Quan Đạo Vô Cương

Tuy nhiên có đôi lúc mọi người thường quá xem trọng bản thân, hoặc nói cách khác là quá khinh thường quyết tâm của đối phương.
- Điều tới Ủy ban công tác Đoàn?
Trên mặt Mã Thông Tài hiện lên vẻ giận dữ, y cố kìm chế sự bất mãn trong lòng, trầm giọng nói:
- Chủ tịch huyện Tào, việc này có phải có chút không thích hợp hay không? Khu kinh tế mới lúc này mới vừa tháo gỡ được cục diện. Cho dù là có một số việc Lục Vi Dân xử lý không được thỏa đáng, cũng là do hắn còn ít kinh nghiệm. Nhưng công tác thu hút đầu tư này thực sự không thể thiếu hắn được.
- Anh Mã, anh đang nói gì vậy? Chẳng lẽ là thiếu một đồ tể thì sẽ phải ăn thịt lợn sống sao?
Tào Cương rất không hài lòng. Y cũng biết trong lòng Mã Thông Tài hiện giờ rất bất mãn, nhưng chuyện này đã được quyết định. Thái độ của Tần Hải Cơ rất rõ ràng. Mà mình tuy rằng cảm thấy dường như có chút nóng vội, nhưng với tình hình hiện nay, y đương nhiên sẽ không vì Lục Vi Dân mà đi gây chuyện với Tần Hải Cơ.
- Cậu thanh niên Lục Vi Dân này có chút tài hoa, nhưng tâm tính cao ngạo, thiếu sự rèn dũa. Người xưa cũng nói ngọc không mài không sáng, huống chi đưa hắn đến Ủy ban công tác Đoàn huyện đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm cũng là một kiểu rèn luyện. Hiện nay từ trung ương đến địa phương đều coi trọng thời gian làm việc tại Ủy ban công tác Đoàn. Lục Vi Dân mới hai mươi bốn tuổi, Ủy ban công tác Đoàn huyện chúng ta cũng cần cán bộ trẻ tuổi như vậy đến thúc đẩy công tác. Anh Mã, anh cũng phải hiểu, lại càng phải ủng hộ.
Tào Cương cũng hiểu cách nghĩ của Mã Thông Tài. Y vừa mới trở về chủ trì công tác còn chưa đến nửa tháng đã động đến bộ máy, nhưng chuyện này đã được quyết định rồi, cũng không phải do y.
- Anh Mã, không cần làm cho sự tình phức tạp đến như vậy, quả đất này thiếu đi người nào thì vẫn cứ quay. Hiện giờ có một số người thấy rời mình ra thì công tác dường như không triển khai được, có thể ỷ vào sự trọng dụng đó mà sinh ra kiêu ngạo, tư tưởng mà tôi muốn nói là tự cao tự đại. Anh là nhân vật quyền lực số một của Ban quản lý, càng phải trị cái tác phong lệch lạc ấy đến tận gốc rễ. Mặt khác, ông Tần và tôi cũng đã thương lượng, Ngọc Xuyên từ giờ sẽ không giữ chức Chủ nhiệm Ủy ban công tác Đảng Ban quản lý nữa. Chức đó sẽ do anh kiêm nhiệm, như vậy cũng có thể giúp anh triển khai công việc.

Vừa đấm vừa xoa, Tào Cương nhìn thấy sắc mặt Mã Thông Tài có chút biến đổi, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm:
- Anh Mã, cần phải tạo cơ hội cho người trẻ tuổi va chạm rèn luyện về nhiều mặt, nhiều góc độ. Lục Vi Dân trẻ tuổi như vậy đã có thể giữ chức cán bộ cấp phó ban, cũng thể hiện sự tín nhiệm và coi trọng của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đối với hắn, nhưng cũng không có nghĩa là hắn hoàn mỹ không có khuyết điểm. Trong công tác của hắn đã lộ ra một số khuyết điểm, cũng nhắc nhở chúng ta khi sử dụng cán bộ trẻ tuổi phải suy xét xa hơn, chu toàn hơn một chút. Thay đổi vị trí công tác cũng giúp cho hắn có thể bồi dưỡng năng lực trên nhiều phương diện hơn. Ông Tần và tôi đều nghĩ như vậy.
Mã Thông Tài cũng không có nhiều lời để nói với Tào Cương. Người này sau khi lên chức quyền Chủ tịch huyện dường như càng có vẻ tự tin cũng biết trình tự quy cách. Việc điều chỉnh công tác của Lục Vi Dân từ miệng ông ta liền thành ra là sự coi trọng và rèn luyện của Huyện ủy đối với Lục Vi Dân. Chẳng qua là trong tình hình này anh ta cũng chỉ có thể tuân theo. Thậm chí anh ta cũng biết Tần Hải Cơ và Tào Cương đều muốn điều chỉnh công tác của Lục Vi Dân. Điều này cũng có nghĩa là việc Lục Vi Dân rời khỏi Ban quản lý đã là kết cục đã định.
Cảm giác của Mã Thông Tài về Lục Vi Dân có hơi phức tạp. Lục Vi Dân có năng lực, điều này không cần phải nói nhiều. Thành tích của hắn trong việc thu hút đầu tư đã chứng minh tất cả, khả năng xử lý tình hình khẩn cấp của hắn cũng rất khá.
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Huyện ủy Trương Lập Bản trước đây đã đặc biệt khen ngợi biểu hiện nội trội đầy xuất sắc của Lục Vi Dân khi xử lý sự kiện ở bãi tha ma. Nhưng sự khen ngợi của Trương Lập Bản chỉ dừng lại ở một chừng mực nào đó, người quyết định vận mệnh của Lục Vi Dân không phải là ông ta, cũng càng không phải là mình.
Cán bộ trẻ tuổi mà lại ưu tú như vậy khiến Mã Thông Tài không thể không cảm động. Mã Thông Tài cũng đang nghĩ lại thái độ của mình đối với Lục Vi Dân, anh ta thậm chí cảm thấy sau khi Thẩm Tử Liệt rời khỏi, bản thân mình có thể thoải mái sử dụng hắn, nhưng sự thay đổi của thế cục lại khiến anh ta không biết làm thế nào.
Lục Vi Dân nghe được tin đúng lúc đang ở công trường xây dựng cùng người phụ trách dự án ở Nam Đàm của tập đoàn Hoa Mỹ là Giang Đạt Xương xem xét tiến độ công trình.
Do Tập đoàn Hoa Mỹ cung cấp tài chính đúng lúc đúng chỗ cho nên tiến độ công trình cũng tương đối nhanh. Hầu như cả ngày lẫn đêm đều tăng ca thêm giờ đẩy nhanh tốc độ, dự tính khoảng giữa tháng tám sẽ hoàn thành xây dựng nhà xưởng. Mà Khu kinh tế mới đã dùng hết khả năng có thể để tạo điều kiện, ưu tiên mở đường trước cửa tập đoàn Hoa Mỹ, bảo đảm các loại máy móc cơ giới có thể đến đầy đủ trước thời gian thi công. Việc này cũng khiến tập đoàn Hoa Mỹ vô cùng hài lòng.
- Tổng giám đốc Giang, tôi thấy tiến độ xây dựng nhà xưởng rất nhanh, nhưng việc vận hành và chạy thử thiết bị sợ rằng vẫn cần phải gia tăng tốc độ thêm nữa mới kịp. Chậm nhất là giữa tháng chín này kiwi sẽ bắt đầu đưa ra thị trường. Hơn nữa anh cũng biết tính thời vụ của kiwi rất ngắn, sợ là các anh sẽ không kịp xây dựng xong kho lạnh.

Qua mấy lần tiếp xúc, quan hệ giữa Lục Vi Dân và Giang Đạt Xương đã trở nên vô cùng thân thiết. Giang Đạt Xương vô cùng tán thưởng Lục Vi Dân, cho rằng ở nội địa có cán bộ trẻ tuổi mà lại suy nghĩ rộng mở, có năng lực làm việc đến nơi đến chốn thật sự rất hiếm có. Ngược lại những cán bộ chỉ biết chỉ tay năm ngón nói phét lại không ít.
- Ừm, kho lạnh của chúng tôi có thể sẽ không kịp xây xong, vẫn phải cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi liên hệ với bên Lâm Cẩm Ký. Kho lạnh của bọn họ có thể giúp chúng tôi chứa được một phần, như vậy cũng có thể tạm duy trì vận hành bình thường của dây chuyền sản xuất.
Giang Đạt Xương đội mũ bảo hộ, mồ hôi chảy ròng ròng, ánh mặt trời vào tháng chín vẫn rất chói chang. Đứng ở công trường cảm nhận được tiếng máy móc nổ ran, tiếng mô tơ ầm ầm. Nhà xưởng ban đầu đã thành khung hình, lô máy móc đầu tiên đã được đưa vào, tuy chưa đầy đủ nhưng đã được vận hành thử ở ngay nhà xưởng chưa được xây dựng xong xuôi.
- Tôi nghe nói huyện các cậu không hài lòng với việc chúng tôi chỉ dùng các thiết bị sản xuất đã qua sử dụng. Tôi cũng không biết tại sao bọn họ lại chú ý tới điểm này như vậy? Chỉ cần các thiết bị của chúng tôi sản xuất ra sản phẩm đạt yêu cầu về chất lượng, sản phẩm tiêu thụ tốt là được rồi. Như vậy thiết bị cũ hay mới cũng chẳng liên quan gì đến điều đó mới phải? Nếu thật sự phải dùng thiết bị mới, thì sẽ phải trì hoãn thời gian cho quá trình vận hành thử. Như vậy sẽ nhỡ mất quý một năm nay.
- Ha ha, về điểm này Tổng giám đốc Giang không cần phải để ý, có lẽ huyện cũng không hiểu nhiều về công việc của các ông, cảm thấy thiết bị mới là tiên tiến nhất. Tôi đồng ý cách nói của ông, trên thực tế máy móc cũng không phải cứ mới nhất, tiên tiến nhất thì mới tốt. Ngược lại đối với một xí nghiệp, thích hợp nhất mới là tốt nhất.
Qua lớp mũ bảo hộ mà ánh nắng gay gắt cuối thu dường như không giảm chút nào. Lục Vi Dân cởi bớt cúc áo, mồ hôi đã ướt đẫm áo sơ mi.
- Ha ha, vẫn là Phó chánh văn phòng Lục hiểu xí nghiệp chúng tôi. Thiết bị mới yêu cầu công nhân phải có kỹ thuật thao tác rất cao, hiệu suất trong thời gian ngắn chưa chắc có thể nâng cao. Hơn nữa quy mô đầu tư không phải quá lớn, thời gian chúng tôi thu hồi vốn phải rất dài, đối với chúng tôi mà nói cũng không thể tính được.
Giang Đạt Xương lộ vẻ hài lòng.

- Trên thực tế lô thiết bị mà chúng tôi đưa vào thời gian sử dụng cũng chưa đến năm năm, nhập khẩu từ Italy, chi phí cũng không ít. Hơn nữa quan trọng nhất là những công nhân kỹ thuật mà chúng tôi đưa đến đã quen với kỹ thuật này, cũng có thể hướng dẫn công nhân ở đây thích ứng với tốc độ nhanh nhất. Nếu là thiết bị mới thì ngay cả công nhân kỹ thuật của chúng tôi cũng phải mất thời gian để thích ứng, như vậy sao có thể hướng dẫn được công nhân nơi này? Như vậy thì ngay cả việc sản xuất bình thường còn không thể nói gì đến đẩy nhanh sản xuất.
Hai người đang nói chuyện rất ăn ý thì thấy Hứa Dương đang đạp xe đến từ đằng xa.
Lục Vi Dân nhìn thấy Hứa Dương đầm đìa mồ hôi và vẻ mặt vô cùng lo lắng thì trong lòng đã sơ sơ hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Buổi sáng Mạnh Bình đã ngầm nói cho hắn rằng buổi chiều Huyện ủy sẽ mở hội nghị thường vụ nghiên cứu về vấn đề nhân sự, có khả năng sẽ phải điều chỉnh nhân sự ở huyện. Lúc này Hứa Dương vội vã tới mức không thể chờ đợi mà chạy thẳng đến công trường, trừ việc có kết quả ra, còn có thể là chuyện gì?
Lúc trước Lục Vi Dân cũng cân nhắc mãi về tình hình biến đổi nhanh chóng ở huyện, nhưng hắn lại thực sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt để giải quyết vấn đề khó khăn này. Thẩm Tử Liệt đã rời đi, cho dù quan hệ giữa hắn và Thượng Quyền Trí có tốt đến mấy thì hắn lại cũng không thể vì chút việc của mình mà đi tìm Thượng Quyền Trí. Còn An Đức Kiện tất nhiên có thể gây ảnh hưởng nhất định, nhưng quan hệ giữa hắn và An Đức Kiện chưa tới mức ông ta có thể vì hắn mà ra sức xoay sở. Còn chưa nói đến việc An Đức Kiện cũng vừa rời khỏi, ông ta cũng cần chú ý tới cảm nhận của Tần Hải Cơ và Tào Cương vừa mới lên nhậm chức.
Từ Hiểu Xuân thì hắn cũng đã tìm đến, nhưng bất kể là Lục Vi Dân hay là Từ Hiểu Xuân đều hiểu rõ, nếu Tần Hải Cơ và Tào Cương thật sự hạ quyết tâm phải động tới mình, thì một người vừa mới được đề bạt lên chức Bí thư như anh ta cũng không thể ngăn cản được, nhiều lắm cũng chỉ có thể tỏ thái độ khi nghiên cứu mà thôi.
Xem ra mọi việc cũng đành dựa theo quỹ đạo đã định mà chuyển biến. Hắn cũng đã từng tính đi gặp Cao Anh Thành một chuyến để báo cáo một chút về tình hình hiện tại. Nhưng hiện giờ, trong tình hình Lê Dương và Phong Châu đã chắc chắn sẽ tách riêng, ảnh hưởng của Ban tổ chức cán bộ Địa ủy Lê Dương đối với bảy huyện phía nam đã suy yếu đi rất nhiều. Mà tổ lãnh đạo trù bị ở địa khu Phong Châu cũng được lập thành theo một tổ chức nhân sự mạch lạc. Cũng chính vì sự hình thành của Ban tổ chức cán bộ địa ủy và phòng nhân sự Phong Châu sau này, mà Cao Anh Thành đương nhiên là sẽ không thể đi Phong Châu. Cho nên trong vấn đề này Cao Anh Thành cũng có vẻ lực bất tòng tâm.
Nên cố gắng thì cũng đã cố gắng rồi, Lục Vi Dân lại nghĩ rất thoáng. Hắn nghĩ mình mới đến Nam Đàm hơn một năm, có thể bằng thực lực của mình mà lên tới chức cán bộ cấp phó ban, đây là một chức vụ mà nhiều cán bộ cả đời cũng không thể đạt được, còn có thể cầu mong xa tới đâu nữa?
Coi như nhất thời chịu ngủ đông một thời gian, tích góp năng lực để sau này có thể tiến bước mạnh mẽ.
Lục Vi Dân thở dài khe khẽ, có chút không đành lòng mà liếc nhìn công trường đang rộn rã. Giang Đạt Xương ở bên cạnh dường như cảm thấy được điều gì, thoáng nhíu mày, ngập ngừng hỏi:

- Phó chánh văn phòng Lục, tôi thấy cậu hình như có chút tâm sự?
- Ha ha, Tổng giám đốc Giang nói gì vậy?
Lục Vi Dân mỉm cười, có vẻ rất bình tĩnh.
- Ừ, tôi nghe được một vài tin tức, tuy nhiên...
Giang Đạt Xương cảm thấy khó có thể tưởng tượng được. Ông ta không biết Ủy ban nhân dân huyện Nam Đàm là suy xét từ góc độ nào mà phải điều động vị Phó chánh văn phòng trẻ tuổi trước mặt này. Ông ta thấy vị Phó chánh văn phòng này tuy tuổi còn trẻ, nhưng thật sự là một cán bộ làm việc rất nghiêm túc. Hơn nữa suy xét vấn đề tương đối chu toàn, đề xuất rất nhiều ý tưởng mà thậm chí ngay cả đến chủ một dự án như ông ta cũng chưa nghĩ tới. Mà một vài đề nghị của hắn lại giúp ích rất lớn cho công việc của ông ta.
- Không sai, đúng như những gì ông đã nghe được. Có khả năng tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi Ban quản lý Khu kinh tế mới đến công tác ở cơ quan khác. Tuy nhiên, tôi tin điều này cũng không ảnh hưởng hiệu suất làm việc của Ban quản lý khu kinh tế mới. Nếu Hoa Mỹ gặp phải vấn đề gì, các ông có thể đi tìm Chánh văn phòng Mã. Tôi tin anh ấy có thể dốc sức trợ giúp cho các ông.
Lục Vi Dân không thể không tiếc nuối mà buông tay:
- Tôi cũng rất hy vọng có thể ở lại Ban quản lý làm việc, nhưng có lẽ lãnh đạo cấp trên cũng có sự cân nhắc toàn diện của bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui