Quách Hoài Tài bị điều tới Sở Y tế, tuy rằng không phải quá kém, cũng không phải quá tốt, so sánh với Bí thư Thành ủy, quan to nhất một nơi, đương nhiên cách biệt một trời. Bởi vì, lúc đó được nhiều người cấp dưới ủng hộ, có mùi vị của chư hầu một phương.
Tuy rằng cấp bậc giống nhau, vẫn là Giám đốc sở, nhưng làm người ta cảm giác không giống với. Hơn nữa anh ta bị Lý Thiên Trụ điều đi, nói có vấn đề về khả năng phối hợp quản lý, không thể nắm bắt tình hình, đây là điểm yếu chết người của các nhà lãnh đạo.
Đa số cán bộ cấp dưới hủ bại, một Cục trưởng Cục Bảo vệ môi trường nho nhỏ cũng có thể kiêu ngạo như thế, Bí thư thành ủy một chút phản ứng đều không có? Lý Thiên Trụ ghét nhất người giống Trâu Trường Thắng.
Hễ là cấp dưới giơ tay làm bậy, đều cách chức giống nhau. Đây rõ ràng là phát biểu thái quá ở trên hội nghị.
Năng lực Quách Hoài Tài có thể ở vị trí Giám đốc Sở Y tế này, phải nói là Lý Thiên Trụ nương tay, không có đưa tới cơ quan thiệt thòi hơn, anh ta hẳn là vô cùng may mắn mới đúng.
Nhưng trong lòng anh ta không phục, hơn nữa ảnh hưởng từ chú Quách Vạn Niên, đương nhiên đối với Trương Nhất Phàm kín đáo phê bình. Hơn nữa, Trương Nhất Phàm cũng không quản lý Sở Y tế, hắn được phân công quản lý công nghiệp.
Nửa tháng sau, Đoạn Chấn Lâm từ Song Giang truyền tin đến, tất cả chỉ thị lúc trước của Phó Chủ tịch tỉnh Trương, anh đều làm đầy đủ. Muốn hắn đến Song Giang kiểm tra kết quả.
Trương Nhất Phàm nghe xong, lập tức bỏ ra thời gian đi tới Song Giang.
Đài truyền hình tỉnh và phóng viên tòa soạn báo, tại thời điểm kiểm tra theo dõi phỏng vấn hàng ngày. Tỉnh Nhật báo xã vẫn là Dương Mễ dẫn đầu. Dương Mễ vẫn bộ dáng mê người, cách ăn mặc được chọn kỹ phấp phới tung bay, dường như không làm đàn ông mê mệt thì không được.
Bởi vì Trương Nhất Phàm muốn đem Song Giang làm điển hình, đơn vị kiểu mẫu để tuyên truyền, đặc biệt quan tâm đến chuyến thị sát này, hắn đi cùng đài truyền hình tỉnh và tòa soạn báo, muốn nhiệm vụ tuyên truyền lần này làm tốt.
Song Giang không chỉ một khu công nghiệp, lúc này đây Đoạn Chấn Lâm bỏ công sức, hoàn toàn đích thân chỉ huy, không dám chậm trễ. Bởi vậy, quản lý xử lý nước thải tập trung ở vài khu công nghiệp làm rất tốt.
Trương Nhất Phàm cùng Chủ tịch thành phố Đoạn đi thị sát ba khu công nghiệp. Trước mắt Song Giang là thành phố công nghiệp lớn nhất tỉnh, Đoạn Chấn Lâm hoàn toàn dựa vào chỉ thị lúc trước của Trương Nhất Phàm, quản lý tập trung nước thải, đạt tiêu chuẩn xả thải, cho nên công việc bảo vệ môi trường của Song Giang làm được đặc biệt tốt.
Hơn nữa không có tăng thêm công nhân viên chức, tất cả công việc, đều là cơ quan trước kia kiêm việc. Khi làm việc, bọn họ đều đâu vào đấy mà tiến hành.
Đương nhiên, thời điểm Phó chủ tịch tỉnh Trương tới, có thông báo trước, công việc phía dưới sớm được tập ngay ngắn.
Bởi vậy, tất cả các khâu không có nửa điểm thiếu sót.
Nhìn thấy, Trương Nhất Phàm trong lòng cảm thán, chính mình có khi bất đắc dĩ làm xảo, hôm nay thị sát giống như diễn trò. Tuy nhiên, chung quy mà nói, Song Giang ở phương diện này, đạt được rất nhiều thành tích.
Trương Nhất Phàm đề xuất quản lý tập trung nước thải, chính xác làm giảm bớt gánh nặng rất nhiều cho xí nghiệp, ít nhất bọn họ sẽ không thải quá tiêu chuẩn mà bị Bộ Bảo vệ môi trường tìm cớ phạt tiền. Đối với bọn họ mà nói, đây hoàn toàn chính là cơ quan phục vụ.
Bởi vậy, rất nhiều xí nghiệp và đơn vị, đều treo biểu ngữ và tấm bảng, viết lời ca ngợi đơn vị, công nhân viên chức vì nhân dân phục vụ.
Lễ khởi công xây dựng các công trình xử lý nước thải, Trương Nhất Phàm có một bài phát biểu quan trọng.
Hết thảy, đều từng bước mà tiến hành.
Buổi chiều, Trương Nhất Phàm tiếp tục thị sát ở Song Giang, đây là hạng mục kia, Đoạn Chấn Lâm cũng hoàn thành trước thời hạn.
Đó chính là một cửa, đất, thuế nhà đất, công thương, đơn vị từ nhỏ đến to, đều tập trung ở một cửa, tạo điều kiện thuận lợi chơ tư vấn chứng nhận kinh doanh.
Trước kia, đăng kí kinh doanh phải mất ít nhất hai, ba tháng hoặc thậm chí nửa năm để chạy thủ tục. Hiện tại nhanh nhất chỉ cần nửa tháng, hơn nữa có thể làm giúp, quy trình xử lý đơn giản, thời gian ngắn.
Đồng thời, chính phủ thành phố Song Giang còn có phương thức làm việc nhất thể hóa, hàng tháng bình xét. Căn cứ thái độ đối với nhân dân tốt xấu bình chọn, có chế độ thưởng phạt.
Phương thức này, đề cao rất lớn nhiệt tình làm việc của nhân viên, cũng cải biến phương thức làm việc trước kia, đem tác phong lười nhác loại bỏ hoàn toàn.
Những việc này đều là Trương Nhất Phàm lúc trước chỉ bảo qua, Đoạn Chấn Lâm thực hiện vô cùng đầy đủ.
Buổi tối, tivi và radio tỉnh cùng với các tòa soạn báo lớn, đều đưa tin chuyến đi thị sát của Phó chủ tịch tỉnh Trương. Thành phố Song Giang có thể nói lúc này đây là một ngọn gió mới.
Bọn họ không chỉ có chứng thực phương án xử lý nước thải của Trương Nhất Phàm, hơn nữa còn đi trước người khác, hợp thức hóa một cửa chứng nhận kinh doanh, hành động này, chẳng những chiếm được cảm tình của Chủ tịch tỉnh Thẩm, cũng chiếm được lời ken ngợi của Bí thư Lý Thiên Trụ.
Đoạn Chấn Lâm ngay lập tức gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, mới vừa quay về tỉnh thành, nói việc này, anh không nghĩ đối với Trương Nhất Phàm nên giữ lại bất luận cái gì:
- Phó Chủ tịch tỉnh Trương, tôi nhưng là mạo danh, thật không hợp a! Hổ thẹn hổ thẹn.
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Lần này cậu làm không tồi, tiếp tục phát triển! Nếu Chủ tịch tỉnh Thẩm và Bí thư Lý đều khen ngợi cậu, cậu hẳn là nên tiếp tục làm tốt, đừng cho một số người có kẽ hở mà có ý đồ riêng.
Đoạn Chấn Lâm nghe Trương Nhất Phàm nói cũng có lý, cũng là đánh trúng điểm yếu, anh mới yên lòng.
Tuy nhiên, Đoạn Chấn Lâm c1àng thêm kính nể đối với Trương Nhất Phàm, sự việc này hoàn toàn là do công lao của Trương Nhất Phàm, chẳng qua mượn tay mình đến thực hiện giấc mơ của hắn. Nhưng Trương Nhất Phàm cũng không đoạt công, hoàn toàn đem những vầng sáng này gắn trên đầu anh.
Nếu không có Trương Nhất Phàm ửng hộ, chuyện của anh chỉ sợ không được thuận lợi như vậy. Nhất là chuyện công nhận quyền kinh doanh, lúc trước rất nhiều người phản đối, bởi vì bọn họ sợ thu loạn phí, thu phí nhiều còn có rất nhiều sự tình bày ra.
Hơn nữa bọn họ càng lo lắng, cấp trên sẽ thu các khoản phí để nộp vào ngân sách, bọn họ liền mất nhiều hơn được. Đoạn Chấn Lâm bỏ rất nhiều nỗ lực, mới được phần lớn người ủng hộ, cuối cùng làm tốt chuyện này.
Sau khi đưa tin công trình xử lý nước thải và giấy chứng nhận quyền kinh doanh ở thành phố Song Giang, rất nhiều người bắt đầu lo lắng, Phó chủ tịch tỉnh Trương dùng thành phố Song Giang làm gương mẫu, phê bình đối với những gì bọn họ làm ra.
Trước kia bọn họ còn có thể lấy các loại lý do, hiện tại thành phố Song Giang là thành phố lớn thứ hai ở tỉnh, vì sao bọn họ làm được mà chính mình không thể làm được?
Hội nghị hai tháng sau, Chủ tịch tỉnh Thẩm Hoành Quốc, phát biểu nhằm vào vấn đề này, trong cuộc họp, ông tán dương thành phố Song Giang trong phương diện này lấy được thành tích. Khen ngợi thành phố Song Giang, phê bình đối với những người khác. Tuy rằng không cần nói thẳng ra, trong lòng ai nấy đều hiểu.
Sau đó, Phó chủ tịch tỉnh Trương nói chuyện, lời nói hơi nặng:
- Đây là một loại thái độ, một vấn đề tư tưởng, hiện tại ngồi ở đây, trong lòng mỗi người có ý thức trách nhiệm là công bộc của nhân dân hay không, các người tự hiểu rõ. Tôi có chút lễ vật nhỏ đưa cho mỗi người, đến lúc đó các người trở về xem một chút.
- Thành phố Song Giang không có gia tăng thêm bất cứ nhân viên nào, mà làm được rất tốt, vì xí nghiệp và nhà đầu tư rõ ràng mang đến điều tốt. Đây là nguyên nhân vì sao thành phố Song Giang trở thành thành phố công nghiệp lớn nhất tỉnh. Chúng ta không thể, bởi vì mỗi một chuyện làm đều nghĩ đến thù lao, mỗi chuyện làm đều nghĩ đến chi ít, đạt được tiền thưởng nhiều. Các người là các bộ nhà nước, là công bộc của nhân dân, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của các người. Lúc này, chúng ta không có cấp cho Song Giang bất cứ cái gì, nhưng bọn họ lại làm được. Có câu nghe rất hay phát triển mới là nguyên tắc mục tiêu, mỗi một khu công nghiệp, một thành phố nếu muốn phát triển, đầu tiên chúng ta nhất định phải xây dựng hoàn cảnh tốt đẹp, có như vậy, mới có thể hấp dẫn càng nhiều nhà đầu tư. Chúng ta cũng có quyền lợi và nghĩa vụ làm cho bọn họ ở trong này sáng tạo của cải, đạt được lợi nhuận, chúng ta không chỉ phải đòi lấy mà còn phải hiểu được là phải trả giá.
Kế tiếp, hắn kêu thư ký Đằng Phi, đưa cho mỗi người một cái phong thư. Đây là Trương Nhất Phàm nói, đưa cho bọn họ lễ vật nhỏ. Có người mở ra nhìn, bên trong là hai cái đĩa.
Trong đĩa rốt cuộc là cái gì, trong lòng bọn họ đều hồi hộp, chẳng lẽ lần này sau khi thị sát Song Giang, đặc biệt vì mọi người học làm đĩa?
Được rồi, bọn họ đoán đúng phân nửa, nhưng còn một nửa không có đoán được. Trong đó có một cái là hình mẫu Song Giang.
Mở hết sẽ biết, có người trở về khách sạn, ngay lập tức đem đĩa đặt vào ổ VCD, khi bọn họ nhìn vào nội dung của đĩa, một đám liền trợn tròn mắt, khó trách Phó chủ tịch tỉnh Trương kêu mọi người về nhà hãy xem, hóa ra là có tầng này ý tứ.
Đây chỉ có điều Phó chủ tịch tỉnh Trương cho những người này một tín hiệu cảnh cáo, nội dung của đĩa, chính là cấp dưới bọn họ, thái độ và biểu hiện lúc bình thường làm việc.
Tất cả hết thảy, đều là quay chụp trong phòng làm việc, không có đề cập đến vấn đề tác phong sinh hoạt cá nhân. Văn phòng là nơi đến làm việc, nhưng những người này đều làm cái gì? Không ngờ bọn họ luôn miệng nói công việc bận quá, có chuyện gì đều muốn gia tăng nhân sự, căn cứ chính xác theo đĩa, chính là giáng một đòn mạnh mẽ.
Tuy rằng bình thường ở trong mắt bọn họ, sớm thấy nhưng không thể trách, nhưng hôm nay bị Phó chủ tịch tỉnh Trương phái người chụp được, bọn họ cảm thấy lạnh vù vù mà rùng mình.
Xem ra, lúc bình thường đối nhân xử thể vẫn là không cần quá kiêu ngạo cho thỏa đáng, nếu không chết như thế nào đều không biết được.
Những cái này khi nào thì chụp được. Trong lòng mỗi người cũng chưa đáy. Chỉ có điều cẩm thấy chiêu thức ấy của Phó chủ tịch tỉnh Trương quá độc ác!
Hiện tại, có những người bắt đầu hối hận, không nên nghe theo một số người giật giây, ức hiếp Phó chủ tịch tỉnh Trương trẻ tuổi, không có quyết đoán, không ngờ ngược lại với hắn. Hôm nay Phó chủ tịch tỉnh Trương chỉ có đưa mọi người một lời cảnh cáo, nếu hắn thật sự bắt lời nói của mình, cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ đến đây, có người ở trong lòng thầm hối hận, làm người vẫn nên yên phận, không cần tự cho mình là thông minh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...