Quan Đạo Vô Cương

Từ ngày 12 đến ngày 18 tháng 4 năm 1992, Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Trung Quốc lần thứ 14 diễn ra ở Bắc Kinh, Hạ Lực Hành đại diện cho tỉnh Xương Giang tham gia kỳ họp này, cùng đoàn tham dự hội nghị. Ba ngày trước khi họp Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Trung Quốc lần thứ 14, cũng chính là ngày 9 tháng 10, trung ương chính thức gửi văn bản xuống Xương Giang, bổ nhiệm Hạ Lực Hành làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Xương Giang.
Lá cờ đỏ tung bay trên lễ đường Hồng Kỳ. Lục Vi Dân là đi cùng với hai vị Ủy viên thường vụ Huyện ủy, xuống xe ở bãi đỗ xe của lễ đường Hồng Kỳ. Bước xuống từ ghế sau chiếc 505 có phần chật hẹp, Lục Vi Dân không kìm nổi vươn người. Nhìn thấy lễ đường Hồng Kỳ trong cảnh tượng đông đúc trước mắt, trong lòng Lục Vi Dân cũng là cảm khái vô hạn.
Trước sau không đến ba ngày ngắn ngủi, mình liền không còn mang thân phận Trưởng phòng Tổng hợp của văn phòng Địa ủy để bận tối mắt ở nơi này, mà là đến nơi này đúng từng giờ từng phút với tư cách là người tham dự hội nghị. Cùng những nhân viên khác tham dự hội nghị đi vào hội trường, tham gia hội nghị xong, sự thay đổi cực lớn của tâm trạng này làm cho người ta có chút than thở muôn vàn.
Việc bổ nhiệm Lục Vi Dân được nghiên cứu và quyết định vào ba ngày trước ở hội nghị nghiên cứu Địa ủy. Đây là lần hội nghị Địa ủy cuối cùng của Hạ Lực Hành trên cương vị Bí thư Địa ủy Phong Châu. Nội dung nghiên cứu của hội nghị không nhiều, nhất là đề cập đến thay đổi nhân sự lại chỉ có duy nhất hạng mục này. Lục Vi Dân đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy Phụ Đầu, trước đó văn phòng Địa ủy đã miễn đi chức Trưởng phòng Tổng hợp của Lục Vi Dân.
Vẻ mặt của Lục Vi Dân lọt vào mắt của người trung niên khoảng bốn mươi tuổi cùng bước xuống xe với Lục Vi Dân. Ông ta cười:
- Vi Dân, có phải rất có cảm xúc không? Vốn dĩ cậu nên đứng ở đây đảm nhiệm vai trò chủ nhân mới đúng, giờ lại biến thành khách.
- Ha ha, Trưởng ban Mạnh, câu này của ngài không đúng rồi. Lễ đường Hồng Ký nếu như đổi lại mấy năm trước, người Phụ Đầu chúng ta đến chắc chắn được coi là khách, dù sao khi đó chưa có địa khu Phong Châu, nơi đây thuộc huyện Phong Châu. Giờ địa khu Phong Châu đã thành lập, lễ đường Hồng Kỳ cũng chính thức quy về phòng quản lý cơ quan hậu cần địa khu. Tất cả những người của địa khu Phong Châu tham gia hội nghị đều nên được tính là chủ nhân mới đúng.

Lục Vi Dân cười đáp lời đối phương.
Mạnh Dư Giang là Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức Huyện ủy Song Phong, người sinh ra và lớn lên ở Song Phong. Ông ta là bộ đội chuyển ngành trở về, làm từ Phó bí thư Đảng ủy xã một mạch lên Trưởng ban Tổ chức, là người rất trung hậu, trầm tĩnh. Đây là ấn tượng đầu tiên sau khi Lục Vi Dân đến Song Phong.
Lục Vi Dân không thể tới thành phố Phong Châu như mong muốn. Tuy rằng Trương Thiên Hào cũng rất hy vọng hắn tới, nhưng xuất phát từ đủ loại suy xét, Hạ Lực Hành cuối cùng vẫn không đồng ý. Mà là đề xuất đưa mình tới một huyện xa xôi, rời xa trung tâm chính trị Phong Châu này, Song Phong liền trở thành lựa chọn tốt nhất.
Huyện Song Phong là hoàn toàn xứng đáng đứng thứ hai từ dưới lên của toàn địa khu Phong Châu. Số dân đứng thứ hai từ dưới lên, chỉ có hơn sáu trăm nghìn người, chỉ nhiều hơn huyện Cổ Khánh một chút. So với những huyện lớn như là Phong Châu, Hoài Sơn, Nam Đàm, dân số gần như chỉ bằng một nửa. Diện tích cũng đứng thứ hai từ dưới lên, cũng chỉ lớn hơn diện tích của Cổ Khánh một chút. Còn nói đến trình độ phát triển thì cũng đứng thứ hai, tổng sản lượng GDP năm trước chỉ vẻn vẹn cao hơn Phụ Đầu một chút.
Trong hội nghị Địa ủy, liên quan đến vấn đề thăng chức của Lục Vi Dân rõ ràng là thuận buồm xuôi gió, dường như không có chút trở ngại nào. Nhưng Lục Vi Dân lại biết trong cuộc họp hội ý bí thư trước đó thì việc thăng chức của mình lại không hề thuận lợi.
Lý Chí Viễn và Cẩu Trị Lương đều đưa ra ý kiến phản đối rõ ràng đối với việc mình đảm nhiệm chức vụ Ủy viên thường vụ Huyện ủy Song Phong. Lý do cũng rất đơn giản: kinh nghiệm lý lịch yếu kém, công tác thời gian ngắn, không phù hợp với điều kiện đề bạt, cho rằng cần rèn luyện thêm một thời gian nữa.

Nhưng mấy vị tham dự cuộc họp khác, bao gồm người sắp rời khỏi là Vương Chu Sơn đều thể hiện ý tán thành. Nhất là người sắp rời khỏi - Vương Chu Sơn thể hiện thái độ dứt khoát. Ông ta cho rằng Lục Vi Dân trong thời gian đảm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp biểu hiện đặc biệt xuất sắc, thành tích đặc biệt nổi trội. Hắn đã thành công trong việc giúp mình hoàn thành việc ký kết thỏa thuận di dời của nhà máy cơ khí Bắc Phương và công tác đàm phán gia đoạn tiền kỳ với nhà máy cơ khí Trường Phong. Hơn nữa còn đưa ra ý kiến kết hợp việc xây dựng đô thị hóa và cải cách chế độ, chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp đầy tính sáng tạo. Với những biểu hiện này của Lục Vi Dân đủ để phù hợp với điều kiện cất nhắc đặc biệt.
Trong cuộc họp Tôn Chấn cũng đề xuất đề bạt cán bộ không thể hoàn toàn chỉ xem kinh nghiệm lý lịch và tuổi tác, mà nên suy xét biểu hiện, năng lực thực tế và thành tích, cống hiến của bản thân họ. Đối với cán bộ trẻ cũng nên mạnh dạn sử dụng, cũng phải có gan dồn trọng trách lên vai họ, để bọn họ mau trưởng thành. Bộ ngành Tổ chức nên có động thái mới, có bước đột phá ở điểm này.
Cuối cùng vẫn là Hạ Lực Hành tỏ thái độ đồng ý rõ ràng mới khiến cho Lý Chí Viễn và Cẩu Trị Lương không thể lên tiếng, cũng mới có thể khiến việc bổ nhiệm của Lục Vi Dân có thể được thông qua mà không gặp chút trở ngại nào. Nhưng chắc chắn là chuyện Lục Vi Dân không cùng Hạ Lực Hành lên tỉnh mà tự nguyện xuống huyện vẫn khiến vô số người đều không hiểu nổi.
- Nói cũng phải.
Mạnh Dư Giang gật đầu.
- Đi thôi, năm nay là lần thứ hai đến lễ đường Hồng Kỳ họp hội nghị kiểu này rồi.

Hội nghị lần trước là Địa ủy truyền đạt tinh thần phát biểu tuần hành phía nam của đồng chí Đặng Tiểu Bình và tinh thần văn kiện chính sách liên quan của trung ương. Hội nghị lần đó cũng coi là quy mô chưa từng có, còn lần này xem chừng cũng không kém, đoán là thời gian hội nghị cũng sẽ dài hơn. Ngoại trừ truyền đạt tinh thần Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ 14 ra, việc còn quan trọng hơn là hoàn thành thay đổi trong bộ máy Địa ủy Phong Châu ở hội nghị này. Tỉnh ủy cũng cử người tới tham dự.
Lục Vi Dân đưa mắt nhìn, xung quanh đều là người quen, thấy mình cũng mỉm cười gật đầu. Có người còn tới bắt tay, tỏ ý chúc mừng, khiến Lục Vi Dân cũng có chút bất an. Dù gì bên cạnh cũng còn hai vị đồng nghiệp ở huyện này, ai cũng đến chào hỏi mình thân thiết như vậy, không khỏi có phần phản cảm.
- Không sao, Vi Dân, chúng tôi hiểu mà. Đây là chuyện vui lớn, lần này cậu đến Song Phong, sau này cơ hội gặp bọn họ sẽ không có nhiều, mọi người đương nhiên phải thể hiện thái độ thân thiết rồi.
Người đáp lời là người Ủy viên thường vụ đi cùng còn lại, Chủ tịch Công đoàn huyện Thái Vân Đào.
Lục Vi Dân đến Song Phong chưa đến ba ngày, chuẩn xác mà nói là hôm qua mới chính thức báo danh đi làm. Hôm trước chẳng qua là được một vị Phó ban Tổ chức Địa ủy dẫn xuống Huyện ủy Song Phong báo danh, buổi chiều hắn liền trở về Xương Châu, kể tình hình với người nhà.
Mà Chân Ny không ngờ lại không ở nhà. Nghe nói là bộ phận tài vụ trong nhà máy tổ chức tham gia huấn luyện hệ thống tài vụ ở tỉnh. Địa điểm huấn luyện là một khu du lịch ở Thanh Khê, điều này làm cho Lục Vi Dân cũng rất thất vọng, chiều hôm qua liền về Song Phong luôn. Văn phòng Huyện ủy Song Phong đang lo lắng vì việc làm thế nào để thông báo cho Lục Vi Dân biết phải tham gia hội nghị hôm nay.
Một chiếc Accord màu đen lái chậm rãi vào bãi đỗ xe. Chiếc xe này Lục Vi Dân rất quen. Đó là xe của Trương Thiên Hào, xe này tiêu hao năng lượng tuy không nhiều, nhưng lại là xe nhập khẩu. Nghe nói vì chiếc xe này Trương Thiên Hào cũng chịu một trận ghê gớm từ Hạ Lực Hành, mà Lý Chí Viễn trong một buổi họp cũng có lần phê bình không nêu tên một số nơi kinh tế chưa phát triển, nhưng mức độ hưởng thụ lại ở cấp cao. Lời nói nhắm thẳng vào Trương Thiên Hào.

Trương Thiên Hào bước từ trong xe ra, nhìn thẳng, bước thẳng vào lễ đường Hồng Kỳ, người thư ký đằng sau gần như phải chạy theo mới bắt kịp.
Nhìn cảnh tượng trước mắt này, Lục Vi Dân cũng không khỏi muốn lắc đầu. Trương Thiên Hào này vĩnh viễn tùy tiện như vậy, tuy anh ta có tiền để tùy tiện, nhưng làm quan chức không chỉ có bản lĩnh là đủ. Kiểu phong cách khua chiêng gióng trống quá mức nổi trội như vậy khiến người quý anh ta thì càng quý, người ghét anh ta lại càng ghét. Thật là có chút hương vị không giống trong quan trường.
Thấy ánh mắt Lục Vi Dân dừng ở bóng lưng Trương Thiên Hào, khóe miệng Thái Vân Đào cũng hiện lên nét cười:
- Nội dung hội nghị hôm nay chắc chắn sẽ rất phong phú, Bí thư Trương cũng sắp hoá trang lên sân khấu rồi.
Lục Vi Dân đương nhiên hiểu được ý ngoài lời nói của Thái Vân Đào. Cuộc chiến giành giật của Trương Thiên Hào và Cát Vân Khôn cũng đã kết thúc. Cát Vân Khôn làm Phó chủ tịch Địa khu Lê Dương, Trương Thiên Hào sẽ được bổ nhiệm làm Ủy viên Địa ủy Phong Châu, nhưng không tiếp tục kiêm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Phong Châu nữa. Phó bí thư Thành ủy Phong Châu Quách Hồng Bảo đảm nhiệm Quyền Chủ tịch thành phố.
Kết quả này vừa có chút ra vượt khỏi dự kiến, nhưng lại hợp tình hợp lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui