Quan Đạo Vô Cương

Nhìn thấy Quách Hoài Chương bước ra, Lục Vi Dân lắc đầu, trong lòng cười thầm.
Tên tiểu tử này đi làm sớm hơn mình có một năm, nhưng xem ra thì quan khí đã nặng rồi, nghiễm nhiên muốn trở thành một con dê đầu đàn vậy. Tuy nhiên, đây cũng được xem là một chuyện tốt.
Đến giờ nghỉ, Lục Vi Dân lập tức ra phố.
6h chiều nhưng mặt trời vẫn chưa xuống núi. Huyện Nam Đàm vẫn còn sáng trưng. Khách sạn Đàm Thành là nơi kinh doanh của cả huyện, chiếm cứ chỗ giao nhau giữa phố Đông và phố Nam.
Tòa nhà có sáu tầng, được xem như là tòa nhà nguy nga nhất ở Nam Đàm. Lầu một lầu hai được dùng làm nơi ăn uống. Tại lầu ba còn có một vũ trường, là vũ trường xa hoa nhất huyện Nam Đàm lúc bấy giờ. Hai đồng tiền một tấm vé, không phải người nào cũng có thể mua được.
Lầu năm và lầu sáu được dùng làm khách sạn. Tuy chưa nói là cao cấp, nhưng toàn bộ Nam Đàm cũng được xem là số một số hai. Ngoại trừ nhà khách Ủy ban nhân dân huyện sau khi thay đổi chế độ xã hội trở thành khách sạn bên ngoài, thì nơi đây cũng được xem là tiêu chuẩn cho Nam Đàm.
Huyện Nam Đàm và những thị trấn khác cũng không khác nhau mấy. Điển hình là chỗ giao nhau hình chữ thập được xem là trung tâm. Nhưng mức độ náo nhiệt thì lại khác nhau.
Từ cơ quan Huyện ủy bước vài phút là có thể đến khách sạn Đàm Thành, là nơi náo nhiệt nhất huyện trong thời điểm này.

Vào giờ tan tầm, các cán bộ và nhân viên công tác của cơ quan tiện đường mua những nguyên liệu về nấu bữa cơm chiều.
Lục Vi Dân vừa đi vừa đắm chìm vào một cảm giác phức tạp.
Nam Đàm đối với hắn vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ. Hai mươi mốt năm trước, hắn đã bắt đầu tham gia công tác từ nơi này. Sau ba năm ở nông thôn, đến năm 93 hắn mới có cơ hội được điều đến Huyện đoàn, nhưng ở Huyện đoàn cũng chỉ hai năm, dựa vào mối quan hệ hắn được điều đến Đoàn Thanh niên Tỉnh ủy. Ở Đoàn Thanh niên Tỉnh ủy, hắn mới chân chính bước đi trên con đường làm quan của mình.
Trước mắt huyện Nam Đàm vẫn như ngày nào. Nếu như lịch sử không thay đổi, thì thị trấn cũ này đến năm 99 sẽ phát sinh thay đổi. Đến năm 2003 thì một huyện Nam Đàm mới dần dần được hình thành.
Lục Vi Dân tiến vào đại sảnh của khách sạn Đàm Thành, thì nghe được bên trong phát ra tiếng cười náo nhiệt. Xem ra thì các bạn học khác đã đến sớm, chỉ có hắn là đến muộn thôi.
- Sao Lục Vi Dân lại chưa đến? Hoài Chương, chẳng lẽ là thư ký của Phó chủ tịch huyện lại bận rộn như vậy sao?
Một giọng nói thô cứng vang lên:
- Hay là muốn làm cao một chút?
- Đại Dân, đừng có nói như vậy. Vi Dân vừa mới được điều đến làm thư ký cho Phó bí thư Thẩm, khẳng định là cần một quá trình để thích ứng. Chúng ta phân về đây cũng không cùng thời điểm mà. Cậu ấy trong khoảng thời gian này phải tập làm quen với công tác. Ba của cậu cũng làm lãnh đạo, cậu cũng biết làm thư ký cũng không phải dễ. Lãnh đạo yêu cầu cao, sự việc lại nhiều. Chuyện gì cũng phải biết đại khái. Nếu hỏi đến câu thứ ba mà vẫn không biết thì lãnh đạo sẽ có cái nhìn không tốt về cậu. Và cậu sẽ cảm thấy áp lực. Cho nên cậu phải hiểu điều này.
Lời nói của Quách Hoài Chương thật ra là bênh vực cho Lục Vi Dân.
- Haha, Hoài Chương cậu thật là người tốt. Lục Vi Dân và chúng ta đã mấy năm nay không có gặp mặt. Cậu ấy đến Xương Châu học trung học. Sau khi tốt nghiệp đại học sau không ở lại Xương Châu làm việc mà trở về Nam Đàm làm gì?
Lại giọng nói thô cứng của người tên Đại Quân vang lên:
- Hay là đã có vấn đề gì rồi?
- Trương Quân, cậu đừng có ở đó mà đoán mò. Tuy vài năm rồi chưa gặp Vi Dân, nhưng trong ba năm cấp hai chẳng lẽ lại không biết Vi Dân là người như thế nào? Sao lại có thể xảy ra vấn đề gì chứ?

Một giọng nữ trong trẻo vang lên:
- Đúng là cậu lấy cái nhìn của tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Lục Vi Dân còn chưa đến thì cậu ở đây đã nói xấu người ta.
- Chà, đây là ý tứ gì vậy? Cậu làm sao mà che chở cho Lục Vi Dân thế? Tôi nói xấu cậu ấy cái gì? Vốn không phải là cậu ấy đạt điểm cao trong kỳ thi đại học sao? Ba của cậu ấy không phải công tác tại Xương Châu sao? Như thế thì sao lại quay về huyện Nam Đàm của chúng ta? Không phải là cậu ấy cảm thấy làm việc ở Nam Đàm có giá trị và ý nghĩa hơn so với Xương Châu à?
Giọng nói của Trương Quân pha vài phần chọc tức:
- Nếu mà như vậy thì Trương Quân tôi cũng phải nhờ cậu ấy chỉ dạy rồi.
- Cậu…!
Cái cô gái tên là Thư Nhã, bị Trương Quân đáp lại như thế thì tức giận vô cùng, trong nhất thời không nói ra lời. Không khí trong phòng khách cũng vì vậy mà có chút nặng nề.
- Haha, Lục Vi Dân tôi không có trình độ cao đến như vậy đâu. Tôi được phân về Nam Đàm vì tôi có hộ khẩu ở đây. Tuy nhiên, Đại Quân cậu nói những lời khó nghe như vậy không phải là nói móc tôi sao?
Lục Vi Dân bước vào phòng, giọng điệu bình thản, không hề có sự giận dữ.
- Tốt xấu gì thì tôi cũng là người Nam Đàm. Cho dù đến Nam Đàm công tác thì cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm.

Trong phòng sắp xếp hai cái bàn, đại khái là có đến mười bạn học. Cái bàn mà Quách Hoài Chương ngồi thì đều là những người bạn hoặc là có địa vị, hoặc là có bối cảnh không tồi. Người tên Trương Quân thì ngồi bên trái Quách Hoài Chương. Lục Vi Dân biết rõ cha của người này là Phó chủ nhiệm hợp tác xã mua bán huyện, và khi còn đi học thì là một người rất kiêu ngạo.
Bị khí thế của Lục Vi Dân áp đảo, gã thanh niên ngồi bên cạnh Quách Hoài Chương trố mắt một chút, thấy Lục Vi Dân tự nhiên bước vào, vừa chào hỏi mọi người vừa không nặng không nhẹ cho mình một đòn phản kích, chút cũng không để mình vào mắt thì trong lòng rất tức giận.
- Lục Vi Dân, hôm nay là Hoài Chương mời mọi người đến họp mặt. Nếu cậu đã về Nam Đàm thì coi như đây là tiệc tẩy trần cho cậu. Bây giờ mọi người đều đã đến đông đủ, cậu là người đến muộn nhất, có phải là có chút quá đáng hay không? Hay là cậu nghĩ rằng mình vào được Huyện ủy thì mọi người phải chờ đợi cậu?
Trương Hân vẫn nói chuyện thô lô như cũ, nhưng cố ý muốn đem mọi người lại cùng một chỗ, đối phó với Lục Vi Dân. Thậm chí còn không kiêng nể trêu chọc mối quan hệ giữa Quách Hoài Chương và Lục Vi Dân.
- Bây giờ đã hơn sáu giờ. Ở huyện sáu giờ mới là giờ tan sở. Tôi mới đến, mọi người có phải hay không cũng hiểu nguyên nhân là tôi phải đúng giờ mới tan tầm. Tổng không thể vì một người bạn học cũ mở cuộc họp mặt mà về sớm. Nếu thế thì các lãnh đạo sẽ nghĩ sao về tôi?
Lục Vi Dân không để ý đến đối phương, chỉ thản nhiên nói:
- Tôi cũng không muốn khi ở đơn vị lại không làm gì cả, mỗi ngày chỉ biết tìm đến đám bạn học cũ kiếm chút tiền, chút cơm ăn. Mượn hai đồng tiền, phỏng chừng bạn học cũ sẽ cảm thấy phiền toái phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui