Quan Đạo Vô Cương

Kiểu thái độ thờ ơ này đã nói lên sức tập hợp đoàn thể và lòng trách nhiệm của cán bộ thị trấn Vĩnh Tế. Nó cũng có thể chứng tỏ sức đoàn kết và khả năng chấp hành của Đảng uỷ chính quyền thị trấn Vĩnh Tế trong vấn đề này yếu kém đến cỡ nào, xảy ra vấn đề như vậy cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Cho dù là không xảy ra vụ việc có người uống thuốc sâu tự tử như lần này thì cũng xảy ra những chuyện khác.
Nền tảng của Vĩnh Tế cũng khá. Nó có một trăm ba mươi nghìn dân, năm xã, thị trấn, cũng coi là một quận nông nghiệp lớn. Lục Vi Dân nếu thật sự muốn xuống đó, có lẽ cũng là nhìn thấy nền tảng của nơi này cũng khá, xí nghiệp xã, thị trấn cũng có chút có cơ sở. Tuy nhiên một quận lớn như vậy, Lục Vi Dân cho dù là có cái mác Ủy viên thường vụ Huyện ủy, hắn có thể điều khiển nổi nơi này không?
Lục Vi Dân cũng sẽ sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới đến chỗ Mạnh Dư Giang nói chuyện, thể hiện ý nghĩ của mình.
Hắn lo khi Lương Quốc Uy hỏi về ý tưởng công tác của mình, mình đột nhiên đề xuất muốn xuống quận, xã làm việc sẽ khiến cho đối phương khó có thể chấp nhận. Vốn là một ý tưởng công việc rất bình thường, có lẽ sẽ bị đối phương hiểu lầm là khiêu khích không cần thiết hoặc là giải tỏa bất mãn. Như thế không tốt lắm, cho nên hắn chọn tới nói chuyện với Mạnh Dư Giang một chút.
Mạnh Dư Giang là Trưởng ban Tổ chức mà Lương Quốc Uy rất tín nhiệm, tác phong công tác cũng vô cùng chắc chắn.
Đến đây nhiều ngày như vậy, hắn về cơ bản cũng đã tiếp xúc với các lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, cũng thông qua một số quan hệ xã hội để tìm hiểu tích cách, đặc điểm, tác phong công tác của các thành viên trong bộ máy Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Trong ấn tượng ban đầu của Lục Vi Dân, Mạnh Dư Giang và Quan Hằng thuộc kiểu làm việc tương đối thiết thực. Còn Phó bí thư Huyện ủy Thích Bản Dự có quan hệ mật thiết nhất với Lương Quốc Uy, hai người rất hợp ý nhau, cũng được Lương Quốc Uy tin cậy nhất.
Về phần nói còn có hai vị Phó bí thư, Chiêm Thái Chi là phụ nữ, được phân công quản lý kinh tế. Cơ hội Lục Vi Dân tiếp xúc với đối phương không nhiều lắm, chỉ gặp mặt hai lần. Hắn cảm thấy người phụ nữ này tính cách ôn hòa, chu đáo, suy xét sự việc vô cùng chu toàn, ngoài ra cũng không có gì khác.

Mà một vị Phó bí thư khác cũng chính là người kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Ngu Khánh Phong. Đây là một nhân vật có tính cách mạnh mẽ, cứng rắn nổi bật, chỉ cần là việc ông ta nẳm rõ thì dù là ở trước mặt Lương Quốc Uy thì cũng dám công khai nghi ngờ, phản đối.
Theo Lục Vi Dân biết, khi Chu Minh Khuê sắp được đề bạt làm Bí thư Quận ủy, Ngu Khánh Phong đã kiên quyết phản đối, nói thẳng Chu Minh Khuê chỉ biết uống rượu, đánh bài, chơi gái, thậm chí đến hội nghị thường vụ cuối cùng, ông ta cũng bỏ phiếu phản đối rõ ràng, tỏ ý muốn giữ ý kiến của mình.
Nhưng người này cũng có quan hệ rất sâu sắc với Lương Quốc Uy. Khi Lương Quốc Uy chuyển nghề trở về đảm nhiệm chức Phó bí thư Huyện ủy, Ngu Khánh Phong vẫn là Bí thư Quận ủy quận Thái Hòa. Mà sau khi Lương Quốc Uy lên làm Bí thư Huyện ủy không lâu, Ngu Khánh Phong liền đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện, một năm sau đã là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Hiện tại ông ta lại kiêm nhiệm chức Phó bí thư, mà rất nhiều thứ trong chuyện này do Lục Vi Dân mới đến nên vẫn chưa rõ lắm.
Thông qua Mạnh Dư Giang Lục Vi Dân có thể truyền tin trước với Lương Quốc Uy. Đó chính là mình không muốn ở lại huyện, mà muốn xuống địa phương làm một số công việc thực tế hơn. Ở điểm này Lục Vi Dân nói rất thẳng thắn và thành khẩn với Mạnh Dư Giang về một số ý tưởng của mình. Thậm chí đến cả việc mình không theo Hạ Lực Hành đến tỉnh cũng nói rất thẳng thắn vô tư. Điều này làm cho Mạnh Dư Giang cũng có thêm nhiều thiện cảm.
Đương nhiên thiện cảm cũng chỉ là thiện cảm. Ỏ huyện Song Phong nơi Lương Quốc Uy thống lĩnh chủ đạo này, điều Mạnh Dư Giang có thể làm cho mình có lẽ cũng chỉ là giới thiệu chân thực ý nghĩ của hắn. Nhiều lắm cũng chỉ là thêm vào đó cách nhìn của ông ta, có thể làm được đến thế cũng đã là rất tốt rồi.
Lục Vi Dân cảm thấy biểu hiện của mình trong hơn mười ngày kể từ khi đến Song Phong này xem như đạt tiêu chuẩn. Vừa có điểm sáng xuất sắc để người ta thấy được, nhưng cũng không quá huyên hoang phô trương làm cho người ta phải lườm nguýt. Dùng cách nói của hắn là chậm rãi nhập cuộc, từ từ nghĩ cách, trong thời gian ngắn nhất có thể lẳng lặng hòa nhập vào huyện Song Phong này đã được coi là thành công cực lớn. Mà hiện giờ hắn tự thấy là mình làm cũng không tồi.

- Tiểu tử này, lợi hại nhỉ, ngày đầu tiên đến Song Phong chúng ta liền đến phòng Công an làm loạn. Đan Hùng Nghĩa cũng không phải là người dễ đối phó đâu, đó là thông gia của Chủ tịch huyện Lý đấy, cậu cũng không sợ đắc tội với Chủ tịch huyện Lý sao?
Khi Thái Vân Đào đến phòng làm việc của Lục Vi Dân, hắn cũng vừa từ chỗ Mạnh Dư Giang về không lâu, đang bưng một cốc hoàng nha Hoài Sơn thơm nồng màu vàng nhạt.
- Ồ, đây là hoàng nha thượng hạng của Hoài Sơn đấy, tiểu tử này, cậu kiếm chác ở đâu ra thế?
Thái Vân Đào vừa nghĩ lại, đột nhiên ngộ ra hạ thấp giọng nói, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, ra vẻ thần bí tìm hộp đựng trà khắp nơi.
- Là trà của Bí thư Hạ à? Cậu là bật mã ôn lẻn vào Bàn Đào Viên, lén ăn cổng phẩm hả?
- Thôi nào, Chủ tịch Thái, lấy đâu ra nhều cống phẩm như vậy? Bí thư Hạ không uống loại trà này, đây là Phó ban thư ký Phan Tiểu Phương tặng lúc tôi rời văn phòng Địa ủy. Ông ta từ Hoài Sơn xa xôi, đặc biệt mua loại trà tiếp đãi chuyên dùng cho khách từ tỉnh đến này. Bên Hoài Sơn sản lượng cũng không lớn, văn phòng Địa ủy cũng là ở gần nên được hưởng lộc, rẻ hơn một chút.
Lục Vi Dân lắc đầu.

- Sao? Nếu ngài thích uống thì cứ cầm đi, tôi không kén chọn trà lắm, trà xanh, trà hoa, hoàng trà, hồng trà, đều có thể uống cả.
- Hài, đúng là người ở bên trên như các cậu là sướng, chuyện gì cũng suy nghĩ thấu đáo. Mua mấy thứ đồ này cũng có người đến thay cậu lo liệu ổn thỏa.
Thái Vân Đào chuyển người ngồi lên chiếc ghế mây đối diện với hắn.
- Điều kiện ở huyện có thể nói là thấp hơn Địa ủy rất nhiều, cậu đến lâu như vậy đã thích nghi được chưa?
- Cũng tạm được. Tôi lại cảm thấy cũng chẳng khác nhau là bao. Việc ở Địa ủy hơi phức tạp hơn một chút, ngoài việc phục vụ Bí thư Hạ ra còn phải phụ trách việc chuẩn bị các hội nghị quan trọng, điều tra nghiên cứu công tác cụ thể, lại còn thêm việc biên soạn tờ “tình hình Phong Châu“, việc nào cũng không thể bỏ.
Ấn tượng của hắn với Thái Vân Đào cũng không tồi, người này cũng mới ba sáu, ba bảy tuổi đã trở thành Chủ tịch Công đoàn, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, ở thời đại này cũng không phải dễ dàng gì. Trước khi Lục Vi Dân đến Song Phong, y chính là Ủy viên thường vụ trẻ tuổi nhất, thậm chí còn là cán bộ cấp phó phòng trẻ tuổi nhất. Trong số những Phó chủ tịch huyện cũng không có ai trẻ tuổi hơn y.
Tính cách y khá sôi nổi, nó có lẽ cũng có liên quan đến lý lịch nhậm chức của y. Trước kia y là một trong giáo viên dạy nhạc tại trường Trung học Số một của huyện, sau đó được điều đến đài phát thanh và truyền hình huyện. Dần dần, từ vị trí phó giám đốc đài lại được đề bạt lên làm Trưởng phòng Văn hóa thể thao huyện, sau đó gặp đúng đợt trẻ hóa đội ngũ cán bộ, yêu cầu các tỉnh phải có một cán bộ dưới 35 tuổi. Mà lúc đó số lượng các Phó chủ tịch huyện đã đủ, Ủy viên thường vụ lại vừa vặn thiếu một người, thêm vào một số nhân tố khác, y liền trở thành người may mắn cho vị trí này.

- Đúng rồi, nói tới “Tình hình Phong Châu” hiện nay như là đã chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, cậu xem kỳ ba của “Tình hình Phong Châu” chưa?
Thái Vân Đào liếc nhìn Lục Vi Dân một cái, nói có phần kỳ vọng.
- Họ đã cho khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm một nhát dao thật mạnh. Mặc dù bài báo này phát hành sau khi cậu đã đi, nhưng tôi thấy cậu khó tránh khỏi liên quan.
Hắn hiểu việc Thái Vân Đào nói là chuyện gì. Thực ra khi phát hành số này việc bổ nhiệm Lục Vi Dân đã được thông qua ở hội nghị Địa ủy, nhưng hắn vẫn nắm ý kiến, báo cho An Đức Kiện và ông cũng đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng mới đưa ra ý kiến cho phát hành. Đây có lẽ cũng là lần cuối An Đức Kiện thực hiện chức trách của Trưởng ban thư ký.
Kết quả, bài báo này vừa phát hành, lập tức đưa đến sóng gió lớn ở thành phố Phong Châu và Huyện Nam Đàm. Những mâu thuẫn vốn dĩ chỉ là được che đậy dưới lớp vỏ bọc đột nhiên trở nên gay gắt. Mà đơn vị vẫn luôn không tìm được chỗ đứng của mình là Ủy ban công tác Hội đồng nhân dân Địa khu Phong Châu và Ủy ban công tác Mặt trận Tổ quốc đều tỏ ra cực kỳ quan tâm đến việc này. Họ yêu cầu Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc huyện Nam Đàm đều phải nghiêm túc làm hết trách nhiệm, phải làm báo cáo điều tra bằng văn bản tới Ủy ban công tác Hội đồng nhân dân và Ủy ban công tác Mặt trận Tổ quốc.
- Hạng mục lớn nhất mà huyện Nam Đàm đưa vào - một xí nghiệp sản xuất giấy bị “Tình hình Phong Châu” cho ra ánh sáng. Mấy người phòng Tổng hợp các cậu cũng không biết sao có thể lợi hại như vậy, không ngờ đã vạch trần nội tình của việc ông trùm giấu mặt của xí nghiệp này, nói trước kia xí nghiệp này làm ô nhiễm nghiêm trọng ở địa khu Lạc Môn. Nó đã trở thành nguyên nhân chính gây ô nhiễm ở Lạc Giang, hàng năm đơn thư khiếu nại tố cáo của người dân ven bờ Lạc Giang đều bay về tỉnh như tuyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui