Việc ông chủ giao cho, nếu làm không được thì cái chức thư ký này không cần làm nữa.
Sự việc tối hôm nay, Đằng Phi làm rất hợp tình hợp lý, làm thư ký cho bí thư Thành ủy, lại tới thư ký của Phó chủ tịch Tỉnh, mưu trí và lòng dũng cảm của Đằng Phi như thuyền gặp nước vậy.
Một đồn công an nhỏ, anh ta không thèm kiêng nể gì, nhất là nhìn thấy uy phong của Liễu Hải, Đằng Phi đột nhiên trở nên vô cùng tự tin. Ít nhất anh ta hiểu được thế lực mạnh là gì, cái gì gọi là “vào trước là chủ”.
Liêu Sở của đồn công an đang thỉnh tội ở chỗ phó Cục Chung, thực ra, ông ấy luôn thầm trách, không biết vì sao lúc đầu bố của anh rễ sao lại sinh ra cái tên khốn nạn như vậy, người ngốc đến mấy cũng phải biết, cái gì nên đụng cái gì không nên đụng. Như Liễu Hồng là giám đốc của công ty ngân quỹ lớn của cả nước, là nhân vật tầm cỡ nào?
Vì thế gã liền mắng, sao bố nó lúc đầu không đem nó bắn đi cho rồi? Sinh ra thứ hại người. Bây giờ không chỉ hại Cục trưởng Chung mà hại cả mình.
Bây giờ đến cả phó Cục Chung cũng rối loạn lên, Liêu Sở thấy vậy cũng run sợ:
- Ông xác nhận lại một chút, Cô Liễu gì đó đúng thật là người của Phó chủ tịch Trương, là chị ruột của Liễu Cục sao?
Liêu sở nói:
- Chính xác hoàn toàn, tôi đã hỏi thăm rõ ràng, Liễu Hải luôn là thân cận của chủ tịch Trương, anh ta có thể leo đến vị trí này là nhờ quan hệ của ông Trương, anh ta còn cứu mạng Trương Nhất Phàm.
Nghe đến đó, Chung Cục toàn thân run rẩy, mồ hôi trên trán rơi lã chã.
Ông ta nói, đi bệnh viện!
Hai người đi vào bệnh viện ngay trong đêm, tên khốn đó vừa làm phẫu thuật xong, nằm trên giường bệnh viện cắn răng cắn lợi, liên tục gọi điện thoại cho người này người kia, tìm người tám chuyện.
Thực ra, bị một đứa trẻ con đâm một nhát, có hề hấn là bao? Nhưng nhát dao đó lại đâm trúng hậu môn, hơn nữa Miêu Miêu chỉ biết là phải đối phó với người xấu nên dùng toàn bộ sức lực.
Theo bác sĩ, vết dao đâm sâu bốn năm centimet, thủng ruột. Bác sĩ nói thậm chí có thể mất khả năng đại tiện.
Lần này có lẽ đã làm tên khốn này sợ chết khiếp, vì thế gã nhất định bắt Liễu Hồng chịu trách nhiệm, hơn nữa còn phải bắt cô ấy đến hầu hạ cho gã, nếu không thì phải cho cô ngồi tù.
Đang tám trong điện thoại thì Chung Cục tới, gã là người thế nào, chẳng lẽ Chung Cục còn không biết?
Nếu không phải là anh rể, ông ta sẽ không đời nào để ý đến việc này. Tên nhãi này đi đến đâu cũng dựa hơi mình, ở bên ngoài làm trò bịp bợm, vay tiền mở một xưởng mạ điện. Mấy năm gần đây gia sản triệu bạc, cũng coi như là xí nghiệp nhỏ.
Liêu Sở vào phòng bệnh trước, gã khốn liền hỏi:
- Lieu Sở, người phụ nữ đó đến chưa? Nếu cô ta chịu ngoan ngoãn hầu hạ, thì bồi thường hai trăm ngàn là xong, nếu không thì ông phải trị cô ta đến cùng.
Liêu Sở không nói gì, thì Chung Cục đi vào, cho gã khốn ăn một bạt tai:
- Đền, đền cái con khỉ ấy, bảo ai đền hai trăm nghìn, hôm nay người ta mới chỉ đâm vào mông của mày, cứ cho là người ta đâm mày thì mày cũng chỉ có thể tự chịu mà thôi.
- Bốp.
Lại là một bạt tai, Chung Cục cũng không thèm để ý tên khốn đã bốn mươi tuổi, đánh gã như đánh con vậy. Đánh đến hai cái mà vẫn không hả giận, nếu không có Liêu Cục can ngăn, thì ông ta còn có cả gan giết người.
Nhìn thấy chỗ dựa của mình đột nhiên phẫn nộ, gã khốn bị Chung Cục đánh, bưng mặt, một lúc lâu sau vẫn chưa định thần.
Chung Cục nói:
- Mẹ cha mày, còn giả chết cái gì, lập tức cùng tao đến cửa nhà người ta mà xin lỗi.
Liêu Sở:
- Chỉ e là không tiện. Anh ta đang bị thương.
Chung Cục nổi điên:
- Dù có chết cũng phải đẩy đến cửa nhà người ta mà xin lỗi. Mẹ nó, việc tốt không có, việc xấu thì một đống.
Ông ta chỉ mong mấy năm nay làm phó Cục, năm sau Cục trưởng điều đi nơi khác. Nghe nói Cục phó Chung là ứng viên có hy vọng nhất.
Nhưng xảy ra chuyện này rồi thì xin lỗi thì có ích gì không?
Hiện tại Chủ tịch tỉnh Trương và Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh đều cùng trên một con thuyền, ai nấy đều biết nếu đắc tội với Chủ tịch Trương, tức là tự tìm rắc rối cho mình.
Chung Cục hét lên, đưa về!
Liêu Sở có chút do dự:
- Thế này được không? Anh ta còn ở bệnh viện.
Tâm trạng của Chung Cục vô cùng không tốt:
- Nói nhiều quá, không đi được thì kiêng đi!
Thực ra, tên khốn này vết thương không nặng, chỉ khâu có ba mũi, không có ai khiêng gã cũng tự đi được. Vì muốn giả làm cho mình trở nên tội nghiệp, bộ dạng của gã giống như sắp chết đến nơi, rất oan ức và buồn tủi.
Hắn nghĩ, rốt cuộc đã đắc tội với ai?
Sau lưng cô ta chẳng lẽ có nhân vật tai to mặt lớn nào?
Về tới đồn cảnh sát, Liêu Sở thấy phó Cục Củng Phàm Tân cũng đã đến, trước đây Phàm Tân là đội trưởng, từ khi cưới con gái của phó Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, sự nghiệp như diều gặp gió.
Mấy năm gần đây, Củng Phàm Tân là phó Cục trưởng đường đường chính chính, kết giao với Chung Cục. Bình thường hai người không hợp ý nhau, họ đều biết, chỉ cần Khang Kiến Dư đi, trong hai người ai lên thay, vẫn còn là ẩn số.
Luận về kinh nghiệm, đương nhiên Chung Cục có phần hơn, nhưng luận về bối cảnh, Củng Phàm Tân có một ông cậu làm Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.
Xã hội ngày nay, bối cảnh và quan hệ quyết định tất cả, kinh nghiệm năng lực cũng không làm ăn được gì.
Khi nhìn thấy Củng Phàm Tân, Chung Cục cảm thấy khó chịu, anh sao lại đến đây?
Nhưng, trên mặt lại giả bộ làm ra vẻ nhiệt tình. Củng Phàm Tân cũng vậy, đi lên nói:
- Chung Cục, thì ra anh tự mình giải quyết việc này?
Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Củng Phàm Tân tới, Trương Nhất Phàm sợ Đằng Phi không thông thạo nơi này, không hiểu về phương diện nghiệp vụ này, sẽ dễ mắc lứa người ta. Hơn nữa lại liên quan đến Liễu Hồng, hắn muốn làm rõ, rốt cuộc là ai mà lại to gan như vậy.
Cho dù mình không ra mặt thì Liễu Hồng với thân phận của công ty ngân quỹ Phàm Phàm, cũng có thể xử lý gã.
Đương nhiên, Trương Nhất Phàm tạm thời còn không biết lai lịch của đối phương, nhưng bất luận thế nào, đã làm hại Liễu Hồng thì không thể bỏ qua.
Củng Phàm Tân về cơ bản đã hiểu rõ quá trình sự việc, ông ta và Trương Nhất Phàm là bạn học, Trương Nhất Phàm đã làm đến chức phó chủ tịch Tỉnh, còn ông ta chỉ mới là phó Cục, nếu không phải là lúc đầu Hồ Lôi giúp ông ta một tay, giải quyết vụ Tiền Tuyết Mai, ông ta vẫn còn hoang tưởng với em họ của mình.
Đây chính là sự khác biệt giữa lý tưởng và hiện thực, cưới được em gái xinh đẹp của mình thì cả đời không làm nổi sự nghiệp gì, cưới con gái của phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì lập tức thăng chức rất nhanh.
Củng Phàm Tân nói:
- Cậu đây là thư ký của Chủ tịch Trương. Ông ấy tới tìm hiểu tình hình.
Câu nói này đã triệt để bộc lộ lập trường của Trương Nhất Phàm.
Liêu Sở nhìn Đằng Phi, thấy anh ta và Củng Phàm Tân đứng cùng nhau, trong lòng có chút khủng hoảng, một ông phó Cục đã khiến mình đau đầu rồi, lại tới thư ký chủ tịch Tỉnh, không nổ não chết mới lạ!
Tuy nhiên, ông ta rất nhanh chóng bình thường trở lại, dù sao trong việc này cũng là do người nhà của Chung Cục gây ra, mình cũng tham gia nhưng cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh. Ông ấy đường đường là phó chủ tịch Tỉnh chẳng lẽ lại đi bắt tội một Sở trưởng bé nhỏ hay sao?
Sợ là sợ ở chỗ, Chung Cục đổ hết trách nhiệm cho mình.
Khẩu cung của Liễu Hồng đặt ngay trenn bàn, Củng Phàm Tân nói:
- Bản khẩu cung này, tôi lấy đi. Thư ký Đằng, chúng ta đi thôi!
Chung cục nghe vậy liền lo lắng:
- Thư ký Đằng.
Đằng Phi vẫy tay:
- Ngày mai hãy nói, ba giờ rồi.
Anh ta tin tưởng những người này, tự mình xử lý việc này, Đằng Phi chỉ cần điều tra rõ sự việc, thì có thể biết chuyện gì đã xảy ra. Kết quả không quan trọng. Nếu họ xử lý không tốt thì còn nói làm gì?
Tự mình tìm chỗ nào treo cổ quách cho xong?
Củng Phàm Tân nói:
- Tiếc là giờ đã ba giờ sáng rồi, nếu không thì chúng ta đi uống một chút rồi về.
Đằng Phi cũng không dám, sáng sớm mai còn phải báo cáo với ông chủ, nên anh ta bắt tay Củng Phàm Tân nói:
- Vất vả cho Cục trưởng Củng rồi. Nếu không có anh chắc tôi không lấy được bản khai này rồi.
Củng Phàm Tân tỏ vẻ có chút bối rối, mình là bạn học của Trương Nhất Phàm, Đằng Phi chắc chưa biết mối quan hệ này. Nhưng cũng phải coi trọng Đằng Phi vì thư ký là người thân cận của lãnh đạo mà.
Củng Phàm Tân cười:
- Đừng nói như vậy, tôi và ông chủ của anh cùng với Hồ Lôi là bạn học.
Củng Phàm Tân nói ra mối quan hệ này, đương nhiên là để Đằng Phi biết mình không phải là người ngoài.
Quả nhiên, Đằng Phi ngạc nhiên:
- Ồ, thì ra anh là bạn học với ông chủ của tôi, vậy thì không cần khách sáo nữa rồi,ha ha...
Củng Phàm Tân vỗ vai Đằng Phi:
- Lần sau uống rượu nhé!
Tạm biệt Đằng Phi, Củng Phàm Tân vốn định gọi điện cho Trương Nhất Phàm, nhưng nghĩ lại thấy muộn quá rồi nên thôi, nhìn xe của Đằng Phi đi xa dần, không khỏi thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...