Phùng Khả Hành phải nấn ná một hồi rất lâu ở trong phòng làm việc của Lục Vi Dân mới đi ra, hẹn ngày thứ hai lại gọi điện thoại định thời gian, Lục Vi Dân không thoái thác được, chỉ có thể tạm nhận lời. Dù sao đi nữa Phùng Khả Hành cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chánh văn phòng Thành ủy Phong Châu, cùng một ngành với mình, muốn từ chối dứt khoát cũng khó, chỉ có đến lúc đấy tìm cớ từ chối.
- Trưởng phòng Lục, Phùng Khả Hành lại đến tìm cách?
Trương Kiến Xuân sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình mới bước vào phòng làm việc của Lục Vi Dân.
So sánh người ta với nhau, khiến cho người ta tức chết, Phùng Khả Hành vênh mặt hất hàm với mình, nhưng trước mặt Lục Vi Dân lại vui vẻ ôn hoà. Lục Vi Dân không ngang hàng với y, thì y cũng chỉ có thể chịu, đây không chỉ đơn giản là Lục Vi Dân là Trưởng phòng mà mình là Phó phòng, trong đó còn rất nhiều điều đáng để mình suy nghĩ.
Lục Vi Dân lần này coi như đã làm rất tốt, Trương Kiến Xuân cảm thấy ngay đến ánh mắt của Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách Cao Sơ khi nhìn Lục Vi Dân cũng thấy khác. Nếu như không phải Lục Vi Dân chủ động giao việc kết hợp hai việc chuyển đổi hộ tịch sang phi nông nghiệp và xây dựng nhà ở thành phố giao cho phòng Nghiên cứu Chính sách, chỉ sợ vị trí của phòng Nghiên cứu Chính sách còn càng khó xử hơn.
Anh đường đường là phòng Nghiên cứu Chính sách của một Địa ủy, đơn vị cấp Phòng, non nửa năm ngơ ngẩn chưa tìm được phương hướng làm việc, mà người ta Lục Vi Dân kia chẳng qua chỉ là một Trưởng phòng Tổng hợp, tùy ý đưa ra ý kiến cũng trở thành điểm quan trọng. Đây không phải đơn giản chỉ là may mắn hoặc vị trí không giống nhau, đó chắc chắn là trong đầu có gì đó, còn phải xem rõ tình hình, tìm rõ vấn đề còn tồn tại.
Lần này Trương Kiến Xuân quả thật tâm phục khẩu phục, mấy ý tưởng quan điểm của Lục Vi Dân đưa ra gây chấn động rất lớn ở Ủy ban nhân dân Địa khu. Đây không phải là hô hào vài tiếng hoặc mạnh miệng vài câu, mà thực sự chỉ ra làm sao hoá giải được mấy vấn đề khó khăn trước mắt của Phong Châu, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào thì đều phải dựa vào người ta tìm ra chỗ để thử nghiệm, đó chính là bản lĩnh, nếu không anh đưa ra vài ý tưởng thử xem?
Chỉ dựa vào điểm đó, Lục Vi Dân đã xứng đáng ngồi ở vị trí này.
- Chánh văn phòng Khả Hành nóng lòng, ắt phải nghe thấy động tĩnh gì rồi. Chính sách chuyển hộ tịch sang phi nông nghiệp nếu như có đột phá, vậy quả thực rất có tác dụng thúc đẩy với sự phát triển của Phong Châu, nhưng mấu chốt vẫn là ở trên tỉnh thấy thế nào. Nếu như trên tỉnh đồng ý, địa khu ủng hộ, hành động cụ thể thế nào vẫn thuộc về thành phố Phong Châu, nhưng bên Ủy ban nhân dân nhất định phải nói chuyện kỹ càng về điều kiện với thành phố Phong Châu, nhưng mà nói thế nào cũng là kết quả hai bên cùng hưởng lợi.
Lục Vi Dân cười nói:
- Chúng ta mặc kệ mấy việc đó, chỉ cần làm tốt công việc mà Phó bí thư Vương và Phó chủ tịch Địa khu Tiêu giao cho là được.
Bây giờ Trương Kiến Xuân coi như là đã nhìn rõ tình hình, đừng thấy mình hơn Lục Vi Dân gần mười tuổi, nhưng so về tầm nhìn, so về lòng dạ, mình còn kém quá xa vị Trưởng phòng trông còn rất giống học sinh đó. Chỉ dựa vào việc có thể tung tăng ở trong Địa ủy này, như cá gặp nước, không dùng chiêu trò có thể được sao? Cho nên Trương Kiến Xuân quyết định đi theo Lục Vi Dân, giúp đỡ Lục Vi Dân giải quyết tốt những việc trước mắt, chỉ có lợi chứ không có hại.
- Trưởng phòng Lục, anh giao cả loạt việc tốt đẹp cho phòng Nghiên cứu Chính sách, cũng không sợ Phó chánh văn phòng Phan khó chịu sao?
Đây là lời nói thật của Trương Kiến Xuân. Văn phòng Địa ủy này cũng không phải là không có người, tại sao bao nhiêu việc tốt sẽ làm ra được thành tích đều bị bên phòng Nghiên cứu Chính sách ôm hết. Hơn nữa nói thế nào đi chăng nữa thì người khởi xướng cũng là người của Văn phòng Địa ủy, kết quả là cả nước lẫn cái đề bị phòng Nghiên cứu Chính sách giành hết, bên Văn phòng Địa ủy may ra chỉ có thể húp ít nước canh, ai có thể vui mừng được chứ?
- Anh sao lại nghĩ Phó chánh văn phòng Phan lòng dạ hẹp hòi như thế, huống hồ có phải việc tốt hay không còn phải xem đã. Việc cần làm bên này đã nhiều lắm rồi, tôi đoán cứ coi như là phòng Nghiên cứu Chính sách dốc hết toàn lực để làm hai việc này, không hết một hai tháng chỉ sợ không thể làm ra được bản sơ thảo. Đó là còn phải khẩn trương đấy, anh không thể đợi đến khi Bí thư Hạ đi học trở về còn chưa có một thứ gì cụ thể?
Lục Vi Dân lắc đầu.
- Tham nhiều không nuốt được hết, tôi đã báo cáo với Phó chánh văn phòng Phan, chúng ta hâm lại được bữa cơm đã nguội như nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương đã xem như lập được công lớn rồi.
- Trưởng phòng Lục, tôi đã chỉnh sửa lại cả ý kiến này theo ý của anh, nhưng anh thấy chuyện này chắc chắn được bao nhiêu? Trong lòng tôi mảy may căn cứ cũng không có.
Trương Kiến Xuân quả thật là lần đầu tiên gặp công việc kiểu này. Trước kia hầu như đều là chuẩn bị hội nghị, nếu không thì cũng chỉ là viết tài liệu tổng kết báo cáo công tác chuyên nghiệp, còn giống như việc mà phải căn cứ vào thái độ của đối phương mà đưa ra phương pháp giải quyết và đường đi có tính nhắm vào để “vận động” đối phương, tuy rằng nói chiến lược cụ thể đều là do Lục Vi Dân đưa ra, nhưng mà do chính tay mình viết, Trương Kiến Xuân vẫn có chút áp lực.
- Anh vẫn chưa tiếp xúc cụ thể với bọn họ, đương nhiên trong lòng chưa có căn cứ gì. Tôi cũng thế, nhưng bọn họ chưa trực tiếp cắt đứt với bên chúng ta, như thế nói rõ bọn họ cũng đang băn khoăn về Thanh Khê như thế. Điều đơn giản nhất, kinh phí di dời của hai nhà máy bọn họ có hạn, nếu như chi nhiều cho chính quyền địa phương, vậy thì tiền dùng cho chính nhà máy của mình sẽ phải ít đi. Điều kiện mà chúng ta đưa ra rất hậu hĩnh, so sánh hai điều này, bọn họ cũng phải cân nhắc một chút.
Lục Vi Dân nói một mạch, nghịch cái bút trên tay. Trước kia hắn chỉ có thể coi như là một người quan sát, nhiều nhất cũng chỉ có thể mồm mép bày mưu tính kế, bây giờ lại đến cổ mình, suy cho cùng chắc chắn cỡ nào, trong lòng hắn cũng là ẩn số, phải thật sự tiếp xúc với đối phương mới được.
Hắn thông qua Giang Băng Lăng tìm hiểu được e rằng hai nhà máy Trường Phong và Bắc Phương sẽ có quyết định cụ thể về việc di dời trước cuối tháng tám. Có thể nói việc này có thành hay không cũng chỉ ở trong hai tháng này, bên Thanh Khê tuy rằng cũng đẩy mạnh cường độ công việc, nhưng điều kiện của bọn họ không có gì thay đổi, điều này khiến cho hai nhà máy có chút thất vọng. Đặc biệt là quy mô của nhà máy Bắc Phương không như nhà máy Trường Phong, lợi ích cũng không bằng nhà máy Trường Phong, điều kiện bên Thanh Khê cũng hà khắc hơn một chút. Lục Vi Dân bây giờ dự định tạm thời gác nhà máy Trường Phong sang một bên, mà bắt tay từ nhà máy Bắc Phương, mà phương án đàm phán cũng chủ yếu là nhắm vào nhà máy Bắc Phương.
Hắn biết hai xí nghiệp này là ảnh hưởng qua lại lẫn nhau, nhà máy Trường Phong bởi vì thời kì trước đã được nhường bước thành quen, thái độ cũng ngạo mạn hơn, bây giờ đi gặp cũng không có kết quả gì tốt, còn không bằng trước tiên bắt tay luôn vào nhà máy Bắc Phương tương đối khiêm tốn, có lẽ thu được kết quả ngoài mong đợi.
- Khá lắm, Vi Dân, làm rất tốt, tôi rất hài lòng.
Hạ Lực Hành đi hơn một tháng, Lục Vi Dân không ngừng mang đến tin vui cho ông ta. Nhưng điều làm ông ta vui nhất chính là tốc độ trưởng thành của Lục Vi dân, đặc biệt là khi nhìn thấy Trương Kiến Xuân thật lòng khâm phục mà hợp tác với Lục Vi Dân, Hạ Lực Hành vô cùng vui lòng.
Cuộc sống hơn một tháng ở trường Đảng khiến cho Hạ Lực Hành mở rộng tầm mắt, mà đoàn kết, khẩn trương, nghiêm túc, hoạt bát có lẽ là những điều tả thực về cuộc sống hơn một tháng đó. Mà chỉ bước vào môi trường này, anh mới có thể phát hiện ra tầm nhìn của anh trước kia trở nên nhỏ hẹp, bế tắc như vậy. Câu nói mở to mắt để nhìn ra thế giới chính là lời đánh giá khách quan nhất của Hạ Lực Hành dành cho cuộc sống trong hơn một tháng ở trường Đảng của mình.
Mà các loại quan điểm và kinh nghiệm đều va chạm, tụ hội tại đây, giải thích chân thực cho cuộc giao chiến do những đặc điểm khác nhau giữa các vùng miền của cả nước đem lại. Còn điều khiến Hạ Lực Hành cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là một số quan điểm của Lục Vi Dân lại có thể nhận được sự ủng hộ không ít của những người ở đây, vừa có tính vĩ mô, vừa có tính vi mô. Ví dụ như sự thành lập của hệ thống kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa, lại như là cơ hội mà chế độ cổ phần đem đến cho việc cải tạo xí nghiệp quốc hữu.
Lục Vi Dân hơi ngại ngùng mà cúi đầu xuống mỉm cười, lại không đáp lời.
- Đức Kiện đưa cho tôi xem bản sơ thảo ý tưởng của cậu, quả thật khiến cho lòng người ta phấn chấn đấy.
Hạ Lực Hành dựa người vào ghế sô pha, chân bắt chéo, đầu cũng dựa vào gối của ghế sô pha, hơi ngẩng đầu, cười nói:
- Không ngờ cậu có thể suy nghĩ vấn đề sâu sắc, thấu đáo như thế. Chu Sơn khen cậu không ngớt, khó mà được thế lắm đấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy được thơm lây từ thư ký của mình.
Lời nói này khiến cho Lục Vi Dân có chút xấu hổ:
- Bí thư Hạ, ngài như thế này không phải đang trêu tôi sao? Tôi có thể có bản lĩnh đến đâu chứ? Đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ bừa thôi, nhìn thấy một số con đường ở nơi khác, ghép vào Phong Châu chúng ta thử một chút.
- Hừ, nhưng bản lĩnh biết ghép đó, rất nhiều lãnh đạo chúng tôi còn chưa học được.
Hạ Lực Hành lắc đầu, như rất thông hiểu.
- Chuyến ra ngoài lần này của tôi coi như là mở rộng tầm mắt, đặc biệt là được tiếp xúc với lãnh đạo các vùng duyên hải đã thực hiện mở cửa, mới cảm thấy mình như là ếch ngồi đáy giếng, không phải ngẫu nhiên người ta có thể phát triển nhanh như thế, chúng ta muốn đuổi kịp bọn họ, đầu tiên là phải giải quyết vấn đề tư tưởng.
Lục Vi Dân cảm thấy Hạ Lực Hành sau chuyến đi ra ngoài học tập có sự thay đổi rất lớn trong tinh thần lẫn khí chất. Ấn tượng đối với hắn là Hạ Lực Hành càng trở nên thâm trầm, sâu sắc hơn, nhưng khí chất lại càng lớn, đặc biệt là sau khi thu gom lại hơi thở trái lại càng tỏ ta vững vàng, tự tin. Đặc biệt là khí chất không tỏ ra giận mà vẫn có uy trong hội nghị buổi sáng khi ngồi phát biểu, không cần ra vẻ mà tự nhiên khống chế toàn bộ tiết tấu và phương hướng của cả hội nghị.
- Tóm lại thu hoạch vô cùng lớn, vẫn còn hơn một tháng nữa, tôi phải tận dụng thời gian hơn một tháng để nâng cao bản thân, cơ hội hiếm có mà, cũng không biết sau này còn có cơ hội nâng cao hay không.
Hạ Lực Hành có chút bùi ngùi, lại có chút chờ mong.
- Đúng rồi, Vi Dân, bản ý tưởng đại cương trong đàm phán tôi cũng xem kỹ rồi, rất có tính nhắm đến, có điều rốt cuộc có hiệu quả hay không, vẫn phải kiểm chứng mới được. Tôi đã bàn bạc với Chu Sơn, Minh Chiêm rồi, cậu dự tính đầu tiên sẽ bắt tay vào nhà máy Bắc Phương là một ý tốt, ý của chúng tôi là Chu Sơn và Minh Chiêm sẽ hoãn ra mặt một bước, bên này cậu ra mặt đàm phán trước, duy trì liên lạc bất kỳ lúc nào với Chu Sơn và Minh Chiêm, Cái gì nên thể hiện thì cứ mạnh dạn thể hiện, không cần phải lo lắng trách nhiệm. Giống như cậu nói đấy, nếu như có thể giành được nhà máy Bắc Phương trước, đối với nhà máy Trường Phong mà nói chính là một áp lực cực lớn, bọn họ không thể không suy nghĩ tới điều này.
- Tôi đi đàm phán?
Lục Vi Dân vô cùng kinh ngạc.
- Như thế có thích hợp không?
- Không có gì là không thích hợp, chữa ngựa chết thành ngựa sống mà. Huống hồ trước kia chúng ta chưa tiếp xúc nhiều với nhà máy Bắc Phương, bọn họ đa phần đều theo ý kiến của nhà máy Trường Phong, bây giờ chúng ta phải tách ra để giải quyết, phải lợi dụng cái ảnh hưởng sống nhờ lẫn nhau giữa bọn họ. Chừng mực tinh tế trong đó, tôi nghĩ cậu có thể nắm bắt được, thế nào? Có tự tin không? Nếu như quả thật chưa chắc chắn, tôi cũng không ép. Ánh mắt của Hạ Lực Hành thản nhiên nhìn chằm chằm vào Lục Vi Dân.
Áp lực trước nay chưa từng có đang đè nặng lên vai Lục Vi Dân. Đây không đơn giản như viết văn, đưa ra ý kiến, đây quả thực chính là cầm súng cầm giáo mà ra trận, hơn nữa có thể nói là chỉ được phép thắng không được phép bại. Tuy rằng Hạ Lực Hành nói chữa ngựa chết thành ngựa sống, nhưng Lục Vi Dân biết con ngựa đó là phải đổi lấy thiên lý mã.
- Bí thư Hạ, tôi sẵn lòng thử!
Lục Vi Dân hít một hơi, gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...