Lục Vi Dân nhờ một chiếc xe ở chỗ Ba Tử Đạt đưa hắn và Lỗ Đạo Nguyên đi Vĩnh Tế.
Trang thiết bị của phòng Công an huyện không được tốt lắm. Đội cảnh sát Hình sự cũng chỉ có hai chiếc xe cũ nát, một chiếc Bắc Kinh Jeep 212, chiếc còn lại là chiếc xe Sa Dương loại lớn của nhà máy lắp ráp ô tô Xương Châu sản xuất. Còn có hai chiếc xe gắn máy ba bánh của cảnh sát đã hợp thành toàn bộ trang thiết bị của đội cảnh sát Hình sự.
Trước lúc đi, Lục Vi Dân gọi điện cho An Đức Kiện, may mà An Đức Kiện vẫn còn ở cơ quan, hắn báo cáo tình hình một lượt. An Đức Kiện không nói gì, chỉ bảo rằng trước khi Địa ủy chưa có văn bản chính thức miễn chức của Lương Quốc Uy, y vẫn hoàn toàn xứng đáng là nhân vật số một của huyện Song Phong, ý kiến của y mang tính quyết định trong việc sắp xếp công việc của toàn huyện. Ngoài ra An Đức Kiện cũng chưa nghe thấy bất cứ một tin tức liên quan nào khác.
Lời lẽ tuy không nhiều nhưng Lục Vi Dân đã hiểu hết.
- Cậu nói xem đây không phải là cậu đã hại tôi rồi sao?
Ngồi trên xe, Lỗ Đạo Nguyên lộ vẻ vừa nôn nóng vừa có phần hưng phấn, đan xen cả chút sợ hãi.
- Tôi có thể hại anh sao? Tôi hại anh thì trước lúc đi đã không tiến cử anh với Trưởng ban thư kí, lại còn có thể có biên tập số một báo “Tình hình Phong Châu” không?
Theo nhịp lắc lư của xe Jeep, Lục Vi Dân ngồi ở ghế sau cố gắng điều chỉnh tư thế, giọng tức giận:
- Anh Lỗ, anh đã đi con đường này, thì đừng chần chừ do dự. Nam nhi thì phải có chút trách nhiệm, cũng không phải bắt anh làm chuyện gì trái đạo lí. Làm tốt thì với bên dưới, cũng coi như một sự bù đắp với những gì gia đình đương sự phải chịu đựng, với cấp trên thì là một câu trả lời thỏa đáng. Đây cũng coi như một cơ hội thể hiện năng lực của bản thân trước mặt lãnh đạo. Anh sợ bóng sợ gió gì chứ?
Từ huyện lị tới thị trấn Vĩnh Tế cũng không xa, chỉ có ba mươi cây số. Vĩnh Tế là một khu vực lớn, bao gồm bốn xã, một thị trấn, bao gồm cả thị trấn Vĩnh Tế, có hơn một trăm năm mươi nghìn dân. Nó nằm ở phía Bắc huyện Song Phong, là khu vực nửa đồi núi nửa đồng bằng. Có điều đường đi từ huyện lị đến thị trấn Vĩnh Tế không được tốt lắm, vì không phải đường quốc lộ tỉnh lộ, nhựa đường thì gồ ghề, mặt đường không biết chưa tu bổ bao lâu rồi. Phần khung trên của xe Jeep gần như sắp long ra.
- Có điều bọn họ bình thường có việc thì thích hỏi ý kiến của tôi. Việc này liên quan tới tính mạng của cả gia đình, một người ngoài như tôi sao tiện nhúng tay vào hỏi tới? Bọn họ cũng sẽ không nghe theo tôi… Hơn nữa nói không chừng họ còn nghi ngờ tôi là người do Đảng uỷ chính quyền cử tới, vậy thì chỉ có phản tác dụng thôi.
Lỗ Đạo Nguyên có vẻ vẫn chưa thoát khỏi tâm lí suy tính thiệt hơn, đặc biệt sau khi biết Lục Vi Dân đã báo cáo việc của mình với Chủ tịch địa khu Tôn, y vừa mừng thầm đắc ý, vừa hoảng hốt lo sợ:
- Người ngoài? Không phải anh nói vợ anh và bọn họ chưa quá ba đời sao? Cũng coi là họ hàng thân thích chứ. Quan trọng nhất anh là người đã thấy qua nhiều cảnh đời nhất trong số họ, hơn nữa anh không phải đã nói anh đã phản ánh chuyện phân bổ bừa, tập trung vốn bừa bãi lên trên… Huyện cũng đã đến điều tra… Bọn họ rất tín nhiệm khả năng của anh sao? Đây chính là cơ sở.
Lục Vi Dân nói không chút khách khí:
- Anh Lỗ, sự việc đã đến nước này, anh đừng suy nghĩ nhiều như thế. Đợi lát nữa sau khi tôi báo cáo với các lãnh đạo Địa ủy và Bí thư Huyện ủy Lương, anh cứ theo nhưng gì tôi và anh đã nói mà đi trấn an những người thân thích xung quanh. Nhớ kĩ là phải tìm những người có tiếng nói trong nhà và những người hiểu biết thấu tình đạt lí… bảo bọn họ nhớ kỹ là có thể lấy được thế chủ động, có ích cho việc giải quyết vấn đề.
Trời đã dần tối. Lục Vi Dân và Lỗ Đạo Nguyên xuống xe cách Ủy ban nhân dân thị trấn khoảng 300 mét. Người vây quanh cửa chính của Ủy ban nhân dân thị trấn đã đông nghịt cả một vùng.
Lục Vi Dân nhìn kĩ một lượt, tuyệt đại đa số những người ở đó đều xúm lại ở một phía khoanh tay trong áo, vừa tán gẫu xem ồn ào. Còn có một số người liền sống ở xung quanh, đơn giản là cầm cái bát, đi đôi dép lê, như đang xem màn kịch lớn.
Mấy năm nay quan hệ giữa nhân dân và cán bộ ngày càng căng thẳng, đặc biệt là ở cấp cơ sở nông thôn, do thuế nông nghiệp và các khoản thu phí phân bổ đầu người thành tầng tầng dồn xuống. Thu phí đã trở thành công việc chủ yếu duy nhất của chính quyền cấp cơ sở các xã, thị trấn.
Hàng năm việc hoàn thành thu các loại phí mà huyện dồn xuống đã trở thành việc kiểm tra đánh giá Đảng ủy chính quyền của xã và thị trấn có đủ sức chiến đấu hay không… công việc của Bí thư Đảng ủy và Chủ tịch xã, thị trấn trong một năm có đạt hay không. Về sau khi đi lên tư bản, tất cả những điều này đều được nói lên thông qua việc thu thuế nông nghiệp và các khoản phí.
Từ việc thu thuế nông nghiệp và các khoản phí hay việc phân bổ bừa, tập trung vốn bừa bãi hiện tại đến việc xin đất giải phóng mặt bằng, ô nhiễm môi trường về sau, những vấn đề này đều có thể sẽ vẫn bám theo các cấp chính quyền. Lục Vi Dân hiểu rõ, muốn làm cán bộ lãnh đạo thì không thể không đối diện với những vấn đề nan giải này.
May mà cục diện vẫn chưa phát triển tới mức không thể khống chế được. Lục Vi Dân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Lỗ Đạo Nguyên này đến cũng thật đúng lúc. Hắn cũng không nói nhiều với Lỗ Đạo Nguyên, chỉ bảo y làm theo dặn dò của mình. Lỗ Đạo Nguyên cũng là một nhân vật có đầu óc hữu dụng, đừng nhìn y sống ở Phụ Đầu không như ý, nhưng cũng không có nghĩa y không biết nắm bắt thời cơ. Anh tà từ Phong Châu nhanh chóng trở về Song Phong, đương nhiên là có người họ hàng bên nhà vợ gọi điện tìm y đến giúp cho ý kiến giải quyết vấn đề, nhưng đến Song Phong rồi lại gọi cho mình, tin tức nhằm truyền đến trong đó Lục Vi Dân chẳng lẽ chưa rõ ư?
Lúc rời khỏi phòng Tổng hợp, Lục Vi Dân và các đồng nghiệp trong phòng đã nói chuyện một hồi lâu. Đây là thói quen tốt của Lục Vi Dân, chỉ cần là đồng nghiệp đã từng cộng tác với mình, hắn đều cảm thấy đó chính là duyên phận. Mà phải ra đi âu cũng là duyên phận, cho nên hắn thích nói chuyện với mọi người, còn hơn ngồi ăn một bữa no nê với nhau rồi say sưa lại chẳng hay ho gì.
Khi chia tay Lỗ Đạo Nguyên, hắn có thể cảm nhận được sự cảm kích thật sự mà đối phương dành cho mình.
Cũng kì lạ thay, một cán sự tuyên truyền ở một xã của huyện Phụ Đầu đột nhiên được điều đến văn phòng Địa ủy. Vô số người đang đoán già đoán non rằng Lỗ Đạo Nguyên không biết đã leo lên cành cao nào, sao lại đột ngột được điều tạm đến văn phòng Địa ủy như vậy, sau đó thì điều đến văn phòng Địa ủy luôn. Điều này cũng có liên quan đến những cuộc điện thoại của họ hàng hôm nay, đối với một số người, có một người thân thích trong địa khu như thế này là có thể bênh vực lẽ phải cho họ, họ cũng thấy có thêm nhiều sức mạnh.
Lục Vi Dân từng nói với Lỗ Đạo Nguyên, đến văn phòng Địa ủy cơ hội sẽ nhiều hơn. Nhưng đường là do bản thân đi, cơ hội cũng là tự mình nắm giữ, sẽ không có chiếc bánh nào từ trên trời rơi xuống, nếu muốn tiến lên ắt phải nắm bắt hết cơ hội. Dễ nhận thấy Lỗ Đạo Nguyên đã lĩnh hội được điểm này.
Có rất nhiều cảnh sát đứng bên ngoài Ủy ban nhân dân thị trấn. Người mặc thường phục, người mặc trang phục cảnh sát, còn một số khác chắc hẳn là người của đồn công an và đội liên phòng địa phương đang ở trong đám đông tiếp đón khuyên giải, đại thể là yêu cầu mọi người bình tĩnh lại.
Lúc Lục Vi Dân đi vào trụ sở Ủy ban nhân dân thị trấn hoàn toàn không bị cản trở, không ai biết cũng không ai chú ý, cũng chẳng ai để ý đến người thanh niên trẻ nhìn như sinh viên đại học này.
Công an cảnh sát cũng không ngăn cản Lục Vi Dân. Nhìn thế nào đi chăng nữa Lục Vi Dân cũng không giống người địa phương này, ngược lại giống như là thư kí của một vị lãnh đạo nào đó.
Khúc Nguyên Cao đứng dưới cây nhãn đã nhìn thấy Lục Vi Dân một mình đi tới, y có chút kinh ngạc.
Khúc Nguyên Cao vốn không muốn báo cáo với Lương Quốc Uy trong tình cảnh này, tuy nhiên y lại không dám không báo cáo. Việc kiểu này không thể giấu diếm được, lại càng không thể trì hoãn lâu, nếu thật sự có vấn đề, cùng sẽ là việc lớn, thậm chí không thua kém gì sự việc đang bày ra trước mắt kia.
- Vi Dân, sao cậu lại đến đây? Không phải đã nói cậu ở bên kia sao?
Khúc Nguyên Cao kinh ngạc.
- Việc bên kia thế nào rồi?
Lục Vi Dân nói qua về tình hình bên kia, sau đó quay lại vấn đề chính, nói về tình hình Lỗ Đạo Nguyên biết được, Khúc Nguyên Cao vui mừng khôn xiết:
- Vi Dân, có chắc chắn không? Hiện tại vẫn còn hơn một trăm người dân ở trạm y tế, kêu la đòi đem cái xác ra, Chủ tịch huyện Lý và Bí thư Hạ đang ở bên đó làm nhiệm vụ giải thích. Tình thế rất gay go, một trăm cảnh sát của phòng Công an Địa khu cũng đã được bố trí ở đó, lo sẽ xảy ra chuyện lớn, tuyệt đối không cho phép bọn họ đem xác ra ngoài.
- Chủ nhiệm Khúc, ai có thể chắc chắn những chuyện như thế này?
Lục Vi Dân buông tay mỉm cười.
- Làm hết sức thôi, tôi đã bảo Lỗ Đạo Nguyên tới bệnh viện tìm mấy người nhà có thể lo liệu chuyện này. Trước tiên phải làm dịu tình hình xuống, để bọn họ ý thức được rằng làm ầm ĩ như vậy cũng không giải quyết được gì, chỉ có ngồi lại bình tĩnh suy nghĩ làm thế nào để giải quyết hậu sự mới là hợp lí nhất.
- Theo những gì cậu nói thì Lỗ Đạo Nguyên kia đúng là một nhân vật đáng tin cậy trong gia đình nhà vợ thì chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Bây giờ quan trọng là người nhà họ đang rất kích động, đặc biệt là mấy người đàn bà kia cứ kêu trời trách đất, phải có người có thể khuyên can họ để họ bình tĩnh lại. Còn những người đàn ông kia đều là cố ý giật dây mấy bà đàn bà ở phía trước gây sức ép, còn mình núp ở phía sau, cho nên ắt phải có người có tiếng nói đến lo liệu bọn họ, để họ bảo đám đàn bà kia không la hét nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...