Sau khi Thẩm Hoành Quốc về Bắc Kinh, Bao Dụ Dân giờ đây giống như một hồ nước phẳng lặng, đột nhiên bị một cục đá quăng xuống, lấy mất đi sự phẳng lặng ấy. Vừa về đến nhà là tiếng điện thoại reo lên, đây là điện thoại của Quách Vạn Niên, giọng điệu đắc ý của y nghe thật khó chịu.
-Ông Bao, tối nay rãnh không, cùng đi suối nước nóng Sơn Trang nhé?
Trong tỉnh này, rất ít người dám gọi gã ta là ông Bao, Bao Dụ Dân rất ghét người khác gọi gã như thế, dù là trên chức vụ thì cũng cao hơn y một bậc, đường đường là một Phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Quách Vạn Niên có chút vui mừng quá độ, có lẽ là gã nghĩ rằng quan hệ giữa hai người thân thiết, cách xưng hô như thế thì càng thân mật, nhưng gã không biết rằng Bao Dụ Dân rất ghét điều này.
Mẹ nó, nghe cứ như kêu đại ca giang hồ vậy.
Nhưng Bao Dụ Dân không thể hiện sự khó chịu của mình, lúc này không phải là lúc trở mặt với Quách Vạn Niên. Vì thế y điềm tĩnh nói
-Không đi đâu, tôi ở nhà ngủ.
Quách Vạn Niên không chỉ là đơn giản mời gã đi tắm suối nước nóng, nghe giọng Bao Dụ Dân có chút mệt mỏi, trong lòng y thầm nghĩ, cho dù là Bao Dụ Dân thì cũng không ngăn nổi con đường thăng tiến của Trương Nhất Phàm. Không được, ta không thể để như thế này, ta phải tiếp tục động viên y.
Quách Vạn Niên và Bao Dụ Dân nói vài câu, giống như đang hỏi han việc nhà vậy
-Ông Bao, nghe nói ngày 17 này có vị khách lớn đến đây, Chủ tịch Thẩm thì đã về thủ đô, nhưng việc tiếp đãi vị khách này rất quan trọng, nghe nói vị khách này là một Chủ tịch hãng xe hơi nổi tiếng thế giới. Không biết anh có lo liệu được không, anh có việc gì cần tôi giúp không?
Thực ra, Bao Dụ Dân đang vì việc này mà rất lo lắng
Đường đường là một Phó chủ tịch thường trực tỉnh, là một Phó chủ tịch đứng đầu cả Ủy ban nhân dân tỉnh, tuy nói rằng quyền hạn so với các Phó chủ tịch khác là giống nhau, nhưng ngoài Chủ tịch tỉnh ra hoặc chịu sự ủy thác của Chủ tịch tỉnh thì có thể thay mặt quyền hạn của Chủ tịch tỉnh, hơn nữa lại có thể trở thành ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Nhưng này lần Thẩm Hoành Quốc có nói phải để người trẻ rèn luyện, phải để việc đón tiếp này giao cho Trương Nhất Phàm. Cũng có nghĩa là Bao Dụ Dân không nên nhúng tay vào.
Bao Dụ Dân cũng có chút khó chịu, nhưng dù sao Thẩm Hoành Quốc mới là Chủ tịch tỉnh, gã chỉ là Phó chủ tịch thôi. Nhưng còn có một nguyên nhân khác, đó chính là Thẩm Hoành Quốc và Lý Thiên Trụ được mệnh danh là người cộng tác đáng tin cậy. Vì thế gã mới không than trách.
Quách Vạn Niên không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến thì liền nổi giận.
Thấy Bao Dụ Dân không nói gì, Quách Vạn Niên đoán chắc rằng trong lòng gã đang nghĩ ngợi, bèn cười thầm trong lòng, việc này mình đã thành công rồi. Chỉ cần đẩy Bạo Dụ Dân vào thế đối lập của Trương Nhất Phàm thì gã có muốn quay đầu cũng khó.
Vì thế, Quách Vạn Niên nói:
- Ôi, Chủ tịch Thẩm cũng thật là, việc quan trọng như vậy lại giao cho người trẻ tuổi đi làm, ngộ nhỡ làm không xong, thì đối với sự phát triển của Tỉnh Tương thì sẽ có một sự trở ngại lớn, đặc biệt là sự thu hút đầu tư sau này. Thật là lực bất tòng tâm. Thôi đi, dù sao tôi cũng chỉ là Phó chủ tịch, việc này không đến phiên tôi lo. Còn anh thì đường đường là một Phó chủ tịch thường trực tỉnh, sau này còn nối nghiệp, nếu việc này giao cho ông, so với người khác thì sẽ làm càng tốt hơn.
Quách Vạn Niên im lặng, thăm dò phản ứng của Bao Dụ Dân, Bao Dụ Dân không nói gì, có nghĩa là gã đang lo lắng, đang suy nghĩ việc này.
Quách Vạn Niên lại hỏi xa xăm
-Nghe nói Chủ tịch hãng xe hơi ở vùng nội địa này đã lên kế hoạch rồi, bọn họ lên kế hoạch chiếm giữ thị trường nội địa, tỉnh Tương và tỉnh Xuyên là hai tỉnh mấu chốt, hơn nữa tỉnh Tương chúng ta so với tỉnh Xuyên phải nắm chắc hơn nữa. Nếu ông không nhanh chóng nhận việc này, vậy công lao này sẽ giành cho người khác đấy. Tôi thấy làm gì có chuyện đi rèn luyện, đây rõ ràng là nâng đỡ hắn. Tôi nghe nói Chủ tịch Thẩm và gia đình nhà họ Trương có quan hệ khá thân thiết, cháu trai của Chủ tịch Thẩmcưới em họ của Phó Chủ tịch Trương.
Bao Dụ Dân thản nhiên trả lời
-Tôi không khỏe, mai nói tiếp nhé
Vốn định cúp điện thoại, đột nhiên Bao Dụ Dân lại nói
-Chúng ta là Phó Chủ tịch, nhiệm vụ chủ yếu là phối hợp tốt, để kinh tế toàn Tỉnh phát triển, làm tốt mọi việc, những tin ngoài luồng thì không nên bàn tán.
Sau khi cúp điện thoại, Bào Dụ Dân liền nghĩ mình nên truyền cho hắn tín hiệu, ít nhất là để Quách Vạn Niên biết, mình không ưa hắn. Còn về không ưa ở chổ nào, thì bản thân hắn tự biết
Quả nhiên khi Quách Vạn Niên nghe được những lời không khách sao của Bao Dụ Dân, trong lòng có chút kinh ngạc, dường như gã không ưa mình, mình nói sai ở chỗ nào sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết tại sao
Ngày 17 đã tới Trương Nhất Phàm nghe theo sự chỉ bảo của Thẩm Hoành Quốc, đi đến sân bay đón ông trùm xe hơi. Nếu việc này thành công thì đây là một thành công rất lớn, Trương Nhất Phàm sao lại không hy vọng nhà chế tạo ô tô này ở tỉnh Tương xây dựng nhà máy đầu tư chứ?
Nhưng khi hắn đến sân bay thì đã nhìn thấy Bao Dụ Dân đã ở sẵn sân bay, và kí giả các giới và đài truyền hình đều đã đến đông đủ, bầu không khí thật náo nhiệt.
Việc này trước đó đều đã sắp xếp hết cả rồi, dù là Trương Nhất Phàm tới hay là Bao Dụ Dân tới thì bọn ký giả cũng theo lời dặn mà hợp tác, công tác tuyên truyền sẽ được làm tốt.
Bao Dụ Dân nhìn thấy Trương Nhất Phàm, tự nhiên có chút xấu hổ.
Nhưng gã vẫn giả vờ như không biết
-Chủ tịch tỉnh Trương, anh cũng đến đón khách à?
Trương Nhất Phàm lắc đầu
- Tôi tới gặp bạn, không có việc gì đâu, anh bận thì tôi đành vệ đây
Trương Nhất Phàm thấy vậy, đang muốn quay đầu bước đi.
Nhà đầu tư lớn này cũng không cần phải hai vị Phó Chủ tịch đến đón đâu, một người đến thì coi như nễ mặt lắm rồi. Hơn nữa khi Trương Nhất Phàm những dòng chữ ghi trên băng rôn, hoan nghênh Fuji, cảm thấy thật nực cười. Thì ra đây là vị khách đến từ Đảo Quốc.
Đây chính là Chủ tịch hãng xe hơi mà Thẩm Hoành Quốc nói hay sao? Nhưng ở Châu Á và toàn Đảo Quốc này thì địa vị Fuji rất lớn, có thể nói là tập đoàn xe hơi đứng thứ hai Châu Á nhưng so với Châu Âu và Mốc Quốc thì không đáng là gì
Trương Nhất Phàm lên xe, Bao Dụ Dân nhìn theo, nhưng không biết đang suy nghĩ gì?
Lúc này, bầu không khí thật vui, Fuji cuối cùng đã đến rồi.
Trương Nhất Phàm ngồi trên xe, hỏi Đằng Phi:
-Lấy tài liệu hôm qua cho tôi xem.
Đằng Phi không biết giữa ông chủ và Fuji có ân oán, gã đưa tài liệu cho Nhất Phàm, Nhất Phàm nhận lấy. Không phải là công ty trách nhiệm hữu hạn chế tạo ô tô quốc tế Hoa Phong hay sao? Sao giờ trở thành công ty trách nhiệm hữu hạn chế tạo ô tô quốc tế Fuji?
Trương Nhất Phàm gọii điện thoại hỏi Đổng Tiểu Phàm:
-Công ty quốc tế Hoa Phong thì xử lý sao đây?
Đổng Tiểu Phàm đã hoàn thành những dự án ở khu Trung Đông, tất cả đã vào quỹ đạo, cô đã về New York. Cô đang ngủ thì nhận được điện thoại, nghe Truong Nhất Phàm hỏi chuyện này, cô mơ màng trả lời
- Hoa Phong là dự án mà tôi và Fuji cùng hợp tác làm, tôi muốn nhân cơ hội này ở thị trường xe hơi nội địa cùng nhau phân luồng phát triển, sao anh giờ này gọi cho tôi?
Trương Nhất Phàm quên mất sự chênh lệch múi giờ giữa hai bên, nói vài câu liền cúp máy.
Nếu đã là cùng Đổng Tiểu Phàm hợp tác, thì Hoa Phong nhất định phải định cư ở Tỉnh Tương, hoặc có thể nói đây chỉ là sự chỉ định của Đổng Tiểu Phàm, bọn họ đến đây khảo sát có lẻ chỉ có lệ thôi
Vì thế, Trương Nhất Phàm không để tâm, ai đi tiếp đón cũng không được chỉ có Bao Dụ Dân là thích hợp nhất.
Về đến Ủy ban nhân dân tỉnh, Trương Nhất Phàm bận đi làm những chuyện khác.
Quách Vạn Niên ngồi ở văn phòng nghe xong bản báo cáo của thư ký--- sáng sớm Phó Chủ tịch Bao đến sân bay đón khách, Phó Chủ tịch Trương 9 giờ mới xuất phát.
Vừa nghe tin này, Quách Vạn Niên cười thầm trong lòng, chắc chắn sáng nay Truong Nhất Phám rất xấu hổ.
Còn Bao Dụ Dân thì chịu không nổi đã nhúng tay vào, haha...
Các thành công này làm gì dễ dàng mà nhường cho người khác chứ. Bàn bạc thỏa thuận là việc sau này, bàn được thì là công lao của mình, còn bàn không xong thì là lỗi của cấp dưới, trên thế gian này làm gì có việc tốt lành chứ?
Thảo nào mà Bao Dụ Dân lại nhúng tay vào, nhớ đến cảnh Trương Nhất Phàm khốn đốn ở sân bay, gã thấy thật nực cười
Nói chung thì cũng đã làm cho Trương Nhất Phàm xấu hổ rồi.
Bầu không khí hân hoan chào đón ở sân bay, nghe nói là tập đoàn xe hơi quốc tế, Bao Dụ Dân đã ra sức làm, gã chủ động định cư ở Tỉnh. Vì thế, Chủ tịch Tỉnh, Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư đuề đến nghênh đoán.
Khách đã đến, đoàn người hùng hậu, nhưng người đứng đầu lại là một thanh niên trẻ khoảng 30 tuổi, là một hình ảnh chuẩn mực của Đảo Quốc. Sau khi xuống máy bay, vị này nhìn lướt qua những người đến đón mình, vì thế có chút kiêu kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...