Quan Đạo Vô Cương

Mặc dù đã chuẩn bị một chút về tư tưởng, nhưng Lục Vi Dân vẫn có chút bất ngờ đối với việc mình được bổ nhiệm làm Trưởng phòng Tổng hợp nhanh chóng đến như thế.
Với dự đoán trước kia của hắn, bản thân hắn có khả năng sẽ được bổ nhiệm xuống các phòng ban không mấy quan trọng của Văn phòng Địa ủy như cục bảo mật hoặc phòng hành chính để làm trưởng phòng. Không ngờ, văn bản do Văn phòng Địa ủy đưa xuống lại trực tiếp cho mình đảm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp.
Ở Địa ủy, phòng Tổng hợp là cơ quan chỉ đứng sau phòng Thư ký. Chẳng những phải phụ trách chuẩn bị tổ chức các hội nghị lớn mang tính tổng hợp của Thành ủy, hơn nữa còn phải gánh vác nhiệm vụ điều tra nghiên cứu công tác bộ phận cùng với biên soạn tờ báo nội bộ “Tình hình Phong Châu” này. Chức năng điều tra nghiên cứu thì có thể một vài điểm giống với phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy, nhưng cũng có một vài điểm khác nhau rất nhỏ. Ví dụ như việc điều tra nghiên cứu của phòng Tổng hợp chủ yếu là công tác cụ thể đang được triển khai, phân tích vấn đề tồn tại trong công việc, biện pháp cụ thể để giải quyết vấn đề. Mà phòng Nghiên cứu Chính sách lại suy tính xa hơn, càng nhiều là điều tra nghiên cứu mang tính dự đoán để chuẩn bị cho việc triển khai bước tiếp theo của công việc.
Bất kể là chuẩn bị tổ chức hội nghị quan trọng hay là tiến hành điều tra nghiên cứu công việc cụ thể, hay là biên soạn tờ “Tình hình Phong Châu”, trọng lượng cũng không nhẹ.
Chính vì thế, đảm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp khiến Lục Vi Dân có chút ngạc nhiên.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nếu là chuyện đã định, Lục Vi Dân cũng đối mặt rất thản nhiên.
- Thế nào, mất bình tĩnh rồi hả? Hay là thiếu tự tin, sợ phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo?
Phan Tiểu Phương như cười như không, ngồi nghiêng người ở trên bàn làm việc. Cũng không biết vị Phó chánh văn phòng chủ trì công tác Văn phòng Địa ủy này có sở thích oái oăm đó từ đâu ra, chính là thích ngồi nghiêng người trên bàn làm việc, gác một chân nói chuyện với người khác. Nếu là một lãnh đạo có quan điểm cứng nhắc thì sẽ phê bình gay gắt kiểu cử chỉ tùy tiện này của anh ta.
- Ha ha, Phó chánh văn phòng Phan, tôi đúng là có chút sợ hãi. Sợ phụ lòng kỳ vọng lãnh đạo thì đúng, còn mất bình tĩnh thì không đến mức đó. Ngài cũng biết tính tôi, dưới sự chỉ đạo của Phó chánh văn phòng Phan coi như là đã được rèn luyện mấy tháng. Chưa từng ăn thịt lợn, chẳng lẽ là có thể từng chưa thấy lợn chạy trên núi hay sao?
Lục Vi Dân cười xoa tay, thể hiện mình vẫn rất khiêm tốn mà lại phấn chấn. Hắn biết ở trước mặt vị Phó chánh văn phòng Phan này ngàn vạn lần đừng giở những lời sáo rỗng ra, nếu không, đối phương sẽ nói những lời móc mỉa thật ghê gớm, khiến cho anh không còn chút thể diện nào.

- Được rồi, Vi Dân, đừng giả bộ trước mặt tôi. Tôi cảm nhận được, cậu đã có kế hoạch trước rồi. Tuy rằng nói đây là một công việc có tính thử thách nhất định, nhưng tôi không cho rằng nó sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức cho cậu.
Lời nói của Phan Tiểu Phương tràn đầy vẻ khuôn mẫu mang tính văn nghệ, hơi giống hương vị trêu chọc của các nam nữ diễn viên chính trên phim truyền hình mang tính giải trí cao ở đầu thế kỷ sau. Điều này làm cho Lục Vi Dân bất ngờ có một cảm giác quen thuộc như nửa thực nửa mơ.
- Phó chánh văn phòng Phan, ngài đề cao tôi quá rồi. Tôi nào dám có kế hoạch trước? Chuyện ở phòng Tổng hợp đều là chuyện lớn, trong lòng tôi thực sự còn có chút không yên tâm. Nếu không phải Phó phòng Trương còn có thể giúp tôi, tôi thật sự phải kêu trời.
Lục Vi Dân mỉm cười.
- Tuy nhiên, xin Phó chánh văn phòng Phan yên tâm. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để có thể nắm bắt công việc của phòng.
- Vi Dân, công việc khác tôi không nói nhiều. Công tác của Phòng tổng hợp hơi tương tự với việc bổ sung cho phòng Thư ký, cũng giống một chút với phòng Nghiên cứu Chính sách. Suy nghĩ, năng lực, và cả lối hành văn của cậu đều không có gì để chê trách, điều thiếu sót duy nhất chính là kinh nghiệm.
Phan Tiểu Phương thu lại vẻ mặt vui vẻ lúc trước, giọng điệu cũng nghiêm túc một cách hiếm thấy.
- Trương Kiến Xuân nắm rất chắc công việc của phòng. Sau khi cậu qua đó phải xử lý tốt quan hệ với Kiến Xuân. Tôi nói thẳng, lúc này đây có lẽ Kiến Xuân có chút thái độ với sự điều chỉnh lần này. Hy vọng cậu có thể xử lý tốt tình huống này. Tôi tin rằng cậu có thể làm được.
Lục Vi Dân là do Phan Tiểu Phương đích thân đưa lên nhậm chức.

Phải nói là đây cũng có chút không tính là nghi thức nhậm chức, Phan Tiểu Phương đưa Lục Vi Dân đến phòng Tổng hợp.
Toàn bộ phòng Tổng hợp cũng chỉ có ba phòng làm việc. Ngoại trừ Trưởng phòng và Phó phòng mỗi người một phòng làm việc ra, còn ba nhân viên khác dùng chung một phòng.
Phan Tiểu Phương lời ít mà ý nhiều giới thiệu ngắn gọn vài câu, giải thích công việc một chút, liền lập tức rời khỏi, cũng không biết có phải cố ý muốn để Lục Vi Dân rèn luyện nhằm thích ứng một chút hay không.
Lục Vi Dân cũng không xa lạ gì đối với mấy người trong phòng Tổng hợp này, nhưng cũng không tính là quen thân cho lắm.
Phó phòng Trương Kiến Xuân cũng là người từ Lê Dương tới. Tuy nhiên, anh ta không phải từ Địa ủy Lê Dương tới đây mà là được điều lên từ vị trí Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Bác Bắc , đảm nhiệm chức cán bộ cấp phó ban cũng đã vài năm.
Phòng Tổng hợp còn có ba cán bộ. Một là cây bút lão làng ngoài bốn mươi tuổi - Đổng Như Thuận, còn có một người được điều từ Văn phòng Huyện ủy Hoài Sơn lên - Hoàng Cẩm An, coi như là trụ cột của phòng. Còn có một sinh viên mới tốt nghiệp đại học được phân tới - Lôi Minh.
- Trưởng phòng Lục, anh đã đến rồi. Hay là tổ chức một cuộc họp, nói vài câu đi.
Sau khi Phan Tiểu Phương rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại có năm người. Không khí có một chút cảm giác không được tự nhiên khó nói nên lời.

Nói thật ra cũng đúng là như vậy. Trong một phòng gồm năm người này, Trưởng phòng lại cũng chỉ hơn người sinh viên mới tốt nghiệp vừa mới được phân tới kia một chút, cho dù là về kinh nghiệm lý lịch cũng không biết là sâu hơn bao nhiêu. Một cơ quan lâu năm lại đón một cấp trên mới với tuổi ít hơn nhiều như vậy, cảm giác này thực sự rất phức tạp.
Lục Vi Dân cũng rất nhạy bén mà cảm nhận thấy bầu không khí này, đối với hắn mà nói muốn phá bỏ cục diện này cũng không khó.
Những cơ quan phòng ban hành chính kiểu này, công việc hằng ngày nhiều như vậy, chủ yếu vẫn chính là xem anh có muốn triển khai công việc hay không. Nếu chỉ là đơn thuần chờ cấp trên sắp xếp, thì thật ra cũng tương đối thoải mái, nhưng nếu anh muốn tạo ra chút thành tích thật sự ở vị trí này, vậy anh phải thực sự bỏ công sức vào đó.
- Ừ, thật ra vừa rồi Phó chánh văn phòng Phan cũng đã giới thiệu tình hình, tôi và mấy người trong phòng chúng ta cũng không phải là chưa từng quen biết, chẳng qua trước kia tiếp xúc không nhiều. Tôi cũng không hiểu biết nhiều về công việc của phòng chúng ta, tuy nhiên nếu tôi đã được sắp xếp tới phòng Tổng hợp rồi, tôi quyết tâm sẽ cố gắng cùng với mọi người nắm bắt công việc của phòng.
Lục Vi Dân rất tự nhiên mà vào vị trí:
- Trước khi tôi đến, Trưởng ban thư ký An đã đặc biệt nói chuyện với tôi, chính là nhấn mạnh công việc của phòng Tổng hợp chúng ta. Ông ấy đưa ra một ví dụ, nói nếu Văn phòng Địa ủy chúng ta là trung khu thần kinh của Địa ủy, thì phòng Thư ký chính là dây thần kinh thứ nhất, còn phòng Tổng hợp chúng ta thì sao? Chính là đầu dây thần kinh thông từ đại não tới tứ chi.
Lời nói của Lục Vi Dân lập tức khiến mấy người cảm thấy hứng thú. Bình thường, thời gian An Đức Kiện đến phòng Tổng hợp cũng không nhiều. Mọi người cũng đều biết rằng tính cách của Trưởng ban thư ký An khá trầm tĩnh, yêu cầu cũng khá cao, cũng may mà vị Phó chánh văn phòng Phan Tiểu Phương này có thể coi như là người tài giỏi, mỗi công việc chỉ cần qua tay anh ta, về cơ bản đều có thể có kết quả khá mỹ mãn.
- Vì sao lại nói như vậy? Trưởng ban thư ký An nói, Văn phòng Địa ủy chính là trung khu thần kinh truyền đạt mệnh lệnh xuống, mà công việc của phòng Tổng hợp chúng ta thì sao? Hoặc là bố trí và chuẩn bị cho các hội nghị quan trọng, hoặc là điều tra nghiên cứu công tác cụ thể, mặt khác chính là tìm hiểu tình hình xã hội, ý kiến của nhân dân trong toàn địa khu và phản ánh lại với lãnh đạo chủ chốt của Địa ủy. Nói cách khác công việc của chúng ta chính là không ngừng phân tích tỉ mỉ mệnh lệnh quan trọng được truyền đạt từ đại não, dựa theo yêu cầu của hội nghị mà bố trí, mà vấn đề tồn tại trong quá trình thực hiện công việc thì lại báo trở lại đại não. Đồng thời chúng ta còn phải thông qua hiểu biết và phân tích trong công việc để phán đoán tình hình vận hành công tác.
Lục Vi Dân làm một vài so sánh không thật thích hợp, hơi nâng cao chức trách của Phòng tổng hợp, mà thản nhiên làm suy giảm đi tính quan trọng của phòng Thư ký. Tuy nhiên mấy người trong phòng Tổng hợp này hiển nhiên cũng không quá chú ý tới điểm này. Bọn họ đều bị lời so sánh nghe nói là của An Đức Kiện thu hút.
- Lấy một ví dụ đơn giản, Địa ủy chẳng mấy chốc sẽ mở hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác toàn bộ địa khu năm nay. Đây là hội nghị quan trọng đầu tiên được tổ chức năm nay. Hội nghị sẽ diễn ra trong vòng hai ngày, cũng là hội nghị quan trọng nhất sau khi địa khu Phong Châu chúng ta được thành lập. Hội nghị này được giao cho phòng Tổng hợp chúng ta phụ trách chuẩn bị tổ chức. Từ trước tới nay, đều do chúng ta dẫn đầu, các ban ngành khác đều là phối hợp với chúng ta. Đây cũng là một cuộc khảo nghiệm đối với phòng Tổng hợp chúng ta.
Giọng điệu Lục Vi Dân rất bình tĩnh, nhưng sự kiên định lộ ra trong đó lại khiến cho mấy người trong phòng đều mơ hồ cảm giác được vị Trưởng phòng trẻ tuổi vừa mới nhậm chức này dường như không thật hài lòng với công việc của phòng.

Trong lòng Trương Kiến Xuân hơi căng thẳng. Sau khi tiếp thu lời đề xuất của Triệu Vĩnh Lai, anh ta đã quyết định duy trì thái độ vô cùng ôn hòa để ứng phó với việc Lục Vi Dân được điều đến. Đó chính là phối hợp vừa phải, nhưng cũng phải duy trì tính độc lập của mình, không thể hoàn toàn phụ thuộc vào đối phương, phải cho các lãnh đạo nhìn thấy rốt cuộc trong phòng Tổng hợp này ai mới là người có thể phát huy vai trò chủ yếu.
Theo Trương Kiến Xuân, Lục Vi Dân có bản lĩnh cũng tốt, có quan hệ tốt với bên trên cũng được, mấu chốt vẫn là anh sẽ làm như thế nào để thúc đẩy công việc của phòng. Không phải anh làm tốt công tác thư ký cho Bí thư Hạ, quan hệ giữa anh và Trưởng ban thư ký tốt, thì công tác của Phòng tổng hợp liền đi lên. Chuyện này cũng phải tốn tâm tư công sức vào đó, mà Trương Kiến Xuân không cho rằng Lục Vi Dân có thể làm được.
Kết thúc hội nghị, Lục Vi Dân trở lại văn phòng Trưởng phòng.
Thời gian hắn ở trong văn này không nhiều, phần lớn thời gian, hắn còn phải ngồi ở văn phòng thư ký, đó mới là công việc chính của hắn, còn công việc bên này chủ yếu vẫn phải dựa vào Trương Kiến Xuân. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là bản thân mình liền mất đi khả năng điều khiển công việc trong phòng Tổng hợp.
Mấu chốt chính là ở Trương Kiến Xuân.
Lục Vi Dân cũng biết, chỉ bằng độ tuổi, kinh nghiệm lý lịch của mình, muốn Trương Kiến Xuân tâm phục khẩu phục là không có khả năng. Nhưng bản thân mình đã ngồi trên vị trí này, chính là đã giao cho mình một chút quyền lực và tài nguyên, mà hắn cũng đã thăm dò một chút về tình hình của Trương Kiến Xuân. Đối với việc làm thế nào để giải quyết được chướng ngại vật còn tồn tài là vị Phó phòng này cũng là một vấn đề khó khăn mà Lục Vi Dân không thể không đối mặt.
Hắn không có quá nhiều thời gian và sức lực để hao tâm tổn trí vì chuyện này. Hắn cần trong thời gian ngắn nhất làm cho Trương Kiến Xuân hiểu được, chung tay hợp tác với mình mới là sách lược tốt nhất, hợp tác thì cùng có lợi, nếu phân ra thì cả hai cùng bại. Về điểm này, Lục Vi Dân tin rằng hẳn là Trương Kiến Xuân đã rất rõ ràng. Hiện tại, vấn đề cần giải quyết duy nhất chính là như thế nào khiến tâm trạng và nhịp bước của Trương Kiến Xuân nhất trí với mình.
Cho nên hắn cần nói chuyện kỹ càng với Trương Kiến Xuân. Mà làm thế nào để Trương Kiến Xuân chấp nhận lời đề nghị của mình cũng là chuyện cần Lục Vi Dân cân nhắc cẩn thận. Tính toán chắc chắn rồi sau đó mới hành động, đây là nguyên tắc mà trước giờ Lục Vi Dân luôn tin tưởng. Nếu đã phải làm, vậy phải làm cho tốt, hơn nữa phải thành công chỉ trong một lần.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui