Quan Đạo Vô Cương

Khi ánh mắt của người đàn bà đó dừng trên người thanh niên đứng cạnh Chương Minh Tuyền thì cơ thể uyển chuyển của cô ta bỗng dưng cứng đờ, gương mặt sinh động đột nhiên trở nên trắng bệch.
Chương Minh Tuyền cũng không chú ý đến tình hình này, mắt y còn đang tìm kiếm xem có chỗ nào để kê bàn không. Khó khăn lắm mới thấy có một góc nhỏ gần sát tường có thể kê một cái bàn, vừa vặn sát với kệ rau nhà bếp:
- Được, chính chỗ này, gọi Tùy Đường mang cho tôi một cái bàn nhỏ ra đây.
Thấy biểu cảm có phần hoảng hốt lẫn với kinh ngạc của đối phương thoát hiện rồi chợt biến mất, sắc mặt cũng lập tức chuyển sang trắng bệch. Lục Vi Dân cười nhạt. Hắn biết đối phương đang lo lắng gì, càng sợ gì:
- Anh Chương, có chỗ ngồi không?
- Chen chúc một chút, không sao, đành tạm vậy.
Chương Minh Tuyền nhìn xung quanh một chút:
- Có thể được, chỉ có hai chúng ta.
- Anh Chương, các anh đã tới, ăn chút gì nhé?
Ánh mắt người đàn bà có vẻ né tránh, giọng nói trong trẻo lúc trước trong chốc lát dường như cũng giảm đi mấy phần.
- Hài, vẫn như cũ, hai rau trộn, Bí thư Lục, anh có muốn...
Chương Minh Tuyền nhìn về phía Lục Vi Dân, thấy hắn lắc đầu, bèn nói:
- Vậy thì cho thêm một món xào, một món canh là được rồi.
- Chú Chương, chú đã tới.
Một cô thiếu nữ dáng vẻ yểu điệu bỗng đi ra, cười vui vẻ nói.

- Bao lâu rồi chú không đến chỗ này?
Hai mắt Lục Vi Dân sáng lên. Cô bé này khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc chiếc áo khoác nửa cũ nửa mới. Đôi mắt đẹp sáng lấp lánh vui vẻ, một bím tóc to, dày tết sau gáy, đi đôi giày vải màu đen. Nó khiến cho Lục Vi Dân có cảm giác như đang quay về quá khứ, giống như cô bé trong “Chuyện xưa thành Nam” lớn thêm mấy tuổi.
- Tùy Đường, chú Chương bận, không phải hôm nay chú đã đến rồi sao?
Chương Minh Tuyền cười hớn hở nói.
- Mau đi mang bàn ra đây giúp chú Chương đi nào, để chú và chú Lục ăn tạm một bữa đã.
- Cái gì gọi là ăn tạm một bữa? Chẳng lẽ trước kia chú đến chỗ này ăn cơm không thấy hài lòng sao? Có ai có thể hơn được tay nghề của mẹ cháu?
Cô bé dẩu môi vẻ không vui.
- Nói không có lương tâm gì cả.
- Ha ha, chú Chương nói sai, tay nghề của mẹ cháu giỏi, không ai sánh bằng. Được rồi, nhanh mang bàn đến đi, chú Lục mới đến chỗ chúng ta, bụng cũng đói rồi.
Chương Minh Tuyền rất thích cô bé này.
- Đây là lãnh đạo của chú, gọi là chú Lục.
Cô bé ngạc nhiên giương đôi mắt to đẹp:
- Lãnh đạo của chú? Chú Lục? Chú Chương, chú có lầm không? Anh ta hơn cháu mấy tuổi chứ?
Chương Minh Tuyền nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai chú ý đến bên đấy, lúc này ông ta mới giả bộ nghiêm mặt nói:

- Tuổi còn bé thì không thể làm lãnh đạo được? Lớn hơn cháu bao nhiêu tuổi cũng là lớn hơn. Hữu chí bất tại niên cao, vô chí không trường bách tuế.
Lục Vi Dân có vẻ hứng thú khi nhìn hai người tranh cãi, thật không ngờ Chương Minh Tuyền cũng có lúc rất hài hước, cũng khá thú vị.
- Tùy Đường, được rồi, mau mang giúp chú Chương cái bàn đến đi, đừng nói nhiều nữa.
Người đàn bà cũng đã điều chỉnh tâm lý trở lại. Thấy Lục Vi Dân cũng cười cũng không nói gì, cô ta thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày quát con gái của mình. Cô rất sợ chọc giận Lục Vi Dân.
Đã sớm nghe thấy huyện cử Bí thư mới đến, không ngờ lại là hắn? Không phải nói hắn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy sao? Cô cũng có hỏi qua Ủy viên thường vụ Huyện ủy là chức vụ gì, cán bộ cô quen ở thị trấn nói, Ủy viên thường vụ Huyện ủy là lãnh đạo huyện, còn lớn hơn cả Phó chủ tịch huyện.
- Ha ha, có điều Bí thư Lục, Tùy Đường nói cũng không sai. E là anh cũng chỉ lớn hơn nó có mấy tuổi, gọi là chú có vẻ hơi già, gọi anh cũng được.
Chương Minh Tuyền có chút xúc động. Hắn cũng không lớn hơn con trai mình mấy tuổi, vậy mà lại làm lãnh đạo của mình, hơn nữa còn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Điều này không thể không khiến cho người ta dễ xúc động.
Cô bé có vẻ không tin liếc nhìn Lục Vi Dân, cũng không nói nhiều liền đi ra ngoài, một lúc sau đã mang đến một cái bàn gấp và hai cái ghế. Còn rau trộn, đĩa lạc, một đĩa thịt sấy khô cũng được nhà bếp đưa đến.
Cái ghế này có vẻ hơi thấp một chút, Lục Vi Dân và Chương Minh Tuyền đều là người cao to, ngồi xuống có vẻ không vừa, cô bé nhìn thấy liền phì cười. Chương Minh Tuyền và Lục Vi Dân đều không hiểu sao cả.
- Con bé này, cười gì vậy?
- Chú Chương, chú xem hai người ngồi trông giống gì? Giống như tiểu quỷ ăn vụng trái cây cúng vậy?
Nụ cười trên hai gò má thuần khiết, dễ thương như hoa nở, rực rỡ chói lòa.
- Con bé kia, dám cười chú Chương như vậy hả?
Chương Minh Tuyền thấy mình ngồi đối diện với Lục Vi Dân chen chúc ở góc hẹp, thật ra cũng có chút buồn cười, cũng không nhịn được bật cười.

- Tùy Đường, không có lớn bé gì cả, một chút quy tắc cũng không có!
Người phụ nữ kinh ngạc, tức giận quát.
- Không sao, gọi là Tùy Đường nhé, học lớp 9 rồi hả?
Lục Vi Dân cười, nói hòa nhã.
- A, sao anh biết?
Cô bé có chút ngạc nhiên hỏi.
- Đoán đấy.
Lục Vi Dân mỉm cười trả lời.
- Học giỏi không? Định học cấp ba ở đâu vậy?
Sắc mặt cô bé liền tối tăm, im lặng không nói gì.
- Hài, Oa Cố chúng ta không có trường cấp ba nên phần lớn phải sang Thái Hòa học. Thành tích tốt thì có thể vào trường trung học số một của huyện. Tùy Đường học rất giỏi, hẳn là có thể đậu trường trung học số một.
Chương Minh Tuyền nói xen vào, dường như cũng chú ý đến sắc mặt của cô bé.
- Sao vậy, con bé này, không tự tin sao?
- Mẹ cháu nói, chuyện có học cấp ba hay không để sau hãy nói.
Cô bé buồn bã nói.
- Hả, sao lại nói thế? Có thể thi đậu mà không học là sao?

Chương Minh Tuyền kinh ngạc nói, ánh mắt cũng nhìn về phía người đàn bà đứng nơi cửa nhỏ.
- Đây là chuyện gì thế?
- Anh Chương, tôi cũng không nói không cho nó học, chỉ nói đến lúc đó sẽ xem lại.
Ánh mắt của người đàn bà có vẻ phức tạp, nói rất thản nhiên.
- Có gì để nói sau? Thi đậu thì đương nhiên là phải học.
Chương Minh Tuyền cũng không quá để ý. Lục Vi Dân thì lại chú ý đến ánh mắt u sầu nhàn nhạt của cô ta.
Cơm đã đến, Lục Vi Dân và Chương Minh Tuyền hàn huyên về tình hình cán bộ ở Oa Cố.
Theo lệ thường, Quận ủy của các huyện không lập Phó bí thư quản lý nhân sự mà chỉ có một tổ chuyên nghiệp. Mà điều này cũng có nghĩa là việc về cán bộ nhân sự Huyện ủy giao hết cho Bí thư Quận ủy trực tiếp quản lý. Đây cũng là dấu hiệu củng cố thêm quyền lực của Bí thư Quận ủy. Chỉ khi có thể quản lý cán bộ, anh ra lệnh mới có người nghe, đây đã thành chân lý bất biến thiên cổ. Không có quyền phát ngôn về nhân sự, vậy anh nói thì có nghĩa gì.
Quận Oa Cố có ba xã một thị trấn, thị trấn Oa Cố lại ở vị trí chủ đạo. Toàn quận có hơn sáu mươi tám nghìn người, thị trấn Oa Cố đã chiếm hơn một phần ba, là hơn hai mươi lăm nghìn người. Còn xã Cát Lương có gần hai mươi nghìn người, xã Tiểu Bá và xã Đóa Tử Khẫu lần lượt là khoảng mười bốn nghìn và chín nghìn người.
Toàn bộ diện tích của quận khoảng hơn 210 ki-lô-mét vuông, mà nơi bằng phẳng chỉ chiếm chưa đầy 10%, vùng đồi núi chiếm đến 90%. Mà nơi bằng phẳng chủ yếu tập trung ở vùng tiểu bồn địa Liễu Nhi Oa. Chính quyền bốn xã, thị trấn đều đặt ở chỗ bồn địa này, thị trấn Oa Cố nằm ở vị trí trung tâm, còn những nơi khác lại ở rìa của tiểu bồn địa này.
Quê của Chương Minh Tuyền là Cát Lương. Ông ta đã từng làm Phó bí thư Đảng ủy, Chủ tịch xã sau đó được điều đến Quận ủy Oa Cố làm Phó bí thư Quận ủy. Quyết định đó có phần là thăng chức nhưng thực sự là giáng chức. Vốn rất có hi vọng làm Bí thư Đảng ủy xã Cát Lương nhưng bởi vì quan hệ không hòa thuận với Chu Minh Khuê mà bị điều đến đảm nhiệm chức Phó bí thư Quận ủy, cấp bậc không hề thay đổi, nhưng lại thành một kiểu sắp xếp.
Bí thư Đảng ủy xã Cát Lương đương nhiệm Tào Vận Đạt trước kia là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố. Ba năm trước ở Oa Cố có sự thay đổi nhân sự, Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố thành Bí thư Đảng ủy xã Cát Lương, Chủ tịch xã thì do Phó bí thư Đảng ủy xã Cát Lương Hoắc Lập Vũ đảm nhiệm. Còn Chương Minh Tuyền thì lại bị điều đến làm Phó bí thư Quận ủy. Điều này cũng khiến cho quan hệ của Chương Minh Thuyền và Chu Minh Khuê càng ác liệt hơn.
Lần điều chỉnh nhân sự đó không chỉ có Chương Minh Tuyền. Tiền Lí Hội vốn là Bí thư Đảng ủy xã Tiểu Bá cũng bị điều sang làm Phó bí thư Quận ủy, cũng may là sức khỏe không tốt, cho nên đến Quận ủy một năm thì đã dưỡng bệnh hơn nửa năm. Điều này càng để cho Chu Minh Khuê có thể một tay che trời.
Bí thư Đảng ủy đương nhiệm xã Tiểu Bá Dương Lễ Quý cũng là từ Oa Cố lên, nhưng con đường của ông ta lại gian nan hơn một chút. Cạnh tranh chức Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố với Tề Nguyên Tuấn không thành, lại bị điều đến đảm nhiệm chức Phó bí thư Đảng ủy xã Tiểu Bá. Cũng còn may rất nhanh sau đó được làm Chủ tịch xã, cuối cùng lại nhân lúc Tiền Lí Hội rời khỏi, có dịp tiếp nhận chức Bí thư Đảng ủy xã Tiểu Bá. Ông ta cũng coi như là người được hưởng lợi sau khi Chu Minh Khuê đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy.
Chỉ là giới thiệu của Chương Minh Tuyền đương nhiên chỉ là ý kiến từ một phía, nhưng cũng xem như một thái độ của Chương Minh Tuyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui