Nhân viên phục vụ đứng ở hai bên, lập tức mở rượu, rót rượu cho mọi người.
Trương Nhất Phàm nâng chén lên, nhìn mọi người, cất cao giọng nói:
- Nước sông Hoài Châu trở nên như ngày hôm nay, làm cho người dân thành phố Hoài Châu và quảng đại quần chúng có nước nhưng không thể uống, có nước không dùng cứu hạn được, là vì sao? Tôi nghĩ trong lòng những vị ngồi đây đều biết. Chén rượu ngày hôm nay, tôi kính mọi người, uống chén rượu này, mọi người cho tôi ý kiến, nên làm thế nào?
- Là trơ mắt nhìn tình hình hạn hán tiếp tục kéo dài, hay là mọi người đồng tâm hiệp lực, cứu trận tai họa do con người tạo ra này? Đứng dậy! Cạn…
Trương Nhất Phàm hô to, làm cho những cô phục vụ đứng bên, một đám người lén lút lè lưỡi, vị phó chủ tịch Trương này thật oai phong. Hắn ra lệnh một tiếng, mọi người đồng loạt đứng dậy, không thể không nâng chén lên.
Trương Nhất Phàm cũng không quản hắn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thấy Phó chủ tịch Trương uống rượu rồi, hơn nữa lại uống cạn sạch, không còn giọt nào, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hồng môn yến a!
Đằng Phi và Trương Tuyết Phong đứng đằng sau, thầm nói Phó chủ tịch Trương thật quyết đoán! Nhìn thấy những người này tay cầm chén rượu, một đám ngơ ngác, quả là buồn cười.
Những cán bộ đó, không ai dám lên tiếng, nhất là Cục trưởng Trâu của cục bảo vệ môi trường, tay run run cầm chén rượu. Vận mệnh sau này thế nào? Chỉ sợ rằng sau này mình không thể nắm giữ được rồi?
Quách Hoài Tài với tư cách là Bí thư thành phố Hoài Châu, không quản nghiêm các cán bộ cấp dưới, khu công nghiệp mặc dù là đơn vị do tỉnh quản, nhưng bọn họ lại làm cho sự việc như ngày hôm nay, chẳng lẽ họ lại không có chút trách nhiệm gì sao? Cho dù trách nhiệm phần lớn thuộc về các cán bộ phụ trách công nghiệp và môi trường nhưng ông ta cũng tuyệt đối không thoát được.
Vì vậy y cười ngượng nói:
- Nếu Phó chủ tịch Trương mời rượu, chúng tôi không thể không uống. Nào! Mọi người đều cạn. Rượu thì phải uống, cách thì có, Phó chủ tịch Trương hạ lệnh, chúng ta không thể không nghe theo.
Y nâng chén rượu, uống cạn đầu tiên.
Lúc này, những ông chủ khu công nghiệp ngồi bên trái nói chuyện:
- Nước sông Hoài Châu bị ô nhiễm nghiêm trọng, chính xác là trách nhiệm của chúng ta, chén rượu hôm nay tôi uống rồi! Hoài Châu chúng tôi tự động tài trợ hơn 600 triệu, trợ giúp chính quyền Hoài Châu chống hạn cứu tế.
Tổng giám đốc công ty hưu hạn linh kiện ô tô Hoài Châu, là người uống rượu đầu tiên trong đám người của khu công nghiệp. Hôm nay cần giải quyết chuyện này, chỉ có một con đường duy nhất, chính là mọi người góp tiền, góp sức, chỉ có như vậy mới có thể giải quyết tình hình chống hạn cứu tế trước mắt của Hoài Châu.
Có tiền, có thể tu sửa kênh, có tiền, thì có thể dẫn nước ở những nơi khác đến. Phó chủ tịch Trương muốn mọi người đưa ra ý kiến, bọn họ là những người kinh doanh, đơn giản cũng vì tiền.
Đây cũng là mục đích chính của Phó chủ tịch Trương, Phó chủ tịch Trương có thể làm cho họ ngừng sản xuất, mang theo tất cả công nhân đi chống hạn cứu tế. Trong câu nói của tổng giám đốc công ty linh kiện Hoài Châu khẳng khái nói bỏ ra hơn 2 triệu.
Những công ty ở Hài Châu này đa số đều là các công ty lớn, giá trị hơn mười tỷ, còn lại cũng đều là các công ty có giá trị lên đến mấy triệu.
Cho nên, công ty linh kiện Hoài Châu bỏ ra hơn 2 triệu, coi như vô cùng hào phóng. Trương Nhất Phàm thấy người vừa nói này chính là người đêm hôm qua bị mình bắt gặp xí nghiệp lén lút thả nước thải, cũng là xí nghiệp có vài nhân viên bảo vệ đánh phóng viên.
Tuy nhiên, khi vị giám đốc này nói, sắc mặt không thay đổi, dường như tất cả đều đã định liệu trước.
Y tỏ thái độ đầu tiên, những người khác cũng dồn dập tỏ thái độ, trừ 3 xí nghiệp lớn bỏ ra số tiền hơn 2 triệu, những xí nghiệp còn lại đều ở mức dưới 2 triệu, còn vài xí nghiệp nhỏ thì 100 đến 200 triệu, đều tỏ rõ thái độ của mình.
Trương Nhất Phàm nói:
- Được! Mọi người đều là người tốt. Những nghĩa cử này của mọi người, chúng ta đại khái không truy xét! Hôm nay tôi lại kính mọi người một chén rượu, chén này tôi cảm tạ, cảm ta mọi người ủng hộ công việc của Trương Nhất Phàm tôi!
Hắn nâng cái chén hướng tới mọi người ra hiệu, lúc này lại không có ai do dự, đồng loạt nâng chén lên uống cạn.
Một số cán bộ trong lòng thầm nghĩ, hay là Phó chủ tịch Trương có cách, bây giờ ở đây có gần trăm xí nghiệp, mỗi xí nghiệp góp 300nghìn triệu tổng cộng gần 3 mươi triệu, huống chi còn có trường hợp như công ty linh kiện góp 2 triệu, như vậy tính ra, cũng gần được 3 mươi triệu. Hoài Châu được cứu rồi. Có được số tiền này, chống hạn có hi vọng!
Thủ đoạn như vậy, e rằng không phải là người bình thường có thể làm ra được. Chỉ có Đằng Phi trong lòng nghĩ, ông chủ giải quyết chuyện chống hạn cứu tế, vậy chuyện của bản thân mình thì sao đây?
Còn Quách Hoài Tài thì trong lòng thầm nghĩ: vẫn là chú nói đúng, để hắn gây sức ép, chỉ cần chuyện thải nước thải được giải quyết, thì chuyện cứu nạn cũng được giải quyết rồi.
Lúc trước y còn không tin, chuyện nước thải và chuyện cứu tế là hai chuyện khác nhau, Phó chủ tịch Trương lại không quản chuyện nông nghiệp, hắn làm sao có thể giúp Hoài Châu giải quyết chuyện cứu hạn đây? Huống chi, y chỉ trông cậy vào cơ hội lần này, gây áp lực cho Ủy ban nhân dân thành phố một chút, phê bình bọn họ cứu tế không hiệu quả.
Không ngờ câu nói này, quả nhiên bị chú đoán trúng.
Ngày xưa có Tống Thái Tổ dùng rượu tước binh quyền, hôm nay lại có Trương Nhất Phàm thiết yến phục quần hùng.
Một chén rượu, thu về khoản hơn 30 triệu, làm cho nhiều người trong lòng thổn thức không thôi, hành vi và khí phách như vậy, e rằng là hành vi của người không bình thường. Lý Hồng và Lâm Uyên đang ăn cơm, sớm đã có người truyền tin tức này đến tai họ, Lý Hồng khẽ mỉm cười.
Đây là lần thứ hai cô cười như vậy. Lâm Uyên thấy nụ cười của cô, liền nói một câu:
- Bí thư Lý, quả thực cô lường trước đúng rồi, chuyện chống hạn cứu tế đúng là đã được giải quyết rồi. Cô làm sao lại đoán ra được vậy?
Lý Hồng cười không nói gì, ánh mắt thân thiện nhìn Lâm Uyên.
Lâm Uyên không ngờ có chút cảm giác chột dạ vô hình, dường như chút suy nghĩ của anh bị cô chủ nhìn thấu hết, trở nên có chút không tự nhiên.
Lý Hồng uống ngụm trà, thản nhiên nói:
- Cô muốn biết, vậy thì cô đi hỏi Phó chủ tịch Trương của cô đi.
Mối quan hệ của Lâm Đông Hải và Trương Nhất Phàm, Lý Hồng đương nhiên biết, làm Chủ nhiệm số 1 của Ủy ban kỷ luật, cô muốn ngay cả người bên cạnh cô cũng không biết những chuyện quá chi tiết, thì cô còn làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật làm gì nữa?
Lý Hồng bây giờ, không còn là Lý Hồng của ngày trước, Ủy ban kỷ luật nắm giữ quá nhiều chuyện, cô tất nhiên dùng năng lực có thể có của mình, nắm rõ tình hình của cả tỉnh Hồ Nam như lòng bàn tay.
Một vị Chủ nhiệm Ủy ban lỷ luật hợp quy cách, không phải chờ có người đến trách cứ, có người sửa sai vượt khỏi tầm kiểm soát, sau khi tất cả những thảm cục này xảy ra, mới bắt tay vào xử lý. Mà là nên bóp chết nó ngay khi nó bắt đầu hình thành, phòng ngừa nó khi nó chưa xảy ra.
Làm được điểm này, cũng không dễ dàng gì, vì vậy, Lý Hồng lần này dốc sức tự mình ra tay, đã đi Hoài Châu. Muốn chính mình nắm lấy tin tức, nắm được động thái của những cán bộ này, không đủ thực lực và bản lĩnh, thì tuyệt đối không thể làm được.
Lý Hồng chính là Lý Hồng, cô có bản lĩnh và thân phận của một người phi thường, vì vậy, ngay cả động thái của Trương Nhất Phàm ở Tương Tây Tình, đều rơi vào tầm ngắm của cô.
Nhìn thấy ánh mắt cô chủ tràn đầy kế sách, suy nghĩ nhỏ bé của Lâm Uyên như bị đánh vỡ ra vậy, trái tim kia đang đập hoảng loạn.
Nhất là câu nói kia của cô chủ:
Cô muốn biết thì đi hỏi Phó chủ tịch Trương của cô đi?
Cô ấy có ý gì? Chẳng lẽ cô lại là một người có thể nhìn thấu tâm tư người khác sao?
Nói thật, trước mặt Lý Hồng, Lâm Uyên thật sự quá non nớt. Nhưng Lý Hồng trước giờ chưa bao giờ nghĩ vậy, cô cảm thấy Lâm Uyên ít nhất là tài năng có thể sử dụng.
Sau khi uống ngụm trà, hai người liền rời khỏi nhà hàng, đi thẳng về khách sạn.
Tiệc rượu trong nhà hàng Tương Tây Tình cũng đã kết thúc, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, cung kính tiễn Phó chủ tịch Trương rời khỏi.
Trương Nhất Phàm dưới sự bảo vệ của vài viên cảnh sát, do Bí thư Quách Hoài Tài đích thân đi cùng, ngồi lên chiếc Audi và rời khỏi.
Lần này, hắn về thẳng khách sạn.
Những người khác lục tục rời khách sạn, có mấy người tụ tập bàn tán:
- Ôi, anh nói xem hôm nay chúng ta góp một khoản tiền như vậy, bên Cục bảo vệ môi trường còn phạt chúng ta nữa không?
- Yên tâm đi, Phó chủ tịch Trương từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh, hắn đều nói là sẽ không truy xét nữa, chuyện trước kia coi như xóa bỏ.
- Nhưng không nhất định, sau khi Phó chủ tịch Trương rời đi, những người bọn họ ai biết được sẽ lại làm cái quỷ gì nữa?
- Đúng, chúng ta phải thừa cơ hội khi Phó chủ tịch Trương ở đây, đem tình hình giải quyết một cách triệt để, nếu không chung quy lại người chịu thiệt chính là chúng ta.
- Thực ra chúng ta cũng không muốn như vậy, có ai muốn sự tình lại ra như này đâu? Nhưng nếu không như thế này, bọn họ cũng không coi trọng, chúng ta sẽ mãi mãi bị con mọt đó ức hiếp!
- Ôi, ai nói không phải đâu. Chỉ sợ thiên hạ Ô Nha đen như thường.
- Đi thôi, chúng ta đi tìm Tổng giám đốc Nghiêm trao đổi chút.
Vài người châu đầu ghé tai, thì thầm rồi đi.
Tổng giám đốc Nghiêm của công ty linh kiên Hoài Châu cũng đã lên xe, bảo lái xe về công xưởng, y hoàn toàn không để ý đến cặp mắt phía sau lưng, chính là cặp mắt hung tợn kia đang nhìn mình, có một chút hung hãn, giống như muốn giết người vậy, mang theo ý hận vô cùng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...