tính, huống chi bạn học nam nữ có đến mười người, rất khó cùng nhau gặp mặt, tìm một nơi thích hợp, coi như là tăng thêm sự thân thiết với bạn học.
- Vi Dân, đi theo Bí thư Thẩm, cảm giác thế nào?
Quách Hoài Chương hút một ngụm xô-đa ướp lạnh, thuận miệng hỏi,
- Mọi người đều nói Bí thư Thẩm là người không dễ tiếp xúc, tôi xem cậu ngược lại có vẻ khá thích ứng hả.
- Này, cũng được đó, thật ra Bí thư Thẩm cũng không có gì, chỉ là về mặt công tác có hơi bắt bẻ một chút, còn lại thì làm việc rất nghiêm túc, tôi làm thư ký, đó không phải là uyển chuyển theo tác phong làm việc của lãnh đạo, với tôi mà nói yêu cầu mình nghiêm một chút ngược lại là chuyện tốt, so với việc thích ứng với một nhân vật thoải mái, đột nhiên trở nên nghiêm khắc thì còn tốt hơn đấy
Lục Vi Dân liếc mắt nhìn Quách Hoài Chương một cái, bất động thanh sắc nói.
- Vi Dân, chắc cậu cũng mơ hồ biết được một ít, Bí thư Thẩm là cán bộ được điều xuống rèn luyện, ổng đến đia khu Lê Dương chúng ta mới một năm rưỡi, dựa theo lệ thường, sang năm ổng sẽ phải trở về tỉnh, nếu nói cậu phân đến Văn phòng Huyện ủy là chuyện tốt, nhưng cho cậu làm thư ký của Bí thư Thẩm thì rất khó mà nói trước, Bí thư Thẩm vừa đi, cậu định xử lý thế nào? Còn làm thư ký cho lãnh đạo khác, chỉ sợ lãnh đạo khác trong lòng cũng không vui.
Quách Hoài Chương dường như lo nghĩ mới nói.
- Hoài Chương, chuyện này tôi biết, nhưng thứ nhất tôi mới đến, làm công tác gì chẳng lẽ đến lượt tôi có thể kén cá chọn canh đúng không? Huống gì tôi cảm thấy Bí thư Thẩm cũng không tồi, đi theo ông ta cũng có thể học được không ít điều hay, về phần nói ông phải đi cũng là chuyện nửa năm sau, tôi chỉ quản được hiện tại mình làm việc cho tốt, làm sao quản được xa như vậy?
Lục Vi Dân làm bộ không sao cả, thản nhiên nói:
- Huống gì có rất nhiều chuyện cũng không nói rõ được, ai có thể khẳng định nửa năm sau sẽ có biến hóa gì?
Quách Hoài Chương cười cười:
- Cũng phải, biết đâu Bí thư Thẩm đã có quyết định của mình chứ.
Lục Vi Dân không trả lời, hắn không biết là Quách Hoài Chương muốn biết thêm điều gì từ miệng mình, hay là do những người khác gợi ý đến dò hỏi cái gì.
Tóm lại, địa vị của Thẩm Tử Liệt ở huyện Nam Đàm có chút khác biệt, và mối quan hệ nhân sự ở huyện rất phức tạp, dường như đều dính dáng với nhau lại dường như không có gì, bản nhân hắn cũng không nguyện ý hòa nhập và tiến vào cuộc đấu tranh đấu sức đầy gay gắt ở huyện, nhưng hiển nhiên chỉ là một ý nghĩ tốt đẹp, ai cũng đều không thể xem nhẹ ông ta - Phó bí thư huyện ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực huyện.
Hà Lâm đi tới, ngồi đối diện với Quách Hoài Chương và Lục Vi Dân, chỉ uống vào mấy chén rượu nho khiến hai gò má cô đỏ ửng, áo phông cổ chữ V tuy rằng không giống với áo ở thế kỷ hai mươi mốt sau này nhưng vẫn lộ vẻ đẹp mắt, đường rãnh như ẩn như hiện thực sự rất mê người.
- Hai đại thư kí các cậu ở trong này làm gì? Lại nghiên cứu thảo luận công tác? Hôm nay là cùng bạn học tụ hội, mọi người ở cùng nhau nên vui vẻ một chút, đừng ở chỗ này ngồi giả bộ thâm trầm được không? Đại Quách, đi mời Thư Nhã nhảy một bản đi, Vi Dân, cậu mời mình nhảy một bản được không?
Quách Hoài Chương và Lục Vi Dân đều mỉm cười:
- Hà Lâm, cô có phải có chút kiêu ngạo không, nào có ai lại nói như vậy chứ?
- Đều là bạn học cũ, có gì mà khó nói? Thư Nhã không muốn khiêu vũ, nhưng tôi muốn nhảy, tôi lại không thể đem Thư Nhã ném đi đâu, cũng chỉ có thể tới đây bắt người.
Hà Lâm thật ra tính cách rất thoáng,
- Đại Quách, cậu mời Thư Nhã nhảy một điệu trước, sau đó tôi nhảy với cậu, Vi Dân đi mời Thư Nhã nhảy, tôi đóan với tính cách của Thư Nhã, đêm nay hai người các cậu đều có thể mời cô ta nhảy.
- Vậy tôi và Vi Dân làm vậy chẳng phải đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích?
Quách Hoài Chương mỉm cười.
- Thành cái đích cho mọi người chỉ trích cũng đáng mà, chỉ cần có thể mời được Hà Lâm và Thư Nhã, tay sẽ có dư âm thơm mát, đêm nay tôi cũng không rửa tay, gối hai tay mà ngủ.
Lục Vi Dân trêu ghẹo hai cô gái.
- Đi! Đức hạnh thối!
Hà Lâm cười trách cứ, gương mặt đã có phần vui vẻ hơn.
Hà Lâm nhảy rất tốt, Lục Vi Dân mặc dù lúc còn học đại học ở Lĩnh Nam cũng có lúc khiêu vũ, nhưng chỉ là thi thoảng, so với Hà Lâm không thể nghi ngờ là không bằng cô, cùng khiêu vũ với Hà Lâm, không ngờ cũng tương đối trôi chảy, cảm giác nhảy một hồi ở sàn nhảy giống như cảm nhận được mùi vị từ tay nghề điêu luyện của một người đầu bếp.
Thư Nhã khiêu vũ lại không nhuần nhuyễn như vậy, điệu nhạc thứ tư chậm khiến sàn nhảy lập tức có thêm không ít người, các đôi tình nhân đều mượn ca khúc du dương thư thái này để kéo gần khoảng cách giữa hai thân thể, thuận tiện cũng có thể thổ lộ tình cảm nồng cháy của mình, tuy nhiên đối với Lục Vi Dân và Thư Nhã, lại có vẻ có chút lỗi thời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...