Tin Tống Thuý Bình mất đã được truyền đến huyện Sa, khiến cho rất nhiều người buồn.
Có người thầm nhủ, thật ra Tống Thuý Bình không nên chết!
Lúc này, đã có hai người đứng ngồi không yên, Tào Lương Kỳ đã tự giam mình trong phòng làm việc, ra sức hút thuốc. Hoàng Vệ Hoa vội vàng đến nhìn thấy thư ký của Tào Lương Kỳ đứng ngay cửaliền hỏi:
- Bí thư Tào có ở đây không?
Thư ký liên tục gật đầu,
- Ở, ở!
Hoàng Vệ Hoa không đợi người đón tiếp, trực tiếp đi vào phòng làm việc của Tào Lương Kỳ.
Tào Lương Kỳ đang tựa hai tay vào cửa sổ, tâm hồn đang mơ màng, đột nhiên Hoàng Vệ Hoa hối hối hả hả đi vào, doạ anh ta giật mình, điếu thuốc trong tay rơi xuống đất anh ta cũng không cảm giác được.
Thư ký đi vào
- Bí thư Tào, điếu thuốc của ông rơi rồi!
Anh ta liền bước qua nhặt giúp ông ta điếu thuốc bị rơi trên mặt đất và ném vào trong thùng rác.
Tào Lương Kỳ có chút không hài lòng nhìn Hoàng Vệ Hoa
- Cậu đến đây làm gì?
- Bí thư Tào, Tống Thuý Bình đã chết!
Lúc này Tào Lương Kỳ mới thở dài,
- Tống Thuý Bình là một đồng chí tốt, chúng ta nên báo cáo lên cấp trên, cô làm một cán bộ gương mẫu, đáng để biểu dương. Đem hình tượng nhân vật nữ này, dựng lên một hình ảnh anh hùng. Tống Thuý Bình là đồng chí tốt, nữ anh hùng a!
Hoàng Vệ Hoa hơi sửng sốt
- Này…
Lại thấy ánh mắt rất bình tĩnh của Tào Lương Kỳ, cậu ta không khỏi âm thầm khâm phục, lúc nãy đi vào, rõ ràng anh ta có chút bối rối, bây giờ lại có thể bình tĩnh như vậy, Hoàng Vệ Hoa thở dài, đúng là gừng càng già càng cay!
Rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến cho Tào Lương Kỳ không có chút gì là sợ hãi, chẳng lẽ anh ta không sợ sự việc này bị vạch trần sao?
Lẽra Tống Thuý Bình đã không phải chết, cái chết của cô hoàn toàn có thể tránh được.
Mọi thứ, là do bọn họ sơ sót một chiếc điện thoại.
Đó là chiếc điện thoại định mệnh, đã mang đến tai vạ này.
Hơn nữa hôm xảy ra sự cố, hai người đều không có ở đó. Tuy rằng không thể nói là ăn chơi đàng điếm, nhưng trong lúc hai người làm công tác chống dịch Sars, làm sao có thể về quê để ăn tiệc được chứ?
Nếu Tống Thuý Bình không sao, Hoàng Vệ Hoa tự tin có thể biểu hiện giống Tào Lương Kỳ, gặp nguy không loạn.
Lại nói về Tống Thuý Bình dù sao đường đường là Phó chủ tịch huyện, cán bộ cấp Cục phó, một cán bộ rơi vào tình trạng kháng thuốc, nguyên nhân chính là do bọn họ mà ra.
Hoàng Vệ Hoa có chút thiếu kiên nhẫn, lúc này đã chạy đến tìm Tào Lương Kỳ, Tào Lương Kỳ nói vài câu đơn giản, khiến cho cậu ta yên tâm hẳn.
Cao, thật sự rất cao a!
Hoàng Vệ Hoa vốn là một người rất bình tĩnh, cậu ta phát hiện mình so với Tào Lương Kỳ, vẫn kém một chút. Trong đó chủ yếu chính là, cậu ta có ảo tưởng với Tống Thuý Bình, cái gọi là quan tâm sẽ loạn.
Hoàng Vệ Hoa nói,
- Đúng, tôi sẽ làm như vậy, đề xuất để Bộ tuyên dương chuyện này , coi như là đối đãi cho sự cố gắng của cô ấy khi còn sống.
Thật ra, nửa câu sau, nên nói là, không có lỗi với lương tâm mình mới đúng!
Hoàng Vệ Hoa liền đi ra ngoài, Tào Lương Kỳ lại thở dài, ông ta phát hiện Hoàng Vệ Hoa có chút nóng vội, nóng vội sẽ bị loạn, đây là một hiện tượng rất không tốt. Là một Bí thư huyện uỷ, Hoàng Vệ Hoa thiếu chút chín chắn.
Ông ta gọi một tiếng,
- Khoan ---
Hoàng Vệ Hoa dừng lại,
- Bí thư Tào, có gì nữa không?
Tào Lương Kỳ nói:
- Chết rồi cũng phải tuyên dương, còn sống thì phải khen ngợi.
Những lời này, ít nhiều hơi khó hiểu.
Tuy nhiên Hoàng Vệ Hoa nghe đã hiểu, một lần nữa cậu ta cảm giác được thủ đoạn của Tào Lương Kỳ. Còn sống phải khen ngợi! Thật ra mình nhất thời nóng vội, không có suy nghĩ kỹ càng.
Khen ngợi ai đây? Đó không phải là muốn che miệng thiên hạ lại sao?
Nói về những thủ đoạn đó, Hoàng Vệ Hoa lại thấy rất khâm phục.
Vương Bác vẫn đang chiến đấu hết mình ở tiền tuyến, nghe được tin Tống Thuý Bình mất, đột nhiên cô cảm thấy áy náy. Không ngờ Tống Thuý Bình đi rồi, đi một cách vội vàng.
Tuần trước, cô còn cùng mình kề vai chiến đấu, trong mắt Vương Bác, Tống Thuý Bình là một nữ cán bộ không tệ. Về chuyện cô và Trịnh Mậu Nhiên, trước dứt bỏ không nói.
Người cũng đã chết, còn nói chuyện này làm chi?
Y thở dài, cảm thấy Tống Thuý Bình chết có chút oan ức.
Xem ra làm việc cùng mấy người Tào Lương Kỳ, nên để ý một chút.
Vừa mới ngồi xuống nuốt cơn giận, điện thoại ở văn phòng reo, Vương Bác a lô một tiếng, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hoàng Vệ Hoa.
- Bí thư Vương Bác, anh đến văn phòng của tôi chút đi.
Trong khoảng thời gian chống Sars, Vương Bác và Tống Thuý Bình xứng đáng được phong thưởng.
Nhưng lần trước bị Tào Lương Kỳ giáo huấn một trận, trong lòng Vương Bác cũng không thích.
Đương nhiên y không biết Tào Lương Kỳ và Hoàng Vệ Hoa làm sao đi, nếu không y đã đem chuyện này nói ra ngoài.
Mặc kệ là gì đi nữa, điện thoại của hai người lại tắt, đó là không được.
Trong tình hình khẩn cấp này, di động của cán bộ không được phép tắt máy, hay là không liên lạc với cấp trên. Nhưng hai người lại nói mình đang công tác ở ngoại thành.
Điểm này, Vương Bác không tin, cho dù không tin, nhưng y cũng không thể nào đi điều tra hai người họ.
Lần này Hoàng Vệ Hoa tìm mình, vì cái gì đây? Chẳng lẽ là vì chuyện của Tống Thuý Bình?
Vương Bác chỉ đoán đúng phân nửa, lúc y đến văn phòng của Hoàng Vệ Hoa, không ngờ Hoàng Vệ Hoa đã thay đổi thói kiêu căng lúc trước, đích thân đưa ly trà cho Vương Bác.
Vương Bác lập tức đứng dậy,
- Bí thư Hoàng, để tôi tự lấy! Như vậy sao được?
Hoàng Vệ Hoa lắc lắc tay, chậm rãi ngồi xuống, dù sao Vương Bác cũng là một Uỷ viên thường vụ quan trọng ở huyện, bộ phận Chủ nhiệm pháp luật. Bình thường, Hoàng Vệ Hoa cũng không thể nào làm gì y.
Sự khách khí hôm nay, vẫn là ở trong tình lý.
Nhưng với tính tình của Hoàng Vệ Hoa, ngoài dự liệu của mình. Từ lúc Trịnh Mậu Nhiên đi, anh ta lên làm Bí thư huyện uỷ, Hoàng Vệ Hoa liền ra vẻ kiêu căng, bình thường sẽ để lộ ra thủ đoạn, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
Hoàng Vệ Hoa nhìn Vương Bác, bỗng thở dài,
- Ôi --- đồng chí Tống Thuý Bình đi rồi.
- Cô là đồng chí tốt!
Bộ dạng của Hoàng Vệ Hoa vô cùng đau đớn, đã gợi lên một chút tâm tư của Vương Bác. Mơ hồ y nghe được điều gì, có người nói Tống Thuý Bình bị chết oan, nếu cấp trên coi trọng chút, chắc lần này Tiểu Lang Thôn sẽ không gặp phải tai ương này.
Lúc trước Tiểu Lang Thôn đã trở về từ các tỉnh bị lây nhiễm, từng đến viện y tế kiểm tra qua, gặp được một thần y.
Vốn hi vọng ông thần y này có thể cứu mạng anh ta, không ngờ ông thần y này lại muốn lấy mạng anh ta.
Thật ra Vương Bác chỉ nghe người ta nói, rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì, Vương Bác còn chưa rõ.
Nhưng trong lòng y tiếc thay cho Tống Thuý Bình!
Nghe thấy Hoàng Vệ Hoa nói với vẻ vô cùng đau đớn, Vương Bác cũng im lặng.
Trong mấy ngày y ở chung với Tống Thuý Bình, thấy được sự thay đổi của Tống Thuý Bình, tự lấy mình làm gương, trước tiên thể hiện mình là một người lính, chắc chắn không có giả vờ.
Lúc trước y có khuyên Tống Thuý Bình, nhưng không được.
Hoàng Vệ Hoa than thở vài câu, nói xong thì chuyển,
- Trôi qua đã lâu rồi, sinh mạng là như vậy! Chúng ta không nên nản lòng, ngược lại phải đánh một tiếng trống cho tinh thần hăng hái thêm, đồng tâm hiệp lực, chiến thắng Sars.
- Đó là, đó là ---
Vương Bác đồng ý.
Hoàng Vệ Hoa lại nói:
- Huyện uỷ quyết định, đem chuyện của Chủ tịch Tống báo cáo lên cấp trên, phong cho cô làm liệt sĩ. Trở thành một cán bộ tiêu biểu để tuyên truyền. Tạo dựng hình tượng cho cán bộ, đảng viên của chúng ta, để cho quần chúng biết họ đã vì nhân dân mà cố gắng công tác ra sao, thậm chí trả giá bằng sinh mạng cũng không tiếc. Đồng thời, là cán bộ điển hình, kêu gọi mọi người học tập nhiều ở Chủ tịch huyện Tống. Cô là một đồng chí tốt!
Vương Bác chỉ biết đáp:
- Nên làm như thế!
Nhưng y không biết, Hoàng Vệ Hoa nói với mình những điều đó có dụng ý gì? Nên bàn bạc với Ban tuyên giáo mới đúng, nói với mình mà không cần mình tuyên truyền. Nhiều lắm mình cố gắng chút, làm tốt công tác đề phòng, ngăn chặn chuyện như vậy phát sinh lần nữa.
Hoàng Vệ Hoa lại thở dài,
- Bí thư Vương, lần này anh cũng là gương điển hình chống Sars, anh cũng là một nhân vật anh hùng, chúng tôi dự định nêu lên vài tấm gương trong đó có anh. Anh về chuẩn bị chút, ban Tuyên giáo và Đài truyền hình, chắc khoảng mấy ngày nữa sẽ đến phỏng vấn anh!
- Tôi?
Vương Bác giật mình.
Mấy ngày trước còn phê bình mình, giờ đây lại khen ngợi, tuyên truyền mình thành hình tượng, sự thay đổi này quá lớn! Tuy nhiên, trong lòng Vương Bác hiểu, lần chống Sars này, mình cũng không có thua ai.
Nói về công lao, y không thể so với Tống Thúy Bình đã mất. Nếu là người khác, chắc chắn Vương Bác là người đầu tiên không phục. Nhưng hôm nay y cảm thấy có gì đó không đúng.
Vẫn cảm thấy trong lời nói của Hoàng Vệ Hoa có ý gì đó, rốt cuộc anh ta muốn nói gì, và muốn che giấu điều gì?
Bởi vì trong lòng thấy kỳ lạ, khiến cho Vương Bác cảnh giác. Vì thế, y lấy cớ,
- Bí thư Hoàng, chỉ sợ như vậy không tốt lắm đâu? Chủ tịch huyện Tống dù sao cũng đã mất.
Lấy mình và người đã mất đặt cùng một chỗ để tuyên truyền, Vương Bác cảm thấy không ổn.
Hoàng Vệ Hoa hiểu ý của y, không kìm nổi cười lên:
- Ồ, ồ, ồ. Nhìn xem tôi, đang làm gấp chuyện này. Nhất định phải làm tốt việc tuyên truyền Chủ tịch huyện Tống, tạo thành nhân vật anh hùng ở huyện Sa. Nhưng Bí thư Vương cũng đáng được khen ngợi, sự cố gắng của anh, chúng tôi đều thấy, nên khen thì phải khen, nên thưởng thì phải thưởng.
- Nếu là vậy, vậy chúng ta nên thảo luận một phương án, cố gắng để mọi người không hiểu lầm. Chia làm hai lần thông báo, hay là dùng hình thức khác để thưởng, anh cũng nên đích thân viết tốt tốt tài liệu đi, chỉnh sửa một ít những chiến tích chống Sars của các anh. Đến lúc đó anh tránh không được phải báo cáo trên cuộc họp.
Từ văn phòng của Hoàng Vệ Hoa đi ra, trong lòng Vương Bác cười lạnh nói:
- Thu phục lòng người! hơi nôn nóng một chút rồi?
Chỉ có điều y không hiểu, Hoàng Vệ Hoa làm vậy có dụng ý gì? Theo lý thuyết, anh ta bị Tào Lương Kỳ nắm trong tay, không thể để chuyện tốt cho mình được. Cho dù muốn tuyên truyền, bọn họ cũng sẽ nói qua. Biểu hiện hôm nay, đúng là không bình thường
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...