Ngày hôm sau đến văn phòng, việc đầu tiên là Trương Nhất Phàm đến văn phòng của Bí thư Lâm để báo cáo. Sau đó hắn đến văn phòng của Uông Viễn Dương, dù sao thì ông ta cũng là một nhân vật số một của Ủy ban nhân dân thành phố.
Đối với biểu hiện của đoàn khảo sát đi Thâm Quyến, hai vị lãnh đạo cảm thấy vô cùng hài lòng. Chỉ có điều mấy ngày hôm nay Uông Viễn Dương tâm tính không được tốt lắm, sau khi cho Thư ký ra khỏi, liền nói với Trương Nhất Phàm:
- Đồng chí Nhất Phàm này, chắc chuyện về việc xây dựng giao thông trong cuộc họp của Ủy ban nhân dân thành phố đồng chí cũng nghe rồi chứ?
Trương Nhất Phàm cũng không dấu giếm:
- Tôi cũng mới được nghe thôi. Thật ra thì Chủ tịch huyện Uông cũng không cần phải đau đầu vì chuyện này.
- Chẳng lẽ cậu đã có chủ ý gì sao?
Uông Viễn Dương trông thấy bộ dạng trưởng thành của Trương Nhất Phàm liền hỏi dồn.
Việc xây dựng giao thông là một sự kiện lớn đầu tiên của Uông Viễn Dương khi đến Thông Thành. Trước khi đến Thông Thành, Thành ủy đã tìm đến ông ta để nói chuyện: nhiệm vụ của ông ta ở Thông Thành chính là hỗ trợ Lâm Đông Hải trấn áp bọn ngưu quỷ xà thần ở nơi này.
Uông Viễn Dương làm sao mà không nghĩ muốn nhân cơ hội này để tiến hành xây dựng giao thông, thiết lập một hình tượng chính phủ chứ? Nhưng cũng là bởi cái tay Tô Sĩ Dân luôn luôn đối đầu với mình, muốn lợi dụng chức quyền mà lôi kéo một số đội ngũ xây dựng, muốn thừa cơ để phát tài.
Chuyện như vậy ở Tế Châu đã từng gặp. Lúc đó Bí thư Đoàn cũng đã hạ quyết tâm trấn áp bọn ngưu quỷ xà thần. Đi theo Bí thư Đoàn mấy năm, đương nhiên là ông ta không muốn xảy ra chuyện như vậy.
Thấy Trương Nhất Phàm có chủ ý, ông ta thoáng yên tâm.
Uông Viễn Dương cũng như có sự giúp đỡ với mình nên Trương Nhất Phàm cũng nói thẳng:
- Với một công trình có quy mô lớn như vậy, thì chúng ta có thể áp dụng phương pháp đấu thầu. Có như vậy thì công ty xây dựng nào có thực lực thật sự, khi nghe có tin tức như vậy, tự dưng sẽ đến để đấu thầu. Thật ra thì tôi cũng đã để ý đến hai công ty rồi, chỉ có điều trong hội nghị thường vụ tôi không có quyền lên tiếng, chính vì thế mà chuyện này trông cậy cả vào ông đấy.
Trương Nhất Phàm không phải là ủy viên thường vụ, thì đương nhiên là chuyện ở thường vụ sẽ không liên quan gì đến hắn hết. Nghe thấy Trương Nhất Phàm nói như vậy, trong lòng của Uông Viễn Dương cũng được mở mang ra:
- Đúng rồi! Phải tiến hành đấu thầu, công khai làm việc!
Uông Viễn Dương đập bàn một cái hồ hởi nói.
Từ văn phòng của Chủ tịch huyện đi ra, trở về văn phòng của mình, hắn liền nghe thấy tiếng “hứ” của Tô Sĩ Dân.
Tô Sĩ Dân thấy Trương Nhất Phàm trở về rồi liền buông chén trà đang uống xuống, tiến tới, khoanh tay nhìn Trương Nhất Phàm:
- Đồng chí Nhất Phàm này, lần đi Thâm Quyến khảo sát thế nào rồi? Có thu hoạch được gì không?
Trương Nhất Phàm cười cười, chắc là đến để dò hỏi đây mà. Nên hắn cũng không thèm để ý nhiều, thản nhiên trả lời:
- Phó Chủ tịch huyện Tô, tôi đang viết báo cáo, đợi tôi viết xong rồi sẽ trình lên ông!
- Ồ, không cần phải thế đâu. Cậu bận thì cứ làm đi!
Nói rồi Tô Sĩ Dân lại chắp tay sau lưng đi khỏi. Khi quay lưng đi, trên miệng vẫn còn “hừ” một tiếng.
Trương Nhất Phàm liếc ông ta một cái, nhủ thầm: Xem ông đắc ý đi, đợi cho vợ ông xảy ra chuyện, tin đồn loan ra, xem ông còn đắc ý được không?
Cuộc hội nghị thường vụ buổi chiều, Tô Sĩ Dân và Uông Viễn Dương lại công kích nhau. Lần này không ngờ lại có vài ủy viên thường vụ ủng hộ đề nghị của Tô Sĩ Dân, chắc phần nhiều là ủng hộ cho một vài công ty của địa phương.
Đây là cơ hội của Thông Thành, cũng là cơ hội lớn lao của các công ty địa phương. Các ban ngành chính phủ phải cung cấp cho bọn họ cơ hội phát triển thuận lợi, chứ không phải là một trận chèn ép.
Cuối cùng đề tài thảo luận này cũng bị chìm xuống, không được thông qua.
Bí thư Lâm không hiểu tại sao lại có nhiều ủy viên thường vụ ủng hộ Tô Sĩ Dân như vậy? Từ một góc độ ý nghĩa nào đó thì quan điểm của Tô Sĩ Dân là đúng. Là một ủy ban nhân dân của chính phủ sở tại thì tất nhiên phải lôi kéo các công ty địa phương.
Bởi vì bọn họ có một tác dụng rất lớn đối với sự phát triển kinh tế của địa phương. Nhưng nói từ một góc độ khác thì cũng không phải tất cả các công ty, đặc biệt là các công ty không đủ năng lực, lại còn có một vài người có dã tâm nữa muốn chiếm lợi ích từ những việc như vậy. Chuyện này tuyệt đối cấm.
Nhưng trước mặt vô số những ủy viên thường vụ như vậy, Bí thư Lâm không thể độc đoán được, đành tạm thời không bàn đến vấn đề đó nữa.
Ngay đúng lúc Tô Sĩ Dân đang dương dương tự đắc, trấn áp được hội nghị thì ở huyện Thông Thành xuất hiện một chuyện vô cùng vui vẻ.
Tại một khách sạn 3 sao ở huyện Thông Thành, chính là khách sạn Thông Trình, đã xảy ra một chuyện khiến người ta tụ tập lại nhốn nháo.
Một tay thanh niên khoảng hơn 20 tuổi vì ăn chơi trác táng quá độ đã đột nhiên mà chết. Sau khi sự việc xảy ra, phòng Công an huyện nhân được thông báo đã lập tức phái người xuống phong tỏa hiện trường.
Qua giám định pháp y, tay thanh niên này trong lúc quan hệ cùng một hoặc vài cô gái, do dùng thuốc kích dục quá liều vì thế mà dẫn đến đột tử.
Cũng theo những lời giải thích của nhân viên phục vụ buổi tối hôm đó, trước khi vụ án xảy ra thì có 4 người phụ nữ tuổi trạc 35 đến 40 đánh mạt chược tại khách sạn, còn tay thanh niên này là người đến sau và đi vào phòng đó.
Sau khi tay thanh niên này vào phòng, khoảng 2 tiếng sau thì 4 người phụ nữ kia vội vội vàng vàng đi ra. Sáng nay nhân viên phục vụ mới phát hiện ra thi thể của tay thanh niên này.
Cảnh sát liền căn cứ theo những tình tiết đó, nhanh chóng tìm ra được 4 người phụ nữ trung niên kia, mà trong đó còn có bà xã của Tô Sĩ Dân, chính là Lý Đông Mai.
Vì thân phận đặc thù của Tô Sĩ Dân, nên phòng Công an cũng không có mấy hành động đối với Lý Đông Mai, nhưng bà ta lại cực lực lên tiếng rằng chuyện này không hề liên quan đến bà ta. Bà ta chỉ thừa nhận việc có đánh mạt chược với mấy bà bạn, chứ không thừa nhận việc có liên quan sau đó.
Phía cảnh sát chưa có chứng cứ, đành phải tạm thời nhận định Lý Đông Mai vô tội. Tô Sĩ Dân lúc này chỉ mong sao giết chết được con đàn bà này. Bình thường ở bên ngoài làm gì cũng còn tạm chấp nhận, không ngờ lại còn làm cái chuyện bẩn thỉu, hoang đường này.
Khiến cho người ta chết được, đúng là chơi đã đời quá rồi! Hiện tại việc duy nhất có thể làm chính là dẹp yên chuyện này, không được để gia đình người chết kia gây chuyện ồn ào thêm nữa. Còn bên này thì chỉ cần Lý Đông Mai cứ một mực không chịu thừa nhận thì phòng Công an cũng sẽ không làm gì được bà ta.
Ba mụ đàn bà cùng chơi với Lý Đông Mai đó, trong đó cũng có một mụ thừa nhận việc có quan hệ với tay thanh niên đã chết kia. Nhưng khi xảy ra chuyện đó thì những người còn lại không có mặt tại hiện trường.
Một người chết trong tình trạng như vậy thì không thể gọi là mưu sát được. Hơn nữa lại không có chứng cứ trực tiếp giết người cụ thể. Mà mụ đàn bà kia lại là người đã từng ly hôn, để mình mụ ta đỡ vụ án này.
Chuyện này vốn sẽ chìm xuống, Lý Đông Mai sẽ thoát khỏi bóng đen của vụ này. Nhưng nào ai ngờ ngày hôm sau, phòng Công an nhận được một bưu kiện nặc danh. Bên trong đó không ngờ là những bức ảnh lõa thể của bà xã Lý Đông Mai của Phó chủ tịch thường trực huyện với tay thanh niên kia. Trong ảnh có thể nhìn rất rõ khuôn mặt của Lý Đông Mai, hơn nữa lại còn có thể nhìn rõ vẻ đê mê trên khuôn mặt của bà ta.
Ngoài những bức ảnh đó ra, lại còn một đoạn băng ghi hình nữa. Đó là đoạn ghi hình giữa Lý Đông Mai và tay thanh niên đã chết đó, đó là chiêu để phòng bị. Trong đoạn băng đó tay thanh niên kia còn nói rõ, nếu như một ngày nào đó, Lý Đông Mai chơi chán y rồi, muốn đá y thì y sẽ đưa hết những cứ này ra.
Trong đoạn băng đó còn đề cập đến chuyện Lý Đông Mai đã từng dẫn y đến một số nơi ăn chơi bí mật, làm những chuyện đồi bại. Chứng cứ đã rõ ràng, khi phía cảnh sát cầm những chứng cứ đó đứng trước mặt Lý Đông Mai, bà ta hiểu mọi việc không thể cứu vãn được nữa.
Khi cảnh sát giải bà ta đi, đột nhiên bà ta nhảy từ trên tầng 3 xuống, tử vong ngay tại chỗ.
Lý Đông Mai đã chết, nhưng vụ án thì lại được lưu truyền khắp Thông Thành, trở thành chủ đề tán chuyện khi trà dư tửu hậu của tất cả mọi người.
Cũng kể từ ngày đó, Tô Sĩ Dân cũng không còn xuất hiện ở văn phòng làm việc nữa. Nửa tháng sau, Tô Sĩ Dân bị điều đi nơi khác.
Chốn quan trường Thông Thành một lần nữa lại được trở lại yên bình. Trương Nhất Phàm được đề cử, cuối cùng cũng vào được Ủy viên thường vụ Huyện ủy, tạm thời tiếp quản mọi công tác trước đây của Tô Sĩ Dân.
Mùng 4 tháng 6 là sinh nhật mẹ Bí thư Phùng ở Thành ủy.
Bí thư Lâm cho gọi Trương Nhất Phàm, nhưng không gọi thư ký Lý Trị Quốc mà hai người cùng hướng đến thành phố Đông Lâm.
Trên đường, Bí thư Lâm đột nhiên hỏi đến chuyện của Lý Trị Quốc:
- Cậu thấy việc điều Lý Trị Quốc xuống xã làm việc có được không?
Trương Nhất Phàm không trả lời ngay, bởi vì khoảng 2 tháng trước Lý Trị Quốc cũng đã từng nhắc đến chuyện này với hắn. Nhưng theo sự hiểu biết của Trương Nhất Phàm về tay Lý Trị Quốc này thì hắn cảm thấy Lý Trị Quốc không thích hợp lắm với con đường này, chính vì thế mà hắn đang cân nhắc dụng ý của lãnh đạo.
Bí thư Lâm muốn thay thư ký? Hay là thật sự muốn sắp xếp cho Lý Trị Quốc một công việc? Biết chuyện này khá quan trọng, nên Trương Nhất Phàm hồi lâu vẫn không nói năng gì. Bí thư Lâm liền nói:
- Cậu nghĩ thế nào thì cứ nói ra thôi! Trước mặt tôi cần gì phải suy nghĩ nhiều đến thế!
Nếu Bí thư Lâm đã nói vậy thì Trương Nhất Phàm càng thận trọng hơn. Vì lời nói của mình có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của một người. Trương Nhất Phàm suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Hay là cứ giữ thư ký Lý lại huyện. Với tính cách của thư ký Lý chắc không đấu lại với đám người đó đâu.
- Ha ha...
Bí thư Lâm chợt cười lên ha hả:
- Cậu nghĩ giống tôi.
Chỉ có điều sau khi nói xong, Bí thư Lâm cũng không nói thêm câu nào nữa.
Mãi cho đến Thành ủy, tài xế dưới sự dặn dò của Bí thư Lâm, lái thẳng đến khu nhà của vợ bí thư Phùng. Lúc đó mới quay đầu đi. Trương Nhất Phàm đi theo Bí thư Lâm lên tầng, gõ cửa nhà của Bí thư Thành ủy.
- Ồ, Lâm Đông Hải, cái ông này, đã bảo là không cần phải phiền phức đến vậy rồi mà vẫn cứ cố lặn lội từ xa đến đây. Thật đúng là...
Bí thư Phùng trông thấy người đi theo sau là Trương Nhất Phàm, khuôn mặt bỗng tươi hẳn lên:
- Đó có phải là đồng chí Trương Nhất Phàm luôn đi đầu các chính tích của chúng ta đó không! Được lắm! Được lắm! Hôm nay cậu đến nhà tôi, tôi thật sự rất vui.
Nghe xong lời này, đến Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy không ngờ, hình như mình và Bí thư Thành ủy không có giao tình gì cả? Lâm Đông Hải cũng nhìn nhìn Trương Nhất Phàm có vẻ không hiểu.
Bí thư Phùng cười nói:
- Còn đứng ngẩn người ra đó làm gì, mau ngồi xuống đi!
Hai người lúc đó mới đi vào ngồi xuống ghế sopha, để số quà tặng bên cạnh cửa. Lúc này mẹ của Bí thư Phùng từ phòng ngủ đi ra. Lâm Đông Hải ra hiệu bằng mắt cho Trương Nhất Phàm một cái. Trương Nhất Phàm liền lập tức đứng dậy đưa cái phong bì trong đó đã chuẩn bị sẵn 20 nghìn tệ đưa cho bà ta.
Lâm Đông Hải bước qua nói:
- Cô Chu, chúc cô sinh nhật vui vẻ!
Vừa nói Lâm Đông Hải vừa nhét phong bao vào tay bà ta. Bà ta cũng không hề ngần ngại gì, cười ha hả rồi nhận luôn.
- Đông Hải này! Ta được chứng kiến cậu và Dụ Tài nhà ta cùng nhau lớn lên, không ngờ thấm thoắt mà đã mấy chục năm rồi, hai đứa giờ đã thành quan lớn rồi đó.
Bà già năm nay đã gần 70 rồi, mái tóc đã bạc trắng gần hết nhưng xem ra tinh thần vẫn vô cùng tốt.
Bí thư Phùng trông thấy bạn mình đưa phong bì cũng không thèm để ý, cười nói:
- Đông Hải, cậu là người duy nhất nhớ đến sinh nhật mẹ của tôi đấy. Mẹ tôi thường nói, cậu còn thân thiết hơn cả chính con ruột của bà.
Lâm Đông Hải nói một cách khách sáo:
- Hiếu kính với các bậc bề trên là nghĩa vụ của lớp trẻ chúng ta, Bí thư Phùng nói vậy là không đúng rồi!
Trương Nhất Phàm có thể hiểu được một số vấn đề từ những lời nói chuyện qua lại giữa hai người. Mối quan hệ giữa Bí thư Phùng và Bí thư Lâm có thể nói cũng giống như mối quan hệ giữa bố mình và Đổng gia vậy, đều là bạn bè cùng nhau lớn lên cả.
Chỉ có điều hắn không hiểu tại sao Lâm Đông Hải lại đưa mình đến đây. Điều này có thể nói lên một cách rõ ràng, Bí thư Lâm đã hoàn toàn coi mình là người tâm phúc. Nếu không thì chuyện cơ mật giữa hai người như vậy tuyệt đối không thể dễ dàng để cho người khác biết được. Đó cũng là lý do mà vì sao Bí thư Lâm không cho thư ký Lý Trị Quốc đi cùng.
Bí thư Phùng rất có hứng thú với Trương Nhất Phàm, chủ yếu cũng bởi vì những ám thị mà các lãnh đạo trên tỉnh đã ngầm ra. Ông ta mơ hồ đã đoán ra cái gì đó, chỉ có điều vẫn chưa chắc chắn lắm. Hôm nay lúc Lâm Đông Hải nói muốn đến nhà, ông ta liền yêu cầu dẫn theo Trương Nhất Phàm cùng đi.
Lăn lộn trong chốn quan trường hơn 20 năm, Bí thư Phùng đương nhiên không phải là người có con mắt tầm thường nữa. Ông ta đoán chắc chắn Trương Nhất Phàm là con trai của một vị lãnh đạo cao cấp nào đó ở trên tỉnh. Nói không chừng mình chăm sóc hắn kỹ rồi, vô hình chung lại có thể sờ được đến thân của một cây đại thụ nào đó.
Bởi thế, ông ta đã cho người âm thầm tỉ mỉ điều tra thân thế của Trương Nhất Phàm. Mặc dù vẫn còn chưa dám khẳng định, nhưng gần như là đã chắc chắn đến 70 – 80 phần trăm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...