Quách Hoài Chương cũng có phần chán ngán tính ngông cuồng kiêu ngạo của Trương Quân, nhất là trong lời nói của gã cố ý cạnh khóe mối quan hệ của mình và Lục Vi Dân, càng khiến y không vừa lòng.
Chẳng qua là bố gã hiện nay đã được điều đến địa khu Lê Dương giữ chức Phó chủ nhiệm hợp tác xã mua bán, hơn nữa còn có quan hệ tương đối tốt với ông chủ của mình, y cũng không tiện không nể mặt đối phương.
- Được rồi, Vi Dân, Đại Quân cũng là chỉ đùa một chút thôi. Ngồi đi, hôm nay mọi người cùng tụ tập, tốt nghiệp cấp hai cũng đã bảy tám năm rồi, khó khăn lắm mới có một dịp tụ tập như thế này. Nói thật, bây giờ nếu muốn các bạn học ngày xưa đều tụ họp lại với nhau về cơ bản là chuyện không thể, có thể tập trung tầm mười, hai mươi người đã là quý lắm rồi. Chúng ta cũng phải biết trân trọng cơ hội này. Cậu bây giờ lại được điều trở lại Nam Đàm, hôm nay coi như là mọi người mở tiệc đón cậu từ phương xa trở về. Cậu cũng nên nói vài lời, thế nào?
Nụ cười trên mặt Quách Hoài Chương dù sao cũng khiến người ta cảm thấy y có khí thế nắm đại cục trong tay. Lục Vi Dân cũng không thể không thừa nhận người này thực sự rất thích hợp lăn lộn trong cơ chế. Ít nhất khả năng nắm bắt thời cơ, nắm vững nhịp độ, xem xét thời thế đã bằng cả mấy người khác cộng lại, rất thản nhiên mà cũng có thể giành quyền chủ đạo của cuộc họp mặt bạn học về tay mình, khiến mọi người trong vô thức đã nhìn nhận y là trụ cột.
- Hoài Chương, cậu đã nói như vậy thì mình còn có thế không nói mấy câu sao được?
Lục Vi Dân cũng không khách sáo. Quách Hoài Chương đã đẩy mình lên sân khấu, không cần biết y nghĩ gì, mình cũng phải tiếp tục. Song đối với người như hắn trong những trường hợp kiểu này mà nói thực sự quá đơn giản.
- Đầu tiên cho tôi nói lời xin lỗi, có thể tôi đã tới muộn một chút. Kỷ luật của cơ quan này tuy rằng chưa hẳn là quá nghiêm ngặt, nhưng tôi vừa mới tới, dù thế nào cũng phải tuân thủ quy tắc một chút, cho nên đến hơi muộn. Trở về Nam Đàm rồi đâu cần nói gì nữa, nói là đền đáp quê hương cũng tốt, là kiếm miếng cơm manh áo cũng được. Nói tóm lại trở về Nam Đàm làm việc, giống hệt như Hoài Chương, nói nghe đao to búa lớn một chút thì là phục vụ nhân dân, còn nói thật là phục vụ cho lãnh đạo. Sau này mọi người nếu thực sự có việc cần đến tôi xin cứ nói, tôi sẽ làm hết khả năng của mình.
Những lời khá thẳng thắn của Lục Vi Dân lại giành được tràng vỗ tay nhiệt liệt của các bạn cùng lớp.
Trong số bạn học này cũng có không ít người làm ở các bộ ngành chính phủ như cục Công an, cục Tài chính, cục Giao thông cùng với công tác chính phủ ở thị trấn. Quách Hoài Chương hiện nay là thư ký Chủ tịch huyện, còn Lục Vi Dân lại trở thành thư ký của Phó bí thư, Phó Chủ tịch thường trực huyện. Vinh quang này đối với một lớp mà nói, có thể nói là một điều hiếm có, thậm chí đối với những người học cùng khóa ở trường trung học Nam Đàm cũng là không hề dễ dàng. Tương lai ra sao cũng rất khó nói trước, nói không chừng sau này còn có việc cần đến hai người bọn họ giúp đỡ.
Sau khi ngồi xuống, Lục Vi Dân mới phát hiện ra cô gái trẻ ngồi bên cạnh dường như có phần lạ lẫm, chớp mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới một lượt. Dưới ánh mắt của Lục Vi Dân, cô gái cũng có chút ngượng ngùng, thất vọng nói:
- Thế nào, Lục Vi Dân, không nhận ra ư, mới chỉ có vài năm thôi mà?
- Thư Nhã?
Lục Vi Dân theo bản năng mà gãi đầu, có phần không dám tin vào mắt mình nói:
- Đúng là cậu rồi, Thư Nhã! Không phải chứ, tuy rằng nói phụ nữ thay đổi không ngừng nhưng phải chăng cậu thay đổi nhiều quá? Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai phép biến hóa cũng không lợi hại bằng cậu đâu.
Câu nói sau cùng của Lục Vi Dân có giọng điệu trêu đùa khiến trên bàn tiệc lập tức nổ ra một tràng cười.
- Vi Dân, đã mấy năm cậu chưa gặp Thư Nhã rồi?
- Ừm, chắc cũng phải đến bảy năm rồi, nói đùa, lúc đó Thư Nhã mới bao nhiêu tuổi, chắc là mười bốn, bây giờ cũng đã là thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, đương nhiên là thay đổi nhiều rồi.
Cô gái ngồi bên cạnh Thư Nhã có phần ghen tị mà nói chen vào.
- Nhiều năm như vậy cậu chưa trở về Nam Đàm, chưa từng gặp Thư Nhã, khi nãy vừa thấy đương nhiên là cảm thấy thay đổi quá nhiều.
Lục Vi Dân có ấn tượng rất sâu sắc với cô gái ngồi bên cạnh - Hà Lâm. Khi đó cô là thành viên ban văn thể mỹ, được công nhận là hoa khôi của lớp.
Thư Nhã khi đó quả thực vẫn là một cô bé chưa mấy phát triển, vốn dĩ là đứa ít tuổi nhất trong lớp, vừa thấp vừa gầy. Ấn tượng trong mắt mọi người về cô khi đó là tết tóc hai bên, đeo ba lô, cũng không hay nói chuyện, thật không thể so sánh với một Hà Lâm hoạt bát nổi trội.
Nhưng bây giờ ngồi cạnh Hà Lâm thướt tha, kiều diễm, trông cô lại rất thanh mảnh, rất thu hút. Gương mặt cô trắng ngần, đầy đặn hơn xưa nhiều, đôi mắt đẹp sáng trong như kim cương mang nét hiếu kỳ và dò hỏi, tóc vẫn tết hai bím đen nhánh. Cô mặc chiếc váy liền màu hồng cánh sen bằng lụa tơ tằm, làm tôn lên dáng người chuẩn mực, đôi cánh tay trắng ngần như ngọc đeo một chiếc vòng ngọc Phỉ Thúy, vô tình hay cố ý đã thu hút hết ánh nhìn của tất cả các bạn nam cùng lớp, khiến cho ánh mắt Hà Lâm ngồi bên cạnh có phần khác lạ.
- Hà Lâm, cậu thì khỏi nói rồi. Cậu lại chẳng thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp mê hồn người. Nhìn kìa, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hai người đấy. Ngay cả lúc tôi bước vào mọi người cũng không chuyển hướng. Chẳng qua là Thư Nhã thay đổi nhiều quá, cô bé ngây ngô ngày xưa nay lại trở thành cô thiếu nữ xinh đẹp. Đại Quân có ý kiến với tôi, phần nhiều cũng là vì hai người ngồi ngay cạnh tôi mà không ngồi bên cậu ấy. Thế này là tôi bị tay bay vạ gió rồi.
Lục Vi Dân vừa cười trêu đùa, vừa thực sự cảm thán sự thần kỳ của tạo hóa.
Thư Nhã ngày xưa ở trong lớp đúng là quá bình thường, ngoài thành tích học tập khá tốt thì có thể nói là chẳng có điểm gì đặc biệt. Cô cũng chẳng ưa nói chuyện, khi đi học tan học đều theo quy định, đúng là kiểu chìm trong biển người, không chút ấn tượng.
Nhưng còn bây giờ, Hà Lâm có thể coi là cô gái xinh đẹp khiến nhiều người ngoái nhìn nhất, nhưng khi ngồi bên cạnh Thư Nhã, tuy rằng vẫn đẹp kiều diễm mê hồn, nhưng nói cho cùng lại có cảm giác thêm vài phần diêm dúa. Còn khí chất trong sáng thoát tục của Thư Nhã lại càng được thể hiện rõ hơn.
Nếu như nói Hà Lâm được so sánh như đóa hoa mẫu đơn quyến rũ, chói lóa, thì Thư Nhã giống như một đóa hoa bách hợp mang hương thơm dịu nhẹ in dấu lòng người.
Lục Vi Dân đã trải nghiệm hơn hai mươi năm, lời ăn tiếng nói đã hoàn toàn không còn cùng một bậc với các bạn học năm xưa. Ngay đến người dốc hết sức để thể hiện bản thân như Quách Hoài Chương đứng trước mặt Lục Vi Dân cũng lộ ra quá là non nớt. Trong những trường hợp như thế này, Lục Vi Dân có vô số cách vừa có thể làm sôi động bầu không khí, vừa có thể nhẹ nhàng hợp nhất mọi người.
Những lời của Lục Vi Dân lập tức hóa giải không khí ngột ngạt lúc trước do những lời của Trương Quân mang đến. Nó không những khiến Trương Quân cũng cảm thấy còn một đường lui, mà còn tâng bốc cả hai cô gái, đến Quách Hoài Chương cũng không ngăn nổi việc quan sát Lục Vi Dân vài lần. Tên quỷ này sao lại trở nên dẻo miệng như vậy, bản lĩnh âm thầm tác động đến người khác thật không hề đơn giản.
Thư Nhã cũng có phần bất ngờ. Đối với cô mà nói, ấn tượng về cậu bạn cấp hai ngày xưa này cũng không phải rất sâu sắc. Nếu như không phải đến cấp ba hắn không còn đi học ở Nam Đàm, có lẽ cô cũng không có ấn tượng gì, chỉ là sau này nghe nói hắn quay lại thi và vào được đại học Lĩnh Nam, bây giờ lại được phân về đây.
Ban đầu nói thật cô cũng không muốn đến cuộc tụ họp bạn học này. Tình cảm bạn bè thời cấp hai vốn cũng không thể gọi là thân thiết. Khi đó mọi người vẫn còn ngờ nghệch, đặc biệt là giữa bạn khác phái càng không thể nói là có tình bạn sâu sắc. Lấy lí do là đón Lục Vi Dân để tụ tập, Thư Nhã càng không muốn tham gia, nhưng Quách Hoài Chương cứ gọi điện tới, cô cũng không tiện thoái thác, đành phải đến.
Không ngờ ấn tượng mà Lục Vi Dân mang đến cho cô hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, không kiêu ngạo mà cũng không siểm nịnh, trong nhu có cương. Trương Quân vẫn luôn muốn theo đuổi Hà Lâm, chỉ tiếc Hà Lâm không hề để mắt đến y, cho nên y cũng muốn thể hiện một chút bản lĩnh của mình trước mặt các bạn cùng lớp. Cũng chính vì thế cho nên trong lời nói luôn có thể hiện ý hơn người, không ngờ Lục Vi Dân căn bản là không tiếp lời đối phương, nhưng lại có thể nể mặt mọi người một cách đúng mực, khiến Trương Quân cũng có phần tức tối không thể nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...