Quan Đạo Vô Cương

- Bí thư An, Phó bí thư Lâm đã đến.
Thư kí nhẹ nhàng đi vào nói.
- Ồ?
An Đức Kiện hơi kinh ngạc, Lâm Thuận Lộc thường không đi làm sớm như vậy, trừ khi bên Hội đồng nhân dân có hội nghị, sớm như vậy đã đến tìm mình có việc gì?
- Vậy anh mau mời Phó bí thư Lâm vào.
- Bí thư An, tôi là người không có việc thì không đi tìm sự giúp đỡ, ông biết tính cách tôi rất thẳng thắn, nói lời cũng chính là lòng ngày dạ thẳng. Nghe nói Khu kinh tế mới của huyện sắp đón một dự án sản xuất giấy lớn? Là của bên Lạc Môn?
Tinh thần Lâm Thuận Lộc rất tốt, sắc mặt hồng hào, dường như trẻ ra mấy tuổi, nhưng gương mặt lại có chút không hài lòng.
- Đến đây ngồi đi, ông Lâm, tại sao đột nhiên lại có hứng thú với những việc này?
An Đức Kiện thản nhiên cười nói:
- Khu kinh tế mới hầu như mỗi tuần mỗi tháng đều có dự án đến thương lượng, tại sao ông lại có hứng thú với dự án sản xuất giấy này đến thể thế?

- Bí thư An, không phải vì sao tôi thấy có hứng thú, mà là tôi không thể không chú ý tới.
Lâm Thuận Lộc trả lời không chút khách sáo.
- Tôi nghe nói xí nghiệp giấy Khải Thiên này ở Lạc Môn làm cho ai nấy đều oán trách. Việc xử lý nước thải của xí nghiệp này bị các cơ quan bảo vệ môi trường điều tra ra và yêu cầu tạm dừng, người dân gần nhà máy sản xuất giấy Lạc Môn đã nhiều lần viết thư phản ánh về tỉnh, hạ nguồn Lạc Giang tiếng oán thán dậy đất trời. Nếu xí nghiệp này đến Nam Đàm chúng ta, há chẳng phải muốn biến Nam Đàm trở thành một Lạc Giang khác sao?
Trong lòng An Đức Kiện hơi xao động, xem ra xí nghiệp giấy Khải Thiên này tác động đến rất nhiều người.
Ông ta đương nhiên biết Lâm Thuận Lộc là người của lũy làng nhà họ Lâm. Lũy làng nhà họ Lâm nằm ở bên dưới xã Bắc Đỉnh, vừa vặn nằm dưới hạ lưu của Khu kinh tế mới, cách Khu kinh tế mới cũng chưa đến mấy dặm.
Chỉ có điều không biết tại sao ông ta lại cũng hiểu biết tường tận như vậy về tình hình xí nghiệp giấy Khải Thiên ở Lạc Môn, điều này dường như không phù hợp lắm với tính tích cực trong công việc hiện tại của Lâm Thuận Lộc. Nếu không có người chuyên tìm hiểu, thu thập về tình hình nhà máy sản xuất giấy của xí nghiệp giấy Khải Thiên ở Lạc Môn. Ông ta chắc chắn không thể hiểu biết rõ ràng thấu suốt như vậy về tình hình hoạt động của nhà máy sản xuất giấy ở Lạc Môn.
An Đức Kiện bắt đầu cảnh giác, nhưng bề ngoài lại không thể không thể hiện vẻ vô cùng nghiêm túc:
- Ông Lâm, ít nhất cho tới bây giờ, Bí thư huyện ủy là tôi vẫn chưa nghe được tin rằng xí nghiệp giấy Khải Thiên chắc chắn muốn ở lại ở Nam Đàm. Nhưng tôi biết xí nghiệp giấy Khải Thiên trước kia vẫn đang tiến hành đàm phán với Khu kinh tế mới và Cục thủy điện, hy vọng có thể ở lại Khu kinh tế mới Nam Đàm. Nhưng Khu kinh tế mới Nam Đàn hiện tại vẫn chưa đồng ý, cũng chính là đang suy xét dự án sản xuất giấy của xí nghiệp giấy Khải Thiên nếu ở lại Khu kinh tế mới Nam Đàm, về vấn đề bảo vệ môi trường tránh ô nhiễm có thể thỏa mãn yêu cầu cuả Nam Đàm chúng ta hay không. Đây là điểm mấu chốt, Nam Đàm là thượng nguồn của Phong Giang, liên quan đến sức khỏe, tính mạng của người dân nơi hạ nguồn. Điểm này tôi nghĩ Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện đều sẽ rất coi trọng, cũng không có ai dám liều lĩnh để phạm vào điểm mấu chốt đó.
Nếp nhăn trên mặt Lâm Thuận Lộc giống như dao khắc, ánh mắt lại sắc bén sáng ngời, quét đi quét lại trên mặt trầm tư của An Đức Kiện.
Ông ta đã lăn lộn mấy chục năm trên mảnh đất Nam Đàm này, đương nhiên biết rõ sự xảo quyệt của tên cáo già An Đức Kiện. Ông ta cũng không thể dễ dàng tin lời nói từ miệng An Đức Kiện.

Năm đó ông ta sẩy tay trong cuộc tranh giành vị trí Chủ tịch huyện với An Đức Kiện, bị An Đức Kiện đẩy đến Hội đồng nhân dân huyện. Lúc đó An Đức Kiện mới đến Nam Đàm đảm nhiệm chức Phó bí thư Huyện ủy chưa được ba năm mà đã có thể giành chiến thắng. Ngoài có chút mối quan hệ vững chắc bên trên, An Đức Kiện đã tạo lập một đội ngũ hùng hậu ngay trên mảnh đất Nam Đàm mà mình đã lăn lộn nhiều năm cũng là một sự thật.
Bây giờ Lâm Thuận Lộc vẫn còn nhớ như in cảnh tượng lúc An Đức Kiện vượt qua mình giành chiến thắng. Có điều thời gian trôi đi An Đức Kiện rất nhanh chóng thăng chức từ Chủ tịch huyện lên Bí thư, hơn nữa càng vị trí ở Nam Đàm càng ngày càng vững chắc. Ngay cả Lâm Thuận Lộc cũng phải thừa nhận An Đức kiện quả thật có chút bản lĩnh, hơn nữa cũng rất tôn trọng mình. Tuổi tác lớn dần, Lâm Thuận Lộc đã không còn bao nhiêu ý tưởng trên con đường quan lộ, nỗi căm hận năm đó cũng dần phai nhạt. Trong mấy năm nay Lâm Thuận Lộc cũng vô cùng ủng hộ công việc của An Đức Kiện.
Tuy nhiên điều này cũng không có nghĩa là ông ta tín nhiệm An Đức Kiện. Sự đa mưu túc trí của An Đức Kiện thì ông ta đã lĩnh giáo từ lâu, ông ta đương nhiên không dám lơ là.
-Vậy thì tốt, Bí thư Đức Kiện, lão Lâm này không thể để yên. Nhà máy sản xuất giấy của xí nghiệp giấy Khải Thiên ở Lạc Môn đã gây ra ô nhiễm lớn đến thế, đem đến nguy hại lớn cỡ nào cho hạ nguồn Lạc Giang, tôi nghĩ không cần tìm chứng cứ gì nữa. Còn cơ quan bảo vệ môi trường tỉnh, thành phố làm thế nào mà có thể khoan nhượng cho xí nghiệp này tiếp tục tồn tại ở Lạc Môn thì tôi không thể hiểu hết, cũng không phải việc chúng ta có thể quản được. Nhưng xí nghiệp đã có những mặt xấu rất rõ ràng như vậy muốn đến Nam Đàm chúng ta làm dự án, tôi sẽ phải xem xét kỹ một chút. Tôi không thể tin một xí nghiệp ở Lạc Môn đã không thể giải quyết hoặc là nói không muốn giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường, đến Nam Đàm chúng ta thì có thể thay đổi lề lối. Về điểm này e rằng Bí thư Đức Kiện cần chú ý kỹ một chút.
Lời lẽ của Lâm Thuận Lộc cực kỳ sắc bén, từng câu đều nhắm đến trung tâm:
- Nam Đàm muốn phát triển cần thiết phải mở cửa đối ngoại, cần thu hút vốn đầu tư, nhưng không phải ai cũng có thể vào. Một xí nghiệp ô nhiễm nặng nề như thế này đem đến một chút thu nhập từ thuế và cơ hội việc làm, căn bản không đủ để xóa đi mối nguy hại mà nó gây ra đối với môi trường non xanh nước biếc của Nam Đàm chúng ta. Về điểm này thái độ của Hội đồng nhân dân huyện cũng rất rõ ràng, Hội đồng nhân dân huyện chúng tôi phải kiên quyết thực hiện chức năng giám sát theo pháp luật. Tôi báo cáo trước một chút với Bí thư Đức Kiện, để tránh Bí thư Đức Kiện về sau lại trách lão Lâm tôi không nói trước.
An Đức Kiện rất lễ độ tiễn Lâm Thuận Lộc ra khỏi văn phòng, trở lại văn phòng mới ngồi xuống, cân nhắc kỹ càng chuyện này.
Không hề nghi ngờ, bên Lâm Thuận Lộc là có người cố ý báo tin. Đối với kiểu cán bộ không có bao nhiêu ý tưởng trên con đường quan lộ như Lâm Thuận Lộc mà nói, là người sinh ra và lớn lên ở Nam Đàn, ngăn chặn người nơi khác vin vào các kiểu lý do để làm tổn hại đến quyền lợi của vùng đất Nam Đàm, bảo vệ lợi ích địa phương đã trở thành một trọng trách vì đạo nghĩa không thể từ chối trong công việc của ông ta.
Người nào báo tin cho Lâm Thuận Lộc đã không còn quan trọng nữa, mấu chốt ở chỗ hình ảnh xí nghiệp giấy Khải Thiên ở Lạc Môn rất xấu, rất khó để người ta tin một xí nghiệp làm đủ trò xấu xa ở Lạc Môn đến Nam Đàn thì có thể thay đổi triệt để.
Vì 30% lợi nhuận, nhà tư bản có thể bán đứng linh hồn mình, xí nghiệp giấy Khải Thiên cũng không ngoại lệ. Vậy thì triển vọng của dự án đầu tư này ở Nam Đàn như thế nào liền có chút khiến người ta lo lắng.

An Đức Kiện không phải kiểu người cố chấp, bảo thủ. Nếu chỉ là một vấn đề trái với nguyên tắc bình thường, đối với dự án lớn như xí nghiệp giấy Khải Thiên mà nói, trong phạm vi quyền lực của ông ta, ông ta có thể ngăn cản thì đã cản rồi, nhưng lần này dường như có chút khác biệt.
Trước kia Lục Vi Dân cũng rất thẳng thắn bày tỏ sự lo lắng khi báo cáo dự án này, nhưng An Đức Kiện không để ý lắm. Theo ông ta, nhà máy sản xuất giấy mà không có một chút ô nhiễm thì mới khiến người ta kinh ngạc. Cho nên khi Lục Vi Dân đề xuất xí nghiệp giấy Khải Thiên có thể có chút vấn đề về ô nhiễm, ông ta cũng chỉ yêu cầu đối phương nhất định phải đôn đốc xí nghiệp giấy Khải Thiên phải trang bị các thiết bị chống ô nhiễm cần thiết, không hề có yêu cầu đặc biệt nào khác.
Bây giờ xem ra sự việc đã này sinh một số sai lệch, xí nghiệp giấy Khải Thiên tiếng xấu lan xa, vấn đề ô nhiễm ở Lạc Môn thậm chí đến Lâm Thuận Lộc cũng biết rõ. Có thể tượng tượng được rất nhanh phía Hội đồng nhân dân huyện sẽ lan truyền đến khắp nơi, ai ai cũng biết, mà Hội đồng nhân dân huyện chắc chắn sẽ nhất nhất nhằm vào dự án này. Lại liên tưởng đến bài viết ngầm có hàm ý ở “Nhật báo Xương Giang”, thì không thể không khiến An Đức Kiện suy nghĩ kỹ.
Có một số thứ nóng vội thì hỏng việc, nghĩ đến đây, An Đức Kiện hơi chau mày, sau khi nghĩ một lát, mới cầm điện thoại lên.
- Lạc Khang? Đúng là anh!
Lục Vi Dân vui mừng reo lớn, hiệu quả âm thanh trong điện thoại mặc dù không phải rất tốt, nhưng Lục Vi Dân vẫn nghe ngay ra giọng đối phương.
- Anh vẫn còn biết gọi điện thoại cho tôi? Tôi còn tưởng rằng anh đã mất tích rồi chứ.
Từ sau khi liên hệ với Lạc Khang về việc tiêu thụ kiwi năm ngoái, Lục Vi Dân cũng không liên lạc được với anh chàng này.
Đã gọi điện thoại hai lần, đều không thể tìm được đối phương. Điện thoại trong huyện còn chưa hoàn toàn thực hiện điều khiển tự động, không tiện gọi điện thoại đường dài.
Nghe nói phải đợi đến sau khi Địa khu Phong Châu chính thức thành lập, điện thoại mỗi huyện mới bắt đầu cải tạo điều khiển tự động một cách toàn diện. Đây cũng là công trình lớn mà khắp nơi trong toàn tỉnh đã trông chờ từ lâu.
Nghe nói đây cũng là một “món quà lớn” của tỉnh cho việc Địa khu Lê Dương và Phong Châu phân tách. Đó chính là hai cơ quan tài chính tỉnh và bưu điện tỉnh liên kết tăng vốn đầu tư, mau chóng hoàn thành việc cải tạo điện thoại điều khiển tự động của Địa khu Lê Dương và Phong Châu. Mà việc này không thể nói là không lớn, ngoài Xương Châu ra, việc cải tạo điện thoại điều khiển tự động của một số thành phố cấp ba như Côn Hồ, Quế Bình cũng đều phải xếp sau Lê Dương và Phong Châu.

- Vi Dân, liên hệ với bên các anh thật không dễ, tôi đã gọi điện thoại cho anh mấy lần. Không phải gọi không được, chính là không liên lạc được, trung gian còn phải chuyển tiếp mấy lần. Anh cũng không nỡ gọi điện cho tôi?
Giọng nói của Lạc Khang trước sau vẫn trầm thấp và hơi khàn như xưa.
- Nhưng hai bức thư anh gửi đến tôi đã nhận được rồi, lười viết thư trả lời, vẫn cảm thấy gọi điện thoại thuận tiện hơn. Bên chúng tôi đã khai thông đường dây điện thoại di động rồi, hiện nay rất nhiều người có tiền đều bắt đầu mua điện thoại di động, liên lạc khá là thuận tiện.
- Anh thật là, gọi cuộc điện thoại này không phải để nói cho tôi biết bây giờ anh đang dùng điện thoại di động để gọi cho tôi?
Lục Vi Dân bật cười. Mấy năm trước điện thoại di động bắt đầu xuất hiện lần đầu tiên ở Quảng Châu. Ở Xương Giang mặc dù vẫn là một thứ mới mẻ, nhưng trong phim ảnh Hồng Kông cũng cho người ta thấy quá quen mắt, người đại lục cũng không còn lạ lẫm với thứ đồ này. Đương nhiên muốn thật sự để ai ai cũng biết thì vẫn phải mấy năm nữa.
- Ha ha, tôi còn chưa có thứ đó, nhưng cha tôi đã làm một cái, xem như là lô đầu tiên ở chỗ chúng tôi, số là 90
Nếu không tìm được tôi, anh cứ gọi vào số máy này, thêm mã vùng là được.
Lạc Khang ở đầu dây bên kia cũng không che giấu điều gì.
- Bây giờ anh không làm ở cơ quan nữa?
Lục Vi Dân rất nhạy bén đã cảm thấy được một số điều gì, hỏi có chút hiếu kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui