Những người có thể ở những vị trí như thế này không có người nào là tầm thường, tất cả những lợi hại, được mất sớm đã được tính toán rõ ràng.
Lý Chí Viễn không hổ danh là người tài giỏi, dùng chiêu này cũng rất lợi hại, lấy tiến làm lùi để làm sáng tỏ quan điểm của mình. Thanh thế cũng đã truyền ra ngoài, Địa ủy đưa ra quyết định đồng ý làm như vậy, thì Lý Chí Viễn chiếm được lòng dân, nhưng trách nhiệm lại do Địa ủy gánh. Nếu Địa ủy phủ quyết ý kiến của Lý Chí Viễn, Lý Chí Viễn cũng có thể giải thích với cấp dưới, nhìn xem, tôi đề nghị thế này, nhưng mấy người Hạ Lực Hành không đồng ý, những oán hận của các cán bộ công nhân viên chức này sẽ trút hết lên mấy người Hạ Lực Hành, chiêu này chỉ nghĩ thôi đã là ghê gớm.
Nếu chính Lý Chí Viễn là Bí thư Địa ủy, chỉ sợ ông ta sẽ không dễ dàng tỏ thái độ như vậy.
Kể cả Hạ Lực Hành, Tôn Chấn và chính mình trong lòng đều biết rõ ràng chiêu thức ấy của Lý Chí Viễn. Vương Chu Sơn bị kẹp ở giữa cũng khó cả đôi đường, biết rõ việc này là có chút vi phạm quy định, tuy rằng nói có thể lấy lòng được nhóm cán bộ công nhân viên chức, nhưng ảnh hưởng tiêu cực cũng rất lớn.
An Đức Kiện xem ra đây thực sự chính là vấn đề đạo đức chính trị. Lý Chí Viễn làm như vậy, nói sâu xa hơn, đó chính là thiếu đạo đức chính trị.
Hạ Lực Hành cũng không phải không muốn vẹn cả đôi đường, nhưng tình hình tài chính của địa khu Phong Châu bày ra trước mắt, việc tăng thu giảm chi nhỏ giọt như vậy, trong khoảng thời gian khá dài sắp tới sẽ là nguyên tắc mà tài chính địa khu Phong Châu nhất quán làm theo, anh làm thế nào để thực hiện ý muốn của tất cả các bên?
Nói thì lúc nào cũng hay, nhưng trên thực tế, phải có gì đó mang tính hiện thực bày ra, không phải cứ khua môi múa mép là có thể lấy được tiền. Đội ngũ giáo viên phải kiếm sống, tiền thưởng, phúc lợi của cán bộ công nhân viên chức phải được thực hiện, giờ chẳng mấy mà hết năm, Hạ Lực Hành và Lý Chí Viễn đều còn phải trăn trở là năm nay sẽ qua như thế nào. Là người đưa ra quyết sách quan trọng cho cả một vùng, không thể không suy xét sâu xa chu toàn một chút.
Nhưng hôm nay ý tưởng của Lục Vi Dân khiến đôi mắt An Đức Kiện sáng bừng lên.
Nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ khí Bắc Phương đều phải dời đi! Tuy rằng An Đức Kiện không không thật nắm rõ tình hình của hai nhà máy này, nhưng trong phạm vi Lê Dương, chuyện hai nhà máy này đều trực thuộc trung ương quản lý, hơn nữa quy mô và hiệu quả cũng kha khá thì An Đức Kiện biết rõ. Theo như lời Lục Vi Dân, nếu thực sự hai nhà máy này có thể chuyển hoàn toàn đến Phong Châu, vậy thì sẽ chiếm diện tích không nhỏ, lượng công trình xây dựng không cần nói cũng biết.
Các phòng ban của Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu sẽ có thể dựa hơi chuyện bọn họ xây dựng mà có thể kiếm chút lợi là chuyện hợp lẽ. Nếu như triển khai hoạt động tốt, thậm chí đến việc xây dựng các công trình cơ sở hạ tầng đồng bộ cho việc quản lý thành phố cũng có thể cài vào trong đó. Mời những nhà máy công nghiệp quân sự này hỗ trợ một phen, chẳng những có thể giúp việc xây dựng của thành phố Phong Châu được đẩy nhanh tiến độ, mà còn tiết kiệm được một khoản tiền không nhỏ.
Việc này nghe hình như có chút mất mặt, nhưng đối với một Địa khu nghèo khó mới thành lập như Phong Châu mà nói, vấn đề khống chế tất cả chính là hiện thực tài chính khó khăn. Nếu có thể thu lợi từ việc mời nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ khí Bắc Phương đến, thì toàn bộ đều có khả năng lựa chọn.
Sau khi Lục Vi Dân đưa ra ý tưởng này cho An Đức Kiện thì không hỏi nhiều nữa, việc này cũng không phải là chuyện hắn nên để ý. Rất nhiều chuyện chỉ cần một gợi ý, các lãnh đạo đều là những nhân vật thông minh có thể tính toán ra lợi hại, được mất, đối với việc nếu có thể thu hút hai nhà máy quốc doanh lớn tới ngụ lại Phong Châu sẽ mang đến lợi và hại gì đương nhiên bọn họ có thể tính toán kỹ lưỡng.
Lục Vi Dân dù thế nào cũng thật không ngờ An Đức Kiện sẽ trực tiếp "bán" mình nhanh như vậy.
Vốn dĩ hắn nửa thật nửa giả đưa ý tưởng này cho An Đức Kiện, cũng là không muốn chen chân vào chuyện này. Theo hắn, đưa ra một ý tưởng, một con đường coi như đã đạt được mục đích, giành được sự tán thưởng và công nhận của An Đức Kiện thì đã coi là thành công. Mà chuyện này nói thì dễ nhưng làm thì khó, nếu thực sự muốn thực hiện ý tưởng này, những công việc cần làm quả thực quá nhiều. Hơn nữa xác suất thành công suy cho cùng có được bao nhiêu, không ai có thể nói rõ, cùng lắm cũng chỉ là một ý tưởng mà thôi.
Nhưng khi hắn bị gọi vào văn phòng của Hạ Lực Hành, nhìn thấy Tôn Chấn và An Đức Kiện đều có mặt, mà mấy vị lãnh đạo đều nhìn mình với ánh mắt có chút khác thường, Lục Vi Dân đã biết có lẽ mình lại bị cuốn vào chuyện này, không thể nào thoát ra.
- Ha ha, thế nào, còn có chút không vui à?
An Đức Kiện trêu Lục Vi Dân:
- Trưởng ban thư ký này sắp xếp cho cậu không nổi sao?
- Không, không, Trưởng ban thư ký, đó chỉ là ý tưởng tùy tiện lướt qua trong đầu tôi, ngài dù gì cũng đừng cho rằng chuyện này là phương thức gì hiệu quả…
Thấy vẻ bồn chồn lo âu của Lục Vi Dân, Hạ Lực Hành và Tôn Chấn đều bật cười ha hả.
- Tiểu Lục, sao mà đưa ra một ý tưởng tốt lại còn sợ phải gánh trách nhiệm, hay là cảm thấy sợ lãnh đạo hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều rồi lại trút giận lây sang cậu?
Tôn Chấn cười rất vui vẻ, có thể thấy ấn tượng về Lục Vi Dân trong mắt Tôn Chấn khá tốt:
- Có phải cậu cũng xem thường mấy người chúng tôi quá không? Ý tưởng khá lắm, rất có giá trị, về phần nói có khả thi hay không, đánh giá lợi hại trong đó là việc của các bộ ngành liên quan ở Ủy ban nhân dân Địa khu, liên hệ với cậu là bao, cậu lo lắng như vậy làm gì?
- Đúng vậy, tiểu Lục, thường ngày tôi thấy cậu rất bạo gan mà, sao chỉ có chuyện này đã khiến cho cậu chịu áp lực thế? Đến mức như vậy sao?
An Đức Kiện vừa lắc đầu vừa cười:
- Xem ra là tôi đánh giá cao cậu nhỉ.
- Không phải, Phó bí thư Tôn, Trưởng ban thư ký, sau khi tôi nói chuyện với Trưởng ban thư ký mới cảm thấy chuyện này rất khó, cho nên sợ các ngài...
Lục Vi Dân không nói tiếp.
- Sợ chúng tôi vội vàng mà biến thành công dã tràng xe cát sao, không kiếm được chút gì?
Tôn Chấn thản nhiên nói chen vào:
- Những chuyện dễ dàng thì không tới lượt Phong Châu chúng ta. Việc càng khó khăn lớn, chứng tỏ lợi ích của chuyện này đối với Phong Châu chúng ta càng lớn, đây là phép biện chứng đơn giản nhất. Tôi muốn hỏi cậu, cậu cảm thấy nếu Phong Châu chúng ta tranh thủ việc hai xí nghiệp công nghiệp quân sự quốc doanh ngụ lại Phong Châu, ưu thế có gì, nhược điểm ra sao? Công việc đầu tiên chúng ta cần làm gồm những gì, mặt khác chúng ta lại có thể làm những gì để tăng cường ưu thế, bù đắp nhược điểm?
Lục Vi Dân ngạc nhiên. Lời này của Tôn Chấn quá đột ngột, tuy trong lời nói nói là muốn hỏi mình, nhưng một loạt các câu hỏi được đưa ra liên tiếp, chẳng lẽ lại chỉ là hỏi một chút đơn giản như vậy. Đây quả thực chính là khúc nhạc dạo cho quá trình khởi động công việc này.
Ánh mắt ba vị lãnh đạo đều dồn vào Lục Vi Dân. Lục Vi Dân ổn định tâm trạng, trên thực tế vấn đề này hắn cũng sớm đã từng suy nghĩ, nếu không hắn cũng không dám để lộ ý tưởng này trước mặt An Đức Kiện. Nhưng tình hình lúc này và khi chỉ có một mình An Đức Kiện lại không hề giống nhau. Ánh mắt Hạ Lực Hành và Tôn Chấn đều sáng rực, rõ ràng là muốn nghe ý kiến của mình trong vấn đề này. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, đây là một cuộc khảo nghiệm bản thân mình giống như đá thử vàng trong mắt bọn họ.
Thời gian trước kia có lẽ ấn tượng về mình trong mắt bọn họ cũng không tồi, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước, làm sâu sắc hơn, củng cố hơn nữa, vậy cần phải không ngừng vượt qua từng cửa ải thử thách của bọn họ. Chuyện hôm nay coi như là một kỳ thi cuối năm.
- Bí thư Hạ, Phó bí thư Tôn, Trưởng ban thư ký, chuyện này có chút không giống với việc thu hút đầu tư thông thường. Những xí nghiệp công nghiệp quân sự như nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương không giống những đối tượng xí nghiệp thu hút đầu tư hiện nay, chủ yếu đều là lấy việc thu nạp lực lượng lao động dư thừa của chúng ta là chính. Bọn họ là có công nhân viên chức của mình, hơn nữa đều là công nhân viên chức chính thức của xí nghiệp quốc doanh. Nói cách khác những xí nghiệp công nghiệp quân sự này sở dĩ phải chuyển đi, nguyên nhân chủ yếu trong đó ngoại trừ là cần thích ứng với thị trường không ngừng biến đổi, ví dụ như các nhân tố như giải quyết phí tổn giao thông, chi phí lưu thông tin tức ra, một nguyên nhân còn quan trọng hơn chính là muốn giải quyết nhu cầu cuộc sống đang ngày càng tăng của các công nhân viên chức cùng gia đình ở nhà máy bọn họ.
Đã nói ra, Lục Vi Dân cũng không định giấu lại điều gì.
- Tôi tìm hiểu một chút về nguyên nhân chủ yếu mà nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương phải di dời, chính là hai điều. Một là yêu cầu phát triển xí nghiệp, với tình hình hiện nay mà nói, hiệu quả và lợi nhuận của hai xí nghiệp này cũng rất khá, nhà nước lại có chính sách ủng hộ bọn họ di dời, đấy là thứ nhất. Mặt khác, một nguyên nhân khác còn quan trọng hơn chính là thế hệ công nhân viên chức trước đã dần và sẽ bước vào thời kỳ nghỉ hưu, bọn họ cần một điều kiện sống tốt hơn để an hưởng tuổi già. Mà cùng với điều kiện được cải thiện do quá trình cải cách mở cửa mang đến, người thân và con cái bọn họ đều không hài lòng về các vấn đề như giáo dục, y tế, cơ hội việc làm cùng với hiện trạng về các mặt như là văn hóa, giải trí, hôn nhân, hy vọng có thể có một điều kiện thuận tiện, thoải mái hơn. Chính hai nguyên nhân này khiến cho nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương hiện nay bắt đầu cân nhắc việc di dời. Mà hai xí nghiệp di dời, bao gồm toàn thể khu nhà máy và khu sinh hoạt, cá nhân tôi cảm thấy hẳn là mang đến cơ hội tương đối lớn.
- Cơ hội?
Tôn Chấn nhìn thoáng qua Hạ Lực Hành đang im lặng, tiếp lời nói:
- Cậu thấy xí nghiệp quốc doanh chuyển đến đây là một cơ hội?
- Phó bí thư Tôn, đây chỉ là ý nghĩ của cá nhân của tôi. Hai xí nghiệp này đều là xí nghiệp công nghiệp quân sự, tôi biết ngài lo lắng có thể là sợ trước mắt tình thế khó khăn của xí nghiệp quốc doanh bắt đầu hiện rõ, nếu chẳng may những xí nghiệp này đến đây, không bao lâu liền bị đình trệ, có thể mang đến cho Phong Châu chúng ta một vài nhân tố bất lợi hay không. Nhưng cá nhân tôi thấy trong hệ thống kinh tế của nước ta hiện nay, xí nghiệp công nghiệp quân sự hẳn là phải thuộc loại bảo đảm đặc thù, nhất là hai xí nghiệp này quy mô đều không nhỏ, sản phẩm của bọn họ đều tương đối có sức cạnh tranh. Hơn nữa nghe nói hai xí nghiệp này cũng đã bắt đầu phát triển kế hoạch phục vụ dân sự, với thực lực nghiên cứu khoa học của bọn họ, nếu có thể căn cứ vào nhu cầu thị trường để điều chỉnh, tôi nghĩ hẳn vẫn rất có triển vọng.
Tôn Chấn nhíu mày không tỏ rõ ý kiến:
- Ngoài điểm này, hai xí nghiệp này nếu chuyển đến Phong Châu chúng ta, có thể mang đến cho chúng ta lợi ích mang tính thực tế gì?
- Phó bí thư Tôn, lợi ích là tương đối. Những xí nghiệp này cũng không phải toàn gã ngốc, bon họ cũng đánh giá lợi hại của việc chuyển đến Phong Châu chúng ta như vậy. Từ góc độ của Phong Châu chúng ta, tôi thấy hai xí nghiệp này nếu dời đến đây, không nói đến diện tích đất mà khu nhà máy sẽ chiếm, chỉ riêng mấy nghìn công nhân và người nhà bọn họ khả năng sẽ vượt hơn chục nghìn người, điều này cũng có nghĩa là bọn họ cần phải xây dựng mấy nghìn chỗ ở để đáp ứng nhu cầu của công nhân viên chức và người nhà của họ. Như vậy khu sinh hoạt sẽ liên quan đến quy hoạch và xây dựng công trình đồng bộ quản lý thành phố. Mà vừa vặn Phong Châu chúng ta là địa khu mới xây dựng, huyện Phong Châu đổi thành thành phố, về mặt tài nguyên đất đai thiên nhiên tương đối phong phú, trong việc quy hoạch đất đai cũng có thể gọi là vẽ trên giấy trắng.
Nói cách khác chúng ta có thể đáp ứng nhu cầu quy hoạch xây dựng của bọn họ ở mức cao nhất. Đây là điều mà các thành phố khác khó có thể có được. Còn chúng ta cũng có thể dựa vào việc xây dựng của hai nhà máy công nghiệp quân sự lớn để quy hoạch xây dựng nhà ở cho các cán bộ công nhân viên chức của địa khu chúng ta. Như vậy không những tận dụng được toàn bộ công trình đồng bộ cho việc quản lý thành phố, cũng có thể giảm bớt áp lực tài chính trong việc xây dựng công trình đồng bộ quản lý thành phố của chúng ta, có thể nói là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...