Bành Nguyên Quốc không kìm nổi nuốt nước bọt, trơ mắt nhìn đối phương nói:
- Bí thư Lục, ngài nói Oa Cố chúng ta có sẵn điều kiện làm khu chợ giao dịch dược liệu Đông y chuyên nghiệp này?
- Không phải có sẵn, mà được thiên nhiên ưu đãi!
Lục Vi Dân thản nhiên nói.
- Vùng núi xung quanh bồn địa Oa Cố chúng ta là nơi sản sinh ra những đỗ trọng, quả dành dành dại chính cống. Mà đan bì, đan sâm, hoàng bách, bạch thuật của mấy xã, thị trấn gieo trồng tương đối có quy mô và truyền thống. Còn hậu phác của Thái Hòa ở phía Đông chúng ta có tiếng gần xa, mà Lạc Khâu, Phố Lĩnh, Khúc Giang lân cận của chúng ta cũng có truyền thống gieo trồng dược liệu. Chấp xác của Phố Lĩnh, phục linh của Lạc Khâu, kim ngân của Khúc Giang sản lượng đều không nhỏ. Mà Oa Cố của chúng ta lại nằm đúng vị trí trung tâm, từ cuối đời Thanh đến nay nơi này liền thì có chút tiếng là nơi tập kết hàng dược liệu.
Ánh mắt Bành Nguyên Quốc nhìn Lục Vi Dân có chút thay đổi. Anh ta không ngờ vị Bí thư Quận ủy này chưa đến được mấy ngày, lại hiểu rõ như vậy về tình hình của Oa Cố và khu vực xung quanh. Điều này hiển nhiên không phải là suy nghĩ nhất thời, mà là đã sớm phần nào có sự cân nhắc suy nghĩ.
- Oa Cố của chúng ta có ưu thế càng lớn là …..
Lục Vi Dân chưa nói ra, đã bị Bành Nguyên Quốc cướp lời:
- Là ưu thế về giao thông! Tỉnh lộ 315 và 217 giao cắt nhau, phía Tây tiếp giáp Lạc Khâu, Nam thông ra Khúc Giang , Bắc thông đến Phố Lĩnh, phía Đông chính là Song Phong. Ưu thế giao thông này địa phương khác không thể sánh bằng.
- Ừ, ưu thế của đầu mối giao thông then chốt này hiện tại hình như vẫn chưa được thể hiện ra, nhưng tôi nghĩ chỉ bởi vì ở đây chưa hình thành khu chợ chuyên ngành mà thôi. Mà một khi khu chợ này thật sự có khả năng làm được, vậy thì ưu thế về giao thông nhanh chóng hiện ra.
Lục Vi Dân mở máy nói, cũng không giấu gì.
- Mà truyền thống tập kết và phân phối dược liệu của Oa Cố chúng ta hình thành từ xưa đến nay cũng là một nhân tố then chốt. Tôi đã tìm hiểu rồi, trên thị trấn Oa Cố của chúng ta, hàng năm số tiểu thương tham gia giao dịch thu mua dược liệu hàng năm đều có đến mấy chục người. Hơn nữa cũng có không ít người ra tỉnh, thậm chí là ngoài tỉnh hành nghề này. Trong đó không thiếu những người rất có danh tiếng trong ngành. Tôi nghĩ ưu thế này càng là điều các nơi khác không thể thay thế và học theo.
Bành Nguyên Quốc hiển nhiên không phải là loại tùy tiện bị thuyết phục. Tuy rằng y cũng đồng tình về những ưu thế mà Lục Vi Dân nói. …Nhưng y cũng không cho rằng như vậy thì Oa Cố có đủ điều kiện để mở khu chợ chuyên ngành dược liệu Đông y. Phải biết rằng khu chợ chuyên dược liệu Đông y này không phải muốn xây dựng liền xây dựng được, càng không phải anh xây xong rồi lập tức thương khách cả nước cả tỉnh tập hợp đến nơi này. Các yếu tố hạn chế cụ thể trong chuyện này còn nhiều.
- Bí thư Lục … Tôi thừa nhận những ưu thế ngài nói này là điểm mạnh của Oa Cố chúng ta, nhưng Oa Cố dựa vào những điều này là có thể làm khu chợ chuyên ngành sao?
Bành Nguyên Quốc vừa lắc đầu vừa đẩy gọng kính nói.
- Chúng ta mấy năm nay trồng dược liệu đã không còn rầm rộ như xưa. Nếu muốn khôi phục thời kỳ cực thịnh của ngày xưa mà chỉ dựa vào đưa ra mệnh lệnh thì không được, còn cần thị trường quyết định. Hơn nữa việc này cũng cần một quá trình, thứ nhất là: ưu thế giao thông từ trên bản đồ thoạt nhìn rất ưu đãi, nhưng ngài đã thấy hiện trạng nơi này của chúng ta… một khi họp chợ, người dân làm tắc hai tỉnh lộ chật như nêm, con kiến bò qua không lọt. Buổi tối tỉnh lộ 315 thường xuyên xảy ra những vụ án trộm cướp, đến rất nhiều lái xe từ nơi khác thà rằng đi đường vòng xa cũng không đi qua Oa Cố chúng ta. Câu này chắc ngài cũng từng nghe. Thứ hai là: về phần truyền thống mà ngài nói, quả thực có không ít người Oa Cố kinh doanh dược liệu ở bên ngoài, bọn họ ở bên ngoài cũng làm ăn khá, nhưng không có nghĩa là bọn họ bằng lòng quay trở về làm… Người làm ăn cầu tài lộc, bọn họ muốn kiếm tiền, vì kiếm tiền mà bọn họ có thể phiêu dạt mọi nơi. Làm ăn không ra tiền, thì ngài có tới tận cửa cầu xin họ, họ cũng sẽ không làm.
Lục Vi Dân mỉm cười. Thật không ngờ trong Quận ủy Oa Cố cũng vẫn còn một số người tài. Chí ít thì Bành Nguyên Quốc này suy xét tình hình, phân tích vấn đề cũng mạch lạc, có lý, hơn nữa cũng dám nói thẳng.
- Tiếp tục đi, nói rất có lý, tôi thấy cậu còn có lời chưa nói đấy.
Lục Vi Dân khích lệ.
- Ừm, muốn làm một khu chợ chuyên về dược liệu, việc này liên quan đến việc đầu tư tương đối lớn… từ việc dùng đất đến việc xây dựng, lại nữa là thu hút đầu tư. Đây là một công trình hệ thống tổng hợp tương đối lớn, ai đến đầu tư để làm? Sợ là có dùng sức của toàn huyện cũng chưa chắc có thể làm được?
Bành Nguyên Quốc thấy tâm tình Lục Vi Dân dường như không tệ, cũng liền đánh bạo nói.
- Phiêu lưu lớn như vậy, coi như là Bí thư Lục làm, trong huyện cũng không dám làm… nên cách nghĩ của ngài này nhìn như rất tốt,…
- Nhưng chỉ là một lâu đài trên không không thực tế? Hoa trong kính, trăng trong nước?
Lục Vi Dân bật cười ha hả.
Bành Nguyên Quốc cũng ngượng ngùng mỉm cười. Y mới nhận thấy hình như mình đã nói quá, là dội cho đối phương một gáo nước lạnh.
- Mấy lý do cậu nói đều khá có lý, nó cũng cần chúng ta phải làm nhiều công việc. Về phần điều cuối cùng, cậu không phải cũng nói rồi, chỉ cần công việc kinh doanh buôn bán kiếm được tiền thì tự nhiên có người tới làm. Mà làm ăn buôn bán thì phải nói là có phiêu lưu, mạo hiểm. Đợi chính quyền đầu tư làm khu chợ chuyên ngành này là không thích hợp, cái này chính là cần chúng ta đi tìm nhà đầu tư tinh mắt để tới làm. Đối với việc này tôi rất có lòng tin.
- Bí thư Lục, độ khó của việc này chỉ e là không phải ở mức thường. Nếu như tôi là nhà đầu tư, chắn chắn sẽ không lựa chọn Oa Cố để xây dựng khu chợ chuyên về dược liệu Đông y này, vậy gần như là cầm tiền ném ra ngoài cửa sổ.
Bành Nguyên Quốc thật sự không nhịn nổi, lại dội cho Lục Vi Dân một gáo, Hắn cười không nói, với tình hình trước mắt mà nói, chắc chắn không có người nào tới mạo hiểm. Nhưng khi vấn đề giao thông và trị an xã hội được giải quyết, nếu có thể liên hệ thành công tới những người từ Oa Cố ra bên ngoài kinh doanh - những người làm ngành kinh doanh dược liệu đó, có lẽ điều này không còn là một mơ ước.
Đường Quân đã ở lại trong đồn công an được mười ngày.
Đến Quận ủy Oa Cố, ngoại trừ việc bỏ ra thời gian hai ngày theo Lục Vi Dân chạy qua bốn xã, thị trấn cho quen mặt một chút, biết được chút ít về nhân vật số một, số hai của các xã, thị trấn và lãnh đạo quản lý công tác chính trị pháp luật cùng những công an ra, sức lực chủ yếu của y dồn vào việc làm thế nào để giải quyết nhiệm vụ mà Lục Vi Dân giao cho.
Đối với hạng mục công việc này Đường Quân không xa lạ gì. Trên tỉnh lộ 315, một năm có mấy chục vụ án, những vụ này không ít đều phải trình báo lên đội Cảnh sát Hình sự. Chính thời gian y đến Oa Cố nằm vùng cũng không ít, nhưng luôn bị tình hình này kia vây lấy, không thể thực sự yên lòng lại mà làm những vụ án này. Hiện tại cuối cùng cũng có thể yên tâm làm chuyện này rồi.
Nói thật Đường Quân thật lòng có chút cảm tạ sự rộng rãi của Lục Vi Dân. Ngoại trừ mấy ngày đầu đến đưa mình đi một vòng ra, thời gian khác cũng không quản mình. Đương nhiên nhiệm vụ cũng chỉ có một, đó chính là trấn áp triệt để những vụ án trộm cướp trên hai tỉnh lộ, phải giải quyết hoàn toàn những kẻ dựa vào hai con đường này để kiếm lợi.
Trước đây Đường Quân cũng có tiếp xúc qua những vụ án tương tự vậy. Mà Trưởng đồn Công an đương nhiệm Mạch Tử Huy cũng là nhân vật bước ra từ đội Cảnh sát Hình sự, tuổi cũng xấp xỉ mình, từng hợp tác cùng mình vài lần trong các vụ án, cũng khá hiểu biết lẫn nhau. Chẳng qua Mạch Tử Huy rời khỏi đội tới đồn công an, từ từ trưởng thành ở nơi này, mà mình lại là ở trong đội, từng bước một đi lên vị trí đội trưởng.
Mạch Tử Huy cũng đã nhịn từ lâu. Ở vị trí Trưởng đồn này hơn nửa năm, hầu như mỗi một lần đến phòng Công an họp đều phải tới gặp Trưởng phòng và Chính ủy phân công quản lý hình sự để đọc thuộc. Trên hai tỉnh lộ này, nhất là tỉnh lộ 315, các vụ án xảy ra liên miên. Tuy y cũng phá được mấy vụ, cũng đã bắt mấy người vào trại giam, nhưng cũng không có cách nào thực sự ngăn chặn tình hình án xảy ra liên tiếp này.
Cá lớn thì không bắt được, điểm này Mạch Tử Huy cũng rõ. Cho nên lần này khi Bí thư Quận ủy mới nhậm chức, còn đưa một người mới mấy ngày trước còn là Đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự Đường Quân cùng đến đồn công an điều tra nghiên cứu, y không kìm nổi mình, muốn dốc sức lật lại thế cờ. Y muốn khiến các Bí thư ở quận và các xã, thị trấn mở mang tầm mắt, để biết phòng Công an rốt cuộc có phải là phòng Lương thực hay không.
Đường Quân lại đem hồ sơ vụ án lật ra nghiên cứu kỹ một lượt, những tập hồ sơ vụ án này đều là từ tòa án mượn tới. Chúng đúng là mấy vụ án mà một thời gian trước đội Cảnh sát Hình sự và bọn Mạch Tử Huy đã xử lý. Tuy rằng tội phạm đều đã nhận tội và bị xử lý, nhưng trong đó vẫn còn một số chỗ khả nghi. Ví dụ như đồng phạm của bọn họ, cùng với những kẻ khác kiếm ăn bằng cách lợi dụng đoạn đường này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...