Chiếc Kim Long Trung Ba (1) cũng là của Tỉnh phủ Tỉnh ủy Xương Giang cấp cho Uỷ ban nhân dân Địa khu Phong Châu vào năm ngoái. Cũng vào thời điểm sau khi Bí thư tỉnh ủy Điền Hải Hoa thị sát Phong Châu, Tỉnh ủy tiếp đãi, bàn bạc, suy xét đến tài chính của khu vực Phong Châu đã quá cằn cỗi, nhìn toàn bộ Ủy ban Nhân dân Địa khu Phong Châu cũng không thấy mộtt chiếc xe mà cả đoàn có thể ngồi, thấy vậy tỉnh liền cấp cho chiếc xe Kim Long Trung Ba vẫn còn khá sang trọng hiện đại này.
1. Ảnh chiếc Kim Long Trung Ba
Chiếc Kim Long Trung Ba dừng ở cửa tiệm cơm Thiên Hà, chiếc biển Uỷ ban nhân dân Địa khu Phong Châu kẹp phía trước kính chắn gió vô cùng bắt mắt, lộ rõ sự khác biệt về thân phận.
Khi Âu Chấn Thái ăn xong bữa sáng từ trong nhà ăn bước ra, thì gặp ngay Lục Vi Dân đã chờ ở đại sảnh, liền ngẩn người ra. Y không ngờ Lục Vi Dân lại đến đúng giờ như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng cũng đã đợi ở đại sảnh từ sớm, điều này khiến y có chút bất ngờ.
- Ơ, thư kí Lục, sao không gọi tôi một tiếng, đã để cậu chờ lâu rồi.
Mặc dù không để nhiều tâm tư đến chuyến tham quan giới thiệu lần này, nhưng Âu Chấn Thái thật sự có chút cảm kích đối với việc tuân thủ thời gian của Lục Vi Dân. Dù sao những loại việc công như thế này, là thư kí của Bí thư Địa ủy, Lục Vi Dân hoàn toàn không cần phải quá câu nệ. Âu Chấn Thái tin chắc cho dù việc này không thành, điều đó cũng không có quan hệ quá lớn với Lục Vi Dân, phải chăng Lục Vi Dân đang nóng lòng muốn hoàn thành việc này. Nhưng cho dù ý đồ của hắn là gì, chỉ cần có tinh thần kiên nhẫn như thế này là đủ rồi.
- Không sao, Phó bí thư Âu, các ngài cứ từ từ dùng bữa. Xe đã đợi sẵn ở bên ngoài. Hôm nay không có ai khác cả, chỉ có tôi làm lái xe cùng các vị dạo quanh Phong Châu. Bác Bắc cũng không gần Phong Châu, đoán chừng cơ hội các ngài đến Phong Châu cũng không nhiều, nhất là cơ hội để dạo hết Phong Châu e rằng lại càng ít hơn. Hôm nay, tôi sẽ đưa mọi người đi thăm một vòng Phong Châu của chúng tôi.
Lục Vi Dân cười mỉm nói.
- Vậy được, cậu chờ cho một lát để tôi đi gọi người.
Âu Chấn Thái gật gật đầu.
Ngay lúc Âu Chấn Thái đi gọi người, Lục Vi Dân lại xem xét lộ trình một lượt. Lộ trình hôm nay đương nhiên không thể như đi du lịch, vì khách mời không phải là khách du lịch mà là đối tác đàm phán sau này. Muốn gây được nhiều thiện cảm và ấn tượng sâu sắc với họ, thì nhất định phải đưa ra được những ưu điểm. Cho nên từ tối qua Lục Vi Dân cứ mải miết sắp xếp lộ trình, vừa để họ cảm nhận được chất lịch sử văn hóa sâu sắc, vừa cho họ thấy được sự thay đổi và phát triển từng ngày của Phong Châu. Chỉ như vậy mới thực sự có thể gây được hứng thú cho họ.
Trước lúc đó Lục Vi Dân cũng đã tự mình tìm hiểu các công trình đang được xây dựng ở một số ban ngành như Ủy ban Xây dựng, Cục giao thông, rồi lần lượt sắp xếp thành một lộ trình hợp lí, vừa không giống với những hình thức phô trương câu khách, vừa đảm bảo làm cho họ có ấn tượng sâu sắc. Để làm tốt trong việc này còn cần phải có không ít sự hiểu biết.
Xe khách Kim Long cuối cùng cũng đã chậm rãi chuyển bánh.
Những khách mời của nhà máy cơ giới Bắc Phương tính cả Âu Chấn Thái tổng cộng chỉ có sáu người, trong đó bao gồm Chủ nhiệm Văn phòng Đảng ủy, Phó chủ tịch Công đoàn nhà máy, Trưởng phòng phòng cơ sở hạ tầng, phó trưởng phòng Phòng tài vụ, Phó trưởng phòng phòng hậu cần. Lục Vi Dân đều đã gặp qua họ một lần và cũng biết rằng những người đến lần này đều là những nhân vật tầm cỡ trong nhà máy cơ giới Bắc Phương.
Những người này mặc dù chưa hẳn đã có quyền quyết định đối với vấn đề di dời của nhà máy, tuy nhiên nếu như có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt họ thì có thể ghi thêm nhiều điểm cũng chưa biết chừng. Hơn nữa cũng có thể dựa vào họ để đem những điều họ mắt thấy tai nghe về cho những cán bộ công nhân viên của nhà máy cơ giới Bắc Phương. Dù sao nhà máy cơ giới Bắc Phương lại ở trong vùng núi Bác Bắc, cách Phong Châu những hơn 200 gần 300 dặm, họ ít có dịp đến Phong Châu, đối với Phong Châu hiểu biết càng ít.
Lái xe dựa theo sự sắp xếp của Lục Vi Dân trước đó, bắt đầu từ nội thành Phong Châu đi qua một đại lộ vừa mới xây dựng. Đây là một tuyến đường trung tâm được thành phố Phong Châu gắng sức xây dựng, nó được bắt đầu xây dựng từ khi Phong Châu còn chưa được thành lập Địa khu và việc đại lộ này được chính thức hoàn thành đưa vào sử dụng được coi là tặng phẩm cho sự kiện thành lập Địa khu Phong Châu và kỉ niệm quốc khánh lần thứ 20.
- Kính thưa Phó bí thư Âu cùng toàn thể các vị lãnh đạo của nhà máy cơ giới Bắc Phương, hôm nay tôi sẽ đảm nhận vị trí hướng dẫn viên du lịch, không có ý gì khác ngoài việc muốn mời các vị đi thăm một vòng Phong Châu của chúng tôi.
Lục Vi Dân đứng trước xe, mỉm cười nói:
- Tuy vốn dĩ đều nằm trong Địa khu Lê Dương, nhưng các vị đều đến từ Bác Bắc, có thể thời gian đến Lê Dương sẽ nhiều hơn, còn cơ hội đến miền Nam của chúng tôi e rằng tương đối ít. Đối với Phong Châu chúng tôi e là còn chưa biết nhiều, vậy hôm nay tôi sẽ giới thiệu cho mọi người về Phong Châu.
- Trưởng phòng Lục, sao tôi lại cảm thấy có chút hương vị của Vương bà bán dưa (quảng cáo khoa trương – chú thích của BTV) trong đó nhỉ? Tuy chúng tôi đến Phong Châu không nhiều, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, cũng muốn có thứ gì đó đáng để xem, nhưng e là chúng tôi cũng đã sớm nghe nói đến rồi.
Người nói chen vào là chủ nhiệm Đảng bộ của nhà máy cơ giới Bắc Phương, Cảnh Trường Hà.
Cảnh Trường Hà không chỉ là chủ nhiệm Đảng bộ của nhà máy cơ giới Bắc Phương, ủy viên Mặt trận Tổ Quốc tỉnh, một người thích du lịch chụp ảnh, mà còn là ban quản lí thường trực của của hiệp hội nhiếp ảnh gia tỉnh và là phó chủ tịch hiệp hội nhiếp ảnh gia khu vực Lệ Dương, y được coi là nhân vật vào nam ra bắc thấy nhiều biết rộng. Câu nói của y có ý chế nhạo Lục Vi Dân đã quá khoa trương, rằng đất Phong Châu này vốn dĩ chẳng có thứ gì đáng để ngắm nhìn, nếu thực sư có đi chăng nữa thì phải nổi tiếng khắp nơi từ lâu rồi mới đúng.
- Chủ nhiệm Cảnh, ông học rộng biết nhiều, đã nhìn thấy nhiều danh lam thắng cảnh, sông núi nổi tiếng của tổ quốc, nhưng nói thật lòng, những cảnh đẹp thật sự thường không bao giờ tồn tại ở những nơi dễ thấy, mà chỉ có ở những nơi xa xôi hẻo lánh hoặc những nơi con người ít tới chưa tìm ra được. Chẳng hay câu nói của tôi có chút lí lẽ nào không?
Lục Vi Dân cười mỉm tiếp tục nói:
- Phong Châu chúng tôi tuy không có sông núi nào nổi tiếng nhưng phía đông núi Đại Hoài được mệnh danh là tiểu Tần Lĩnh của khu vực Hoa Đông, khí hậu riêng biệt, sinh vật phong phú, hơn nữa nơi này gần như không bị ô nhiễm. Còn phía tây núi Thúy Phong, thế núi kì lạ hiểm trở, những ngọn núi cao san sát nhau, còn lưu giữ thảm thực vật nguyên thủy cực kì hiếm thấy ở Xương Giang. Các ông cũng biết thảm thực vật Xương Giang hiện có về cơ bản đều là dải rừng tái sinh. Còn 2 đỉnh cao nhất của dãy núi Thúy Phong là Bàn Mã và Loan Cung lại lưu giữ dải rừng cây lá rụng to bản thiên nhiên nguyên thủy, không ít những loại cây như cây ngọc củng đồng, cây thủy sam, cây bạch quả phân bố thành vùng cực kì hiếm thấy, đó cũng là thiên đường của những khách du lịch. Có lẽ chủ nhiệm Cảnh còn chưa biết đến những điều này?
Những điều mà Lục Vi Dân nói đến Cảnh Trường Hà quả thật không biết gì, tuy mấy huyện phía Bắc Lệ Dương y đều đã đi qua, nhưng vì ở những huyện đó phát triển ngành khai thác tài nguyên khoáng sản, môi trường bị hủy hoại khá nghiêm trọng khiến một thợ nhiếp ảnh như y có chút đau lòng. Y từng phát biểu trên những trang báo trong và ngoài tỉnh, từng kêu gọi Mặt trận Tổ quốc phải chú ý bảo vệ môi trường sinh thái, nhưng vẫn chưa thể gây được sự chú ý xem trọng của chính quyền địa phương.
- Hả? Cậu nói tới vấn đề này quả thật tôi không rõ lắm.
Cảnh Trường Hà có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn Lục Vi Dân một cái. Y hoàn toàn không hiểu rõ về Lục Vi Dân, chỉ biết rằng Lục Vi Dân là trưởng phòng tổng hợp của Văn phòng Địa ủy Phong Châu, trong mắt y đây cũng không phải là nhân vật khó lường gì, cho nên lúc nói chuyện y cũng không quá khách khí. Chỉ có điều khi nghe những lời đó của Lục Vi Dân, trái lại y lại có thiện cảm với hắn. Không cần biết âm mưa mục đích của đối phương là gì, ít nhất thì đối phương cũng đã bỏ ra không ít tâm trí, chỉ cần một câu nói của bản thân lập tức có thể ứng đối được, đủ thấy người ta đã có sự chuẩn bị rất kĩ càng.
- Thảm thực vật núi Đại Hoài bên Phong Châu thực sự được bảo vệ tốt chứ? Tên đỉnh núi Bàn Mã và Loan Cung mà cậu nhắc tới rất thú vị, không hiểu chúng có nguồn gốc từ đâu?
- Ha ha, nhìn xem, vừa nhắc tới những thứ này ông Cảnh liền hứng thú rồi. Ông Cảnh à, chỉ tiếc là tất cả những nơi mà Lục Vi Dân vừa nói đến đều không gần thành phố Phong Châu. Chi bằng hãy để trưởng phòng Lục đi cùng ông.
Âu Chấn Thái vừa cười vừa nói xen vào.
- Không sao, hôm nay không đủ thời gian, hoan nghênh chủ nhiệm Cảnh đến Phong Châu chúng tôi bất cứ lúc nào, tôi rất sẵn lòng đưa chủ nhiệm Cảnh đi thăm núi Đại Hoài hay núi Thúy Phong. Đỉnh Bàn Mã và Loan Cung cũng có nguồn gốc của chúng. Tương truyền tướng quân nổi tiếng triều Đường Lý Quang Bật khi khởi nghĩa chinh phạt Viên Triều đã đóng quân ở đây. Trên đỉnh Bàn Mã có bia đá nơi mà Lý Quang Bật đã đóng quân, còn trên đỉnh Loan Cung thì có chiếc bục nơi mà Lý Quang Bật đã giương cung bắn hổ. Bỏ qua những điển cố lịch sử này, vẻ đẹp của đỉnh Bàn Mã và Loan Cung cũng đã đủ khiến con người ta lưu luyến không muốn rời xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...