Tống Thúy Bình cực kỳ hoảng sợ, hướng xuống phía dưới mọi người hô:
- Đỡ lấy cô ấy!
Phía dưới Vương Bác đã chuẩn bị mọi thứ, mấy chục người kết lại với nhau, nhìn người phụ nữ kia nhảy xuống, giống như sa lưới của ngư dân, vừa rơi ở đại bồng.
Tống Thúy Bình thấy như vậy, đứng ở trên lầu mỉm cười.
Đột nhiên, cô cảm thấy đau ngực, cảm giác như không thể thở nổi.
Vương Bác từ dưới chạy nên,
- Chủ tịch huyện Tống, chị làm sao vậy?
Tống Thúy Bình khoát tay, chậm rãi đeo khẩu trang vào,
- Đừng lại đây! Khả năng tôi đã bị nhiễm bệnh.
- Mau, mau đưa Chủ tịch huyện Tống đến bệnh viện!
- Ô ô ô…….
Một đoàn xe cảnh sát và xe cứu thương rú còi tới, hơn mười chiếc xe để chở người chết, hỏa tốc tiến đến thị trấn huyện Sa.
Trên đường đi Vương Bác đánh điện thoại thông báo cho bộ chỉ huy văn phòng tin chiến thắng, lúc này Hoàng Vệ Hoa còn không biết đang ở nơi nào. Nhận được điện thoại của Vương Bác, anh ta lập tức nói:
- Tốt! Nhanh chóng đưa Chủ tịch huyện Tống đến bệnh viện, tôi sẽ ở đây để tìm bác sĩ tốt nhất.
Nghe được tin Tống Thúy Bình bị lây nhiễm, ngay lập tức Hoàng Vệ Hoa đứng lên, anh ta không còn nghĩ đến việc Tống Thúy Bình đã dứt bỏ anh ta, trong thời gian đó Tống Thúy Bình vẫn chủ động ở tuyến đầu chiến đấu hăng hái.
Cô rất dũng cảm, thậm chí còn hơn cả đàn ông, lúc trước Tào Lương Kỳ và Hoàng Vệ Hoa vẫn cân nhắc lo lắng cô là một phụ nữ, nên cũng không giao hoàn toàn trách nhiệm cho cô.
Ai có thể nghĩ được là, chỉ còn vài ngày ngắn ngủi thôi, Tống Thúy Bình đã hoàn toàn thay đổi mình, rất chủ động, rất tích cực. Ngày thường, các anh khẳng định phải đấu tranh đến cùng, nhưng lúc này đang bùng nổ bệnh dịch, rất nhiều người đã lựa chọn để lùi bước. Còn không thì cũng trốn tránh rất xa.
Xe cứu thương và xe cảnh sát, nối đuôi nhau chạy về hướng thị trấn, đội điều trị đã chuẩn bị ổn thỏa.
Trương Nhất Phàm vốn đã ngủ, nghe được tin trong điện thoại ngạc nhiên nói:
- Cái gì Chủ tịch huyện Tống bị nhiễm bệnh sao? Chính là nữ đồng chí đó sao?
Anh ta không biết Tống Thúy Bình, chỉ nghe nói đến vài lần, đúng là Tống thúy Bình không có gây quá nhiều ấn tượng. Nhưng Trương Nhất Phàm lại nghe được rõ ràng. Anh ta đi rất nhanh vào,
- Sao lại thế này chứ? Sao lại bị nhiễm bệnh chứ?
- Mọi người nói là vị nữ Chủ tịch huyện Tống.
- Đi, đi xem một chút đi!
Trương Nhất Phàm mặc quần áo vào rồi đi luôn.
Lập tức Đằng Phi đi tới lấy khẩu trang,
- Chủ tịch tỉnh, khẩu trang của ngài ạ.
Trương Nhất Phàm cầm lấy, vừa đi vừa đeo khẩu trang. Làm thế nào mà Tống Thúy Bình lại bị nhiễm bệnh? Chắc chắn là trong quá trình làm việc, không cẩn thận đã tiếp xúc với người mang bệnh “sars”. Không ngờ chuyện này lại xảy ra với cô, khiến cho Trương Nhất Phàm cũng có chút cảm động. Tống Thúy Bình đã thay đổi rồi!
Trước kia Tống Thúy Bình không như thế, tuy giữa cô và Trương Nhất Phàm không có qua lại tình cảm, nhưng Trương Nhất Phàm lại nhớ rõ chuyện đi kiểm tra bậc tiểu học vào một năm tuyết rơi rất nhiều, xe của Tống Thúy Bình bị hỏng điều hòa, nên đã lên xe của mình để về.
Lúc trước, anh cảm thấy Tống Thúy Bình rất bình thường.
Sau lại nghe nói, Tống Thúy Bình và Trịnh Mậu Nhiên có quan hệ, Trương Nhất Phàm cũng có thể lý giải được.
Nếu một phụ nữ muốn đứng lên, chưa từng va chạm và có có chỗ dựa vững chắc, chỉ dựa vào cố gắng là không thể được.
Trương Nhất Phàm cứ nghĩ trong vòng luẩn quẩn, anh ta có thể hiểu hết tất cả mọi thứ, anh ta đã cố gắng hướng về phía trước, cố gắng biểu hiện được mình. Hiện tại, mục tiêu chính của anh ta vẫn vậy, dừng đúng ở vị trí thích hợp. Cho nên, Trương Nhất Phàm nghe nói giữa Trịnh Mậu Thiên và Tống Thúy Bình có quan hệ, anh ta cũng không hề phân biệt đối xử.
Dù sao, đó cũng là một phụ nữ có sức sống.
Vì sao lần này giữa dịch bệnh Sars, Tống Thúy Bình lại tích cực và liều lĩnh như vậy?
Trương Nhất Phàm vừa tới nơi, có người nói Chủ tịch huyện Tống dẫn người đến thôn Tiểu Lang, trong lòng Trương Nhất Phàm cảm thấy buồn bực. Đàn ông huyện Sa đi đâu hết mà lại để một nữ cán bộ dẫn đầu chứ?
Tuy nhiên, ngoài Tống Thúy Bình ra, Vương Bát cũng cố gắng thể hiện là rất bất ngờ, bởi vậy, trong lòng Vương Nhất Phàm có một chút ấn tượng về Vương Bác.
Tống Thúy Bình và người phụ nữ kia cùng bị đưa vào bệnh viện một lúc, Trương Nhất Phàm nhìn theo chiếc xe cô đang được đưa xuống dưới. Lúc đó Tống Thúy Bình còn liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái.
Cô rất cảm kích, Phó chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm vẫn còn có thể ngồi vững ở vị trí đó, đích thực là do những người chuyên nghiệp như Tào Lương Kỳ, cô liền nhìn Trương Nhất Phàm cười.
Tiếc là, Trương Nhất Phàm không nhìn thấy, anh ta chỉ la lớn:
- Mau! Nhất định phải đem hết sức lực, chọn những bác sĩ tốt nhất, lập tức điều trị!
Cứu người là chuyện cấp bách, hơn nữa độc tính của loại virus này là rất mạnh, tỷ lệ tử vong rất cao, bởi vậy, mỗi người đều phải rất khẩn trương.
Tống Thúy Bình nghe thấy vậy, đột nhiên trong lòng cảm thấy rất vui, cho rằng mình nỗ lực như vậy, không có uổng phí, ít nhất cũng khiến cho Trương Nhất Phàm thấy được.
Nhưng Lã Cường, anh ta có biết điều đó không?
Trong lúc Tống Thúy Bình còn đang suy nghĩ về việc này, Lã Cường cũng đang chiến đấu hăng hái ở trên chính cương vị của mình, suốt hai ngày Lã Cường không có nghỉ ngơi, lúc trời gần sáng, anh ta cảm thấy mình có chút không ổn.
- Tôi lại làm sao thế này?
Lã Cường suy nghĩ.
Lã Cường cảm thấy có chút không ổn, đã lâu lắm rồi anh ta không bị như vậy. Anh ta vỗ ngực, cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại.
Trong lúc đó, anh ta có một cuộc điện thoại.
Người gọi điện thoại là Vương Bác,
- Chủ nhiệm Lã, có khả năng Chủ tịch huyện Tống bị nhiễm bệnh! Đang bị cách ly để điều trị.
Đương nhiên Lã Cường không phản ứng lại, tình cảm của anh ta và Tống Thúy Bình rất phức tạp và đang rối tinh rối mù. Có lúc anh ta cũng từng nghĩ, người phụ nữ này chết đi cũng rất tốt.
Nhưng khi anh ta nghe thấy Vương Bác nói vậy, tự nhiên trong lòng cảm thấy rất lo lắng.
Tống Thúy Bình bị làm sao?
Lã Cường cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ nói câu,
- Cảm ơn cục trưởng Vương, tôi biết rồi!
Tắt điện thoại, Lã Cường không thèm nghĩ đến nữa, người phụ nữ này đã chết và sẽ chết, nếu chết chính mình sẽ được giải thoát!
Nghĩ thế, Lã Cường lại tiếp tục làm việc.
Chỉ có điều, tâm trạng lúc này của anh ta không thể bình tĩnh lại được.
Trong đầu luôn nghĩ tới Tống Thúy Bình, anh ta lại tự mắng chính mình:
- Mày thật là không thể khá lên được, tại sao lại còn nghĩ tới người đàn bà thối rữa này chứ?
Nhưng, Lã Cường càng không muốn nghĩ, hình dáng của Tống Thúy Bình lại càng hiện lên rõ rệt, giống như ma, bỏ cũng không xong.
Lại có cuộc điện thoại đến,
- Chủ nhiệm Lã, Chủ tịch huyện Tống bị nhiễm bệnh “sars”, vừa mới có kết quả của bệnh viện.
Trong lòng Lã Cường nghĩ, Tống Thúy Bình không thể bị nhiễm bệnh được. Nếu cô ý bị nhiễm bệnh, Tào Lương Kỳ, Hoàng Vệ Hoa cũng sẽ bị nhiễm bệnh. Mọi người tiếp xúc với nhau khi chơi mạt chược cũng sẽ bị nhiễm bệnh, ông trời thật là có mắt.
Anh ta nhớ tới mấy hôm trước, lúc mình trở về, trong lúc vô ý Tống Thúy Bình có lộ ra một câu, Lã Cường cảm thấy rất buồn cười.
Nhưng anh ta không tin Vương Bác, nghĩ rằng anh ta giỡn mình, mà hiện tại người này chính là thư ký của Tống Thúy Bình, Lã Cường nghĩ có khả năng thư ký và cô ấy đang đùa cợt mình chăng?
Trong lòng Lã Cường cười nhạt, lúc này mới không để ý, buông ra câu hỏi,
- Làm sao cô ấy bị nhiễm bệnh?
Thư ký của Tống Thúy Bình nói:
- Chủ nhiệm Lã, anh không biết gì à? Mấy ngày hôm này Chủ tịch huyện Tống vẫn tiên phong chiến đấu với căn bệnh sars ở thôn Tiểu Lang, cơ bản là Chủ tịch huyện Tống tự mình xử lý, hôm nay cô bị một người chưa rõ có bị nhiễm bệnh sars hay không cắn một cái vào tay, tôi nghĩ là do đó nên bị nhiễm bệnh.
Lã Cường còn tưởng rằng mình nghe lầm, Tống Thúy Bình lại tiên phong làm tuyến đầu Sars, trực tiếp giao tiếp với người bị nhiễm bệnh, thậm chí còn bị người ta cắn một cái.
Lã Cường liền cảm thấy run rẩy, Tống Thúy Bình làm như vậy là vì cái gì chứ?
Mặc kệ, cho dù như thế nào đi nữa, cô ấy vẫn là người phụ nữ của mình, hai người đã từng yêu nhau như vậy. Ngay lúc đó Lã Cường suy xét, muốn xin phép để chạy ngay về huyện Sa. Ngay lúc đó, anh ta nhận được thoại.
- Chủ nhiệm Lã, lập tức quay về huyện Sa, làm nhiệm vụ thả người.
Đây là mệnh lệnh của Bí thư Thành ủy, Lã Cương nghe được rất rõ ràng, lúc này mới ý thức được sự tình thật sự rất nghiêm trọng.
Lúc Lã Cường tới huyện Sa, đám người Trương Nhất Phàm đang tổ chức hội nghị, chủ yếu là tiến hành phân tích, nghiên cứu, thảo luận nguyên nhân bị nhiễm bệnh. Bọn họ đều rất chú ý đến tình huống của Tống Thúy Bình, dù sao cô cũng là Phó Chủ tịch huyện.
Hiện tại bọ họ bị cách ly ở một khu khác, chỉ có thể trao đổi bằng điện thoại hoặc video, khu vực cách ly này bác sĩ, y tá cũng không được tùy tiện vào ra. Bên trong bác sĩ nói, bệnh của Chủ tịch huyện Tống rất nặng, rất khó khăn, cô bị nhiễm bệnh rất nghiêm trọng. Hơn nữa, tình trạng lúc này đang rất xấu, hiện tại cá bác sĩ ở khu cách ly đều bó tay, không có biện pháp cứu chữa.
Bên trong, bác sĩ phụ trách đề nghị chuyển viện, lập tức chuyển lên viện tuyến trên.
Tại sao lại có thể như vậy chứ?
Bác sĩ giải thích là, loại bệnh này mỗi người lại khác nhau, có người thể chất tốt, có người thể chất kém. Hơn nữa, mấy ngày hôm nay Chủ tịch huyện Tống lại không được nghỉ ngơi, khả năng đề kháng cực kém. Đó có thể là nguyên nhân khiến cô ấy nhiễm bệnh nghiêm trọng hơn so với người khác.
Trương Nhất Phàm suy nghĩ, sẽ phải đưa lên bệnh viện tuyến trên, thiết bị kỹ thuật ở đấy chắc chắn so với huyện Sa sẽ tốt hơn.
Vì thế, anh ta liền ra lệnh, lập tức đưa Tống Thúy Bình và hơn mười người bị nhiễm bệnh ở trong đó lên bệnh viện Đông Lâm để cách ly.
Mặt khác, tiếp tục theo dõi ở trong bên trong khu cách ly, sau đó chuẩn đoán chính xác tránh mắc phải sai lầm.
Lúc này, Lã Cường đang ở trên đường đi.
Lúc Tống Thúy Bình tỉnh táo, ngay cả cô cũng suy nghĩ mình sẽ chết sao? Nếu chết, Lã Cường có thể tha thứ cho mình hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...