- Quá vô sỉ!Cf Trên đời này làm gì có hạng người nhàm chán đến như vậy. Đây là thời đại gì?fT Chẳng lẽ vẫn còn xã hội phong kiến?fh Yêu ai là quyền tự do của người đó, tại sao lại có quyền ép buộc chứ?fh Quả thực là rất vớ vẩn!rf Người như vậy không ngờ lại có thể lên chức Phó đội trưởng chi đội cảnh sát hình sự phòng công an huyện, quả thật Trưởng phòng Công an huyện có mắt không nhỉ?rf
Tức giận đến sắc mặt trắng bệch, ngực của Tô Yến Thanh phập phồng theo từng cơn giận:
- Hứa Dương, ngày mai anh đến phòng Công an để tố cáo. Tôi không tin rằng phòng Công an có thể bao che một con sâu làm rầu nồi canh như vậy. Phòng Công an mặc kệ thì anh đến Ủy ban Kỷ luật huyện để phản ánh, chẳng lẽ cả huyện Nam Đàm này không có nổi một nơi nào nói lí lẽ sao?f Nếu thực không tìm thấy thì chúng ta sẽ đến Lê Dương, địa khu Lê Dương không quản được thì chúng ta lại tiếp tục đến Xương Châu.
Tô Yến Thanh kích động đến hơi thở phập phồng, nhìn Hứa Dương sắc mặt tái nhợt, mà bạn gái của y thì hai mắt đẫm lệ. Cả hai người đều có bộ dạng bất lực, nên đã kích thích huyết khí chính nghĩa trong người cô.
- Chị Yến Thanh, chị không biết đâu, Tần Lỗi là cháu của Phó Bí thư Huyện ủy Tần. Trưởng phòng Mã của phòng Công an huyện và Bí thư Tần quan hệ không tầm thường. Đây đều là do người chung cơ quan nói cho tôi biết. Hứa Dương bị điều đến Ủy ban Xây dựng làm việc, khẳng định cũng là vì tôi.
Nước mắt lưng tròng, Phàn Thiền đáng thương nói:
- Khắp đơn vị không ít người nói Tần Lỗi không phải là người tốt, lại ly hôn. Nguyên nhân cũng là do vợ của anh ta không chịu nổi bị anh ta đánh, chạy thẳng đến Quảng Đông không bao giờ quay về. Tiếng xấu của anh ta lan truyền khắp đơn vị.
- Hừ, cháu của Tần Hải Cơ thì coi trời bằng vung sao?fT Anh ta cướp người yêu của anh, chịu được sao?fh
Gương mặt đỏ bừng, Tô Yến Thanh hai tay nắm chặt, dường như không tìm được chỗ nào để trút giận, hầm hừ nói:
- Hứa Dương, Phàn Thiền, hai người cứ ở chung với nhau. Tôi không tin là cái tên Tần Lỗi đó còn dám làm ra việc gì.
- Chị Yến Thanh, Tần Lỗi ngoài xã hội có rất nhiều bạn. Hứa Dương đã hai lần bị đánh. Tôi thật sự không đành lòng nhìn Hứa Dương như vậy.
Nói đến đây, Phàn Thiền không kìm nổi khóc to lên:
- Hứa Dương đi báo án, nhưng đồn công an đến tra cũng không tra được gì, chỉ nói là không có manh mối. Nếu không nói là Hứa Dương ở bên ngoài đắc tội với người khác thì Hứa Dương phải xuất ra được chứng cứ. Loại chuyện này thì làm gì mà có chứng cứ chứ?fQ
- Phòng Công an huyện giống như rắn chuột một ổ. Tần Lỗi gọi người đánh Hứa Dương thì bọn chúng làm sao mà đi tra chứ?Cf
Tô Yến Thanh lòng đầy căm phẫn. Loại chuyện này là lần đầu tiên cô gặp. Nguyên bản thân cô cũng đã từng nghe qua loại chuyện này, nhưng vẫn nghĩ rằng nó thêm mắm thêm muối vào, chứ không nghĩ đến có một ngày tận mắt chứng kiến, hơn nữa lại phát sinh đối với đồng nghiệp của mình. Điều này khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng được.
- Yến Thanh, cũng không thể nói như vậy. Tần Lỗi cũng không phải là tên ngốc gì. Dù sao thì cũng chỉ là việc của cá nhân hắn. Còn về phần nói đồn công an tra không ra thì cũng có khả năng, đám người này là chung một hàng với Tần Lỗi. Nếu muốn tìm người đánh Hứa Dương, khẳng định là phải tìm những người bình thường không bao giờ lộ diện. Hứa Dương lại chưa lăn lộn ở xã hội, lại không có phòng bị, trúng một cú liền khẩn trương, chỉ sợ là không nhớ rõ tướng mạo, đặc điểm người đánh anh ấy. Có đi báo án thì anh cũng chỉ nói là hoài nghi Tần Lỗi mà không có chứng cứ nào cả, khẳng định là không thể tra.
Lục Vi Dân bình tĩnh, hòa nhã nói:
- Đương nhiên, cũng không loại trừ việc đồn công an và Tần Lỗi thông đồng, cố ý che chở lẫn nhau.
Lục Vi Dân phân tích khiến cho Hứa Dương phải tâm phục khẩu phục. Y đã bị đánh hai lần, tuy nói là buổi tối nhưng cũng có đèn đường. Tuy nhiên, do lúc đó quá khẩn trương, khi mặt đối mặt tại đồn công an cũng không thể nhớ nổi đặc điểm tướng mạo của đối phương. Anh ta nói hoài nghi đối phương, đối phương bảo anh ta đưa ra chứng cứ, không thể chỉ dựa vào hoài nghi. Như vậy thì anh ta cũng không còn cách nào khác.
- Vậy ý của anh là mặc cho Tần Lỗi làm xằng làm bậy, cáo mượn oai hùm sao?Cf
Tô Yến Thanh trong giọng nói mang chút hương vị châm chọc.
- Tôi không nói như vậy. Tuy nhiên, Yến Thanh, cô cũng nên suy nghĩ một chút. Hứa Dương vẫn còn phải làm việc, Tần Hải Cơ là Phó bí thư Huyện ủy, chuyện xảy ra trước mắt là một nan đề. Cô cũng không cần quan tâm, cũng không có nghĩa là những người khác cũng có suy nghĩ như cô. Ai mà muốn vì chuyện không liên quan đến mình mà đắc tội với Phó bí thư Huyện ủy chứ?fQ Hơn nữa, Tần Lỗi là mộ người như thế, nếu muốn dùng thủ đoạn với anh ta cũng chẳng phải dễ dàng. Cô có đi tố cáo, anh ta chỉ nói rằng mình theo đuổi Phàn Thiền, cũng không nói rõ thêm điều gì. Bên trên nhiều lắm cũng chỉ cho rằng đây là tranh chấp tình cảm Về phần sai khiến người đánh Hứa Dương, không có chứng cứ thì không bao giờ tố cáo được.
Lục Vi Dân cũng hiểu được chuyện này không dễ làm. Tần Lỗi trong tay có quyền lực, thật rất khó đối phó.
- Hiện tại, Hứa Dương nên xác định kết hôn sớm với Phàn Thiền. Khi kết hôn nếu Tần Lỗi lại đến giằng co, là có thể quang minh chính đại hướng bộ môn liên quan phản ánh.
- Hừ, Vi Dân, anh có chủ ý gì không?fT Có thể dễ dàng giải quyết thì cần anh nói như vậy sao?fT
Tô Yến Thanh không chút khách khí phản bác:
- Kết hôn?fT Cho dù là Hứa Dương và Phàn Thiền kết hôn, họ Tần kia có an phận hay không?rf Anh căn bản là không thể có nửa điểm yếu đuối và phải có thái độ kiên quyết đấu tranh với anh ta.
- Đấu?fQ
Lục Vi Dân không biết nên khóc hay nên cười. Hôm nay Tô Yến Thanh kích động như vậy, giống như là bị cái gì kích thích:
- Yến Thanh, cô làm sao vậy?f Hứa Dương làm sao mà đấu lại bọn họ?fh Cho dù là có đấy, thì phải coi trọng phương thức phương pháp. Tần Lỗi không phải là ỷ lại vào chú của anh ta là Phó bí thư Huyện ủy sao?Cf Tôi nghĩ, Tần Hải Cơ nếu có thể làm đến Phó bí thư Huyện ủy tất nhiên là sẽ không giống với Tần Lỗi. Nếu không thì tố chất của cán bộ Đảng Cộng Sản là quá yếu kém. Tần Hải Cơ phải biết rằng Tần Lỗi làm như vậy, chỉ sợ là cũng không đồng ý. Ít nhất là ngoài mặt ông ta cũng sẽ ngăn lại. Nếu không thì ông ta cũng sẽ bị gắn thanh danh bất lương. Là Phó bí thư Huyện ủy, ông ta rất biết cân nhắc được mất. Không được coi thường những kẽ có bản lĩnh tính kế.
Tô Yến Thanh nghe Lục Vi Dân nói như vậy, tâm tư khẽ động. Hứa Dương và Phàn Thiền cũng nhìn về Lục Vi Dân ánh mắt chờ mong, hiển nhiên là xem Lục Vi Dân như chỗ dựa vững chắc.
- Mọi người đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi chỉ có một suy nghĩ mà thôi. Tần Hải Cơ lăn lộn đến vị trí Phó bí thư Huyện ủy cũng chẳng dễ dàng gì. Năm nay tuổi của ông ta cũng chưa lớn, vẫn còn thời gian để bay lên. Chỉ cần khiến ông ta ý thức được đứa cháu của mình bên ngoài làm bại hoại Tần gia, nhất là đối với danh dự của ông ta trên con đường làm quan. Ông ta tất nhiên sẽ suy xét phải làm như thế nào. Đối phó những người này, chúng ta nhất định phải động não tìm điểm yếu của họ.
Lục Vi Dân biết rằng, nếu mình không nói ra cách nào thì tối nay chỉ sợ Hứa Dương và Phản Thiền sẽ ngủ không ngon.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...