Quan Đạo Vô Cương

- Chủ tịch Tôn, Phó bí thư Cẩu, vậy tôi lại đi sắp xếp một chút.
Khi Lương Quốc Uy chui ra khỏi phòng hội nghị, gió đêm thổi vào mặt khiến sự ưu phiền trong y giảm đi chút ít. Vĩnh Tế dứt khoát có một số vấn đề, ban nãy biểu hiện của một số cán bộ trong thị trấn y cũng đã nhìn thấu, Tôn Chấn cũng là người nghiêm túc, trực tiếp chỉ ra cho mình.
Theo sát sau Lương Quốc Uy là Thích Bản Dự - Phó bí thư Huyện ủy và Quan Hằng - Chánh văn phòng Huyện uỷ.
- Bí thư Lương, Bí thư Lương!
Khúc Nguyên Cao cùng một người từ chỗ tối dưới gốc cây chui ra. Là Lục Vi Dân? Lương Quốc Uy sầm mặt lại:
- Nguyên Cao, sao lại thế này, Lục Vi Dân, sao cậu cũng qua đây? Nguyên Cao, không phải đã bảo ông trông chừng bên đó sao?
- Bí thư Lương, là thế này...
Khúc Nguyên Cao thấy sắc mặt Lương Quốc Uy không bình thường, nhanh chóng bước lên nói qua tình hình một chút. Trong lòng Lương Quốc Uy bỗng thoải mái, nhìn thẳng Lục Vi Dân, trầm giọng nói:
- Vi Dân, cậu nói tình hình này rất quan trọng, vậy Lỗ Đạo Nguyên kia có chắc chắn không?

Lại thế rồi, trong lòng Lục Vi Dân lại trào lên cảm giác bất đắc dĩ:
- Bí thư Lương, những việc như thế này không ai dám nói chắc chắn một trăm phần trăm. Có điều tôi cảm thấy đây là một cơ hội, chỉ cần khiến phía bên kia hướng sức chú ý tới việc làm thế nào để giải quyết sự việc này thì vấn đề sẽ đơn giản hơn. Lúc nãy tôi và Chủ nhiệm Khúc cũng đã bàn bạc qua, e rằng trong huyện cũng phải có một vài nhượng bộ, ví dụ...
- Ví dụ thế nào?
Lương Quốc Uy hỏi tới cùng.
- Ví dụ bồi thường kinh tế cho gia đình có người mất. Chỉ dựa vào mồm mép của Lỗ Đạo Nguyên để thuyết phục tất cả họ hàng, e rằng không thực tế. Huyện hoặc thị trấn xem có thể xét từ góc độ nhân đạo để tiến hành cứu tế, an ủi, trợ cấp. Nghe nói gia đình đó cũng rất khó khăn, một đứa nhỏ bị bệnh bại liệt trở thành tàn tật, còn một đứa vẫn còn nhỏ. Tình cảnh đặc biệt thế này, sự cứu tế của chính quyền cũng có thể thể hiện chính sách của Đảng.
Lục Vi Dân đưa ra ý kiến của mình.
- Điều này e là không phù hợp lắm. Mọi người có thể nghĩ rằng Đảng và chính quyền có trách nhiệm trong chuyện này.
Phó bí thư Huyện ủy Thích Bản Vũ đứng ở một bên lắc đầu liên tục.

- Đối với chuyện này thị trấn Vĩnh Tế không phải chịu trách nhiệm nhiều, đây hoàn toàn là vấn đề của gia đình người chết.
- Phó bí thư Thích, chúng tôi không nói trấn Vĩnh Tế phải chịu bao nhiêu trách nhiệm. Là một cấp chính quyền cứu tế theo chủ nghĩa nhân đạo, điều này có thể được. Một gia đình khó khăn như vậy, bây giờ lại mất đi người phụ nữ, dùng biện pháp linh hoạt để trợ cấp, cứu tế sẽ thể hiện sự quan tâm của chính quyền, cũng có thể lấy được lòng dân. Tôi thấy không có vấn đề gì.
Ánh mắt Lục Vi Dân chuyển sang Khúc Nguyên Cao.
- Đây cũng là ý kiến mà tôi và Chủ nhiệm Khúc đã bàn bạc.
Khúc Nguyên Cao không ngờ Lục Vi Dân đẩy ngọn lửa sang phía mình. Y biết Lương Quốc Uy sẽ không chấp nhận kiểu bồi thường biến tướng này. Ý kiến của Thích Bản Vũ chính là đại diện cho thái độ của Lương Quốc Uy. Có điều hiện tại muốn giải quyết vấn đề, đúng như Lục Vi Dân nói cũng không thể hoàn toàn dựa vào tài ăn nói của Lỗ Đạo Nguyên mà xong, bắt buộc phải tiến hành cùng lúc mới có thể gỡ được nút thắt này.
Thấy ánh mắt có chút khinh miệt của Thích Bản Dự liếc qua, Khúc Nguyên Cao có chút tức giận, tuy nhiên đây không phải là lúc tranh đua hơn kém. Khúc Nguyên Cao cũng là người biết điều, y gật đầu:
- Bí thư Lương, như ban nãy Vi Dân nói, chỉ nói không làm sẽ không thể giải quyết được vấn đề. Hiện tại Chủ tịch Tôn và Phó bí thư Cẩu đều ở đây, có thể thấy mức độ quan tâm của Ủy ban nhân dân Địa khu đối với sự việc này. Bây giờ không phải lúc chúng ta tranh luận vấn đề trách nhiệm là của ai, mà cần phải nghĩ cách giải quyết vấn đề với tốc độ nhanh nhất. Sự nhẫn nại của các lãnh đạo cũng có hạn, họ sẽ không bằng lòng ở đây cùng chúng ta mãi. Vi Dân cũng đã nói, đây là cứu tế của chủ nghĩa nhân đạo, đồng thời thể hiện sự quan tâm của chính phủ và chính sách của Đảng. Điểm này có thể viết rõ ở ý kiến giải quyết vấn đề cuối cùng hoặc trong thỏa thuận.
- Nhưng ông Khúc, nó rất dễ trở thành một tiền lệ xấu, về sau e là mỗi khi xuất hiện tình huống kiểu này, đều có khả năng diễn biến thành việc chính quyền đem tiền mua sự yên ổn. Tôi phản đối việc dùng cách này để giải quyết vấn đề.

Thích Bản Dự lắc đầu liên hồi tỏ ý phản đối.
- Phó bí thư Thích, lẽ nào nói những chuyện như thế này còn có thể thường xuyên xảy ra? Xảy ra một lần cũng đã đủ cho chúng ta phải đau đầu. Chẳng lẽ lại có thể để Chủ tịch Tôn và Phó bí thư Cẩu đến lần thứ hai, chỉ sợ nếu thực sự có lần thứ hai thật, tôi và ông đều không nên ở lại vị trí này nữa.
Khúc Nguyên Cao tức giận đáp.
Bị hai câu nói của Khúc Nguyên Cao đốp lại đến nỗi nhất thời không nói nên lời, Thích Bản Dự tức nổ con mắt. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Lương Quốc Uy buồn vui bất định, y cố kìm cơn giận xuống, muốn xem xét thái độ của Lương Quốc Uy.
- Tôi thấy có thể được, có thể suy nghĩ về ý kiến của ông Khúc và Vi Dân. Những chuyện như thế này đương nhiên không thể có lần thứ hai, nếu thật sự có lần thứ hai, tôi và ông nên tự nhận lỗi và xin từ chức. Trợ cấp cứu tế quần chúng khó khăn là trách nhiệm của các nhà chức trách bộ ngành hành chính dân sự. Phân thành việc này thành hai phần. Việc Ủy ban nhân dân thị trấn Vĩnh Tế thu thuế nông nghiệp và các khoản phí khác không quá đáng trách, nhưng trên phương diện cách làm lại có chút vấn đề. Sau khi chuyện này kết thúc cần phải tổng kết kinh nghiệm và rút ra bài học. Gia đình đương sự hiện giờ gặp khó khăn, các bộ ngành hành chính dân sự trợ giúp, cứu tế cũng là việc đương nhiên… Việc này không có gì đáng tranh luận. Chỉ cần xác định rõ đây là sự trợ giúp, còn đối với vấn đề người chết, thị trấn Vĩnh Tế không phải chịu trách nhiệm… Điểm này bắt buộc phải tuyên bố rõ.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng Lương Quốc Uy quyết định.
- Đi nào. Trước tiên chúng ta sẽ đi báo cáo tình hình với Chủ tịch Tôn và Phó bí thư Cẩu rồi nghe ý kiến của các ông ấy.
Nhìn thấy Lương Quốc Uy và Lục Vi Dân bước vào, Tôn Chấn và Cẩu Trị Lương đều có chút kinh ngạc. Cả ngày hôm nay không nhìn thấy Lục Vi Dân, còn tưởng hắn mới đến… chưa nắm bắt được tình hình, không làm được việc, Lương Quốc Uy không để Lục Vi Dân đến. Không ngờ lúc này Lục Vi Dân lại chạy tới rồi.
Nghe xong báo cáo của Lương Quốc Uy và bổ sung của Lục Vi Dân, Tôn Chấn ngay lập tức biểu thị ý tán đồng biện pháp giải quyết của Huyện ủy Song Phong, yêu cầu Lương Quốc Uy lập tức bố trí người sắp xếp thoả thuận, mau chóng thống nhất ý kiến xử lí, giải quyết vấn đề một cách ổn thỏa.
- Bí thư Lương, tôi có việc cần báo cáo với ngài một chút.

Lương Quốc Uy sửng sốt, nhìn thoáng qua những người xung quanh, gật đầu:
- Được.
Những người xung quanh lập tức hiểu ra, Thích Bản Dự và Quan Hằng đều biết ý mà đi cả ra ngoài. Khúc Nguyên Cao thì vẫn ở lại, hiển nhiên là Lục Vi Dân và Khúc Nguyên Cao đã có lời trước.
Lục Vi Dân báo cáo tình hình có liên quan đến Chu Minh Khuê mà mình nắm được, Lương Quốc Uy không nói gì một hồi lâu.
- Bí thư Lương, tình hình hiện tại tuy chưa rõ ràng, nhưng cần phải chú trọng đầy đủ. Vụ án của Chu Minh Khuê cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, ý kiến của tôi vẫn là không nên để ảnh hưởng lan rộng. Người cũng đã chết rồi… cho dù từng có tội tình gì, cũng không nên truy cứu. Đương nhiên, việc này cũng cần phải xử lí trong phạm vi pháp luật phù hợp. Ý của tôi là coi việc không để lan rộng là một nguyên tắc giải quyết chuyện này. Trong việc xử lí chuyện này, Vi Dân nắm nguyên tắc rất có chừng mực… Tôi rất tán thành với một vài quan điểm của hắn. Ý của tôi là tôi sẽ phụ trách sắp xếp giải quyết hậu quả ở Vĩnh Tế, còn vụ án của Chu Minh Khuê giao cho Vi Dân làm phụ trách chính, ngài thấy thế nào?
Lời lẽ của Khúc Nguyên Cao khiến Lục Vi Dân hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Khúc Nguyên Cao lại thản nhiên muốn giao việc này cho mình phụ trách đến thế. Lẽ nào ông ta lại tín nhiệm bản thân mình như vậy? Lương Quốc Uy có thể yên tâm sao? Nhưng nhìn thấy vẻ chắc chắn của Khúc Nguyên Cao, Lục Vi Dân lại như có phần hiểu ra. Rất rõ ràng có người đã thông báo về cuộc giao chiến giữa hắn và Đan Hùng Nghĩa ở phòng Công an Huyện cho Khúc Nguyên Cao. Vị Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật này xem ra cũng có vài mối quan hệ trong phòng Công an, chẳng thế mà nhanh như vậy đã có thể tìm hiểu hết nội tình. Ông ta đã biết rồi, Lương Quốc Uy nhất định cũng đã nắm được tình hình này.
- Thế này đi, Vi Dân, cậu phụ trách theo dõi chuyện này, có thay đổi gì lập tức trao đổi với ông Khúc. Chu Minh Khuê nhất định có một số vấn đề, nhưng y cũng đã chết. Có những chuyện không nên làm to ra, nếu không cũng sẽ là một tổn thất về danh dự, hình tượng cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta, nắm rõ chừng mực này trong phạm vi pháp luật cho phép là được.
Lương Quốc Uy nhìn đối phương một cái, thấy ánh mắt thản nhiên của đối phương, trong lòng y nhẹ nhõm hơn một chút. Y không biết đối phương đã lĩnh ngộ được ý đồ của mình hay chưa, có điều y biết Lý Đình Chương và Đan Hùng Nghĩa sợ là sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, họ cho rằng đây là cơ hội đã đợi mấy năm qua. Hừ... Cứ chờ xem. Y cũng cần phải xem biểu hiện của Lục Vi Dân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui