Trương Nhất Phàm quay trở lại xe, cầm lấy món quà của Lý Hồng, đi thẳng đến văn phòng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.
Dáng vẻ của Lý Hồng trong phòng làm việc luôn là nghiêm túc như vậy, rất hợp với hình tượng của Ủy ban Kỷ luật, Trương Nhất Phàm bước vào cánh cửa, liền nhìn thấy Lâm Uyên đang bận rộn ở đó.
Trương Nhất Phàm cố ý hỏi:
- Xin hỏi có Bí thư Lý ở đây không?
- Bí thư Lý rất bận ——
Lâm Uyên cũng không ngẩng đầu lên, liền trả lời một câu, đột nhiên, cô nhận ra có chút không bình thường, ngẩng đầu lên nhìn hóa ra là Trương Nhất Phàm, Lâm Uyên liền vui mừng nói:
- Thì ra là anh, Nhất... Chủ tịch tỉnh Trương!
Trương Nhất Phàm mỉm cười, nói:
- Không sao, cô làm việc đi, tôi đến đây nói vài câu với Bí thư Lý.
Lâm Uyên liền nhìn cái hộp trong tay hắn, đoán không ra đó là vật gì, cô liền đi đến:
- Tôi đi thông báo một tiếng.
Gõ cửa phòng Lý Hồng, Trương Nhất Phàm nghe thấy rõ ràng giọng nói của Lý Hồng phát ra:
- Vào đi ——
Lâm Uyên đứng nag cửa nói:
- Chủ tịch tỉnh Trương Trương Nhất Phàm đến rồi ạ.
Lý Hồng sửng sốt, anh ấy đến làm gì?
Nghĩ lại hành vi vào cái đêm thứ sáu của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng liền hừ một tiếng trong lòng, vốn dĩ muốn nói là không gặp, lại sợ Lâm Uyên nhận ra điều gì đó, đành phải nghiêm túc nói:
- Để anh ta vào!
Mỗi lần nghĩ đến Trương Nhất Phàm, Lý Hồng luôn lưu luyến trong lòng cảnh hai người ngồi đếm sao dưới ánh trăng, lúc ấy, hai người yên lặng ngồi trên đám cỏ, được Trương Nhất Phàm ôm từ phía sau, hoặc là mình nằm trong lòng anh ấy, là chuyện thật ấm áp làm sao, thật dễ chịu làm sao.
Đây là lúc mà từ trước đến giờ Lý Hồng ao ước nhất, hai người cùng nắm tay nhau đến già. Hoặc là như thần tiên quyến lữ vậy, ngao du giữa thiên hạ, quyến luyến trong núi sông.
Nhưng tất cả, từ sau khi tên Trương Nhất Phàm xâm chiếm lấy cơ thể của mình, Lý Hồng đã không nghĩ như vậy nữa. Cô đột nhiên tỉnh lại, khoảng cách giữa lý tưởng và hiện thực là đó.
Cái kiểu đời sống và tình yêu là tuyệt đối không thể tồn tại, bản thân mình cũng không thể là một tiên nữ thực sự, Trương Nhất Phàm cũng có gia đình của anh ấy, cuộc sống của anh ấy. Vì vậy, sau khi tình yêu cuồng nhiệt qua đi, rất nhanh Lý Hồng đã trở về với hiện thực.
Cô vẫn là trở về là chính mình, làm một Lý Hồng với vẻ lạnh lùng như băng như trước kia, không câu nệ bất cứ chuyện gì.
Khi Trương Nhất Phàm đi vào, Lý Hồng liền nghiêm trang ngồi ở đấy, mắt nhìn kỹ hắn.
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc đó trên mặt Lý Hồng, Trương Nhất Phàm cũng không để tâm, thầm nói chắc cô ấy vẫn cố ý giận mình. Thế là hắn ngồi xuống, thuận tay đặt cái hộp lên bàn trà.
Lý Hồng hỏi:
- Cái này là gì?
Trương Nhất Phàm không trực tiếp trả lời cô:
- Anh đến phòng làm việc của Bí thư Lý, cố ý qua đây thăm em.
Trên mặt Lý Hồng lộ ra một chút xấu hổ, vì lúc này đây Lâm Uyên đang bưng trà đi vào, Lý Hồng nghĩ nếu chuyện của hai người bị người khác phát hiện, nhất định cô phải giết chết cái tên đang ghét trước mắt.
Lâm Uyên nhìn ra, Trương Nhất Phàm đến đây thăm Lý Hồng, cái này không sao, trước đây họ từng cùng cộng tác với nhau ở Song Giang, bây giờ hai người cùng thăng chức, trở thành cán bộ trẻ tuổi nhất cấp Tỉnh, có nói thế nào thì hai người cũng là bạn bè.
Vì thế, khi cô lui ra, vẫn đóng cửa lại như cũ.
Có thể là vì Lâm Uyên đặc biệt quan tâm đến quan hệ của Trương Nhất Phàm, cô ở phía bên ngoài phòng làm việc, dỏng tai lên nghe rất cẩn thận.
Do liên quan đến thời gian, Trương Nhất Phàm cũng không thể ngồi ở đây lâu, hắn uống mấy ngụm trà, liền đứng dậy nói:
- Vật này là anh tặng em, nhưng hy vọng em sẽ thích!
Lý Hồng vẫn rất cảnh giác:
- Cái này là gì?
- Là một bức thư họa mà thôi. Không đủ để xem là quà hối lộ.
Trương Nhất Phàm cười cười, đẩy cái hộp về phía Lý Hồng.
Lý Hồng cũng không mở ra ngay, mà nhìn Trương Nhất Phàm:
- Tại sao anh lại tặng quà cho em?
Trương Nhất Phàm hướng vào tường kêu kêu lên:
- Trên tường em sạch quá rồi, tặng bức thư họa này vừa hay có thể dệt hoa thuê gấm. Hơn nữa, quan hệ đồng nghiệp lâu năm của chúng ta, lại có thể cùng nhau thăng chức, chẳng lẽ không nên thường xuyên qua lại hay sao?
Lời này của Trương Nhất Phàm rõ ràng là nói cho Lâm Uyên nghe, hơn nữa Lâm Uyên cũng đang nghĩ như vậy. Thế là, chuyện sau đó cô không nghe nữa, đương nhiên cho rằng qua lại giữa Trương Nhất Phàm và Lý Hồng là bình thường.
Lý Hồng là một người hiểu chuyện, hiểu được ý trong lời nói của Trương Nhất Phàm, cô liền nghiêm mặt:
- Nếu không có chuyện gì, cứ vậy đi, em phải lập tức đi họp.
Trương Nhất Phàm lại khẽ mỉm cười, nói nhỏ:
- Buổi tối cùng đi ăn cơm nhé?
Lý Hồng trừng mắt nhìn hắn một cái, cầm tập đứng dậy:
- Em phải đi họp rồi.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, xoay người bước đi.
Lý Hồng nhìn thấy hắn rời khỏi, lại ngồi xuống.
Lâm Uyên đi vào, nhìn thấy cái hộp trên bàn, đang muốn thu dọn lại một chút, Lý Hồng nói:
- Đợi tôi đi họp, cô treo nó lên.
Lâm Uyên gật đầu, thuận tay mở cái hộp ra.
Lấy ra một bức thư họa thật dài ra xem, lập tức kinh ngạc kêu lên:
- Bí thư Lý, là nét bút của Thủ tướng đó ——
Lý Hồng quay đầu lại nhìn, lập tức liền sững người, đây không phải là lời đề tự đích thân Thủ tướng viết treo trong thư phòng của Trương Nhất Phàm sao?
- Lại bất úy ngô nghiêm, nhi úy ngô liêm; dân bất phục ngô năng, nhi phục ngô công; công tắc dân bất cảm mạn, liêm tắc lại bất cảm khi. Công sinh minh, liêm sinh uy.
Nhìn thấy bảo vật này, Lý Hồng nói thầm trong lòng, cái tên này đúng là rất hiểu mình.
Quả thực, mấy câu này rất phù hợp với thân phận của Lý Hồng, hơn nữa Thủ tướng nói rồi, sau này ông ta sẽ không viết chữ cho ai nữa. Vì vậy, Trương Nhất Phàm liền lấy bức thư học này, mượn hoa hiến Phật, hoàn thành y nguyện của Lý Hồng.
Khi nhìn thấy bức thư họa này, không ngờ trong lòng Lý Hồng lại có chút xúc động. Xem ra Trương Nhất Phàm hiểu được tâm tư của mình, vậy mới cố ý đưa đến đây. Nếu Trương Nhất Phàm tặng mình vào tối hôm kia, chưa chắc Lý Hồng đã chịu nhận.
Nhưng hắn đem đến phòng làm việc, muốn bắt Lý Hồng phải ngượng ngùng không thể trả lại được.
Lý Hồng nhìn nét bút của Thủ tướng, trong đầu liền hiện ra tác phong nghiêm túc của ông, Lý Hồng thầm nói trong lòng:
- Nhất định phải lấy Thủ tướng làm gương, trở thành một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật xuất sắc.
Lâm Uyên nhìn thấy Lý Hồng mê mẩn, cũng không dám nói chuyện, liền im lặng đứng đợi ở đấy, nghe Lý Hồng lên tiếng.
Lý Hồng tỉnh lại:
- Không cần treo lên nữa, cứ đặt ớ đó trước đi! Đợi tôi về rồi treo lên!
Lý Hồng muốn họp xong, đích thân mình treo bức thư họa này lên.
Nếu như nói khi Thủ tướng vẫn còn đương nhiệm, Lý Hồng treo lên thì sẽ có chút gì đó dựa thế và khoe khoang, nhưng sau khi Thủ tướng nghỉ hưu có treo búc thư họa này lên thì ý nghĩa lại không giống nhau.
Chỉ có thể nói, đây là một sự nỗ lực, lấy chữ để làm gương.
Bởi vì mấy câu nói này chính là nói trúng tâm tư của Lý Hồng, vì vậy một người chưa bao giờ nhận quà cáp như Lý Hồng, mà lại có chút xúc động như vậy. Đặc biệt là nhìn thấy câu đề tặng đích thân Thủ tướng viết, tâm trạng cô lại càng thêm xúc động.
Nhưng mà, Lý Hồng vẫn gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Thích không?
Lý Hồng không trả lởi hắn, chỉ nói hai từ —— Cảm ơn!
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Thích là tốt rồi! Anh thật sự nhin đau bỏ đi thứ yêu thích, thật ra lúc trước khi anh đến đó chính là xin cho em, bởi vì chỉ có hình tượng của Thủ tướng, sự khắc họa về một đời của Thủ tướng, châm ngôn của Thủ tướng mới thật sự thích hợp với em.
Lời của Trương Nhất Phàm nói thẳng vào lòng Lý Hồng, Lý Hồng nói:
- Em phải họp rồi, tạm biệt!
Gác máy, Lý Hồng liền nghĩ trong lòng, vẫn là Trương Nhất Phàm hiểu mình.
Đương nhiên cũng không phải khách sáo với Trương Nhất Phàm này, ngược lại anh ấy cũng chưa từng khách sáo với mình, Lý Hồng cứ như vậy, đúng tình hợp lý nhận bức thư họa này của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm về đến phòng làm việc, cho đến buổi chiều khi sắp tan ca mới nhận được điện thoại đích thân Thẩm Hoành Quốc gọi đến.
Thẩm Hoành Quốc nói:
- Cậu qua đây một chút!
Thoạt nghe giọng nói này rất mạnh mẽ, rất uy nghiêm, một chút cũng không sợ hãi.
Khi Trương Nhất Phàm đến đó, Thẩm Hoành Quốc ngồi trên ghế, tay ấn ấn vào trán. Xem ra hôm nay bận bịu cả ngày rồi, đau đầu, mệt quá rồi.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi vào, Thẩm Hoành Quốc nói:
- Ngồi!
Trong mắt nhìn Trương Nhất Phàm, rõ ràng Thẩm Hoành Quốc có chút gì đó như không phục, dù sao thì trước đây ông ta cũng nắm công việc chính phủ ở Tỉnh ủy. Bây giờ đột nhiên muốn ông ta kiến thiết kinh tế, lại là một cuộc chiến mới.
Thẩm Hoành Quốc xoa đầu một hồi, lật quyển nhật ký trong tay nói:
- Chúng ta bàn một chút về chuyện phân công bên chính phủ đi! Cậu vẫn là giúp đỡ tôi nắm tình hình kinh tế, phân công quản lý, giao thông, thư tư, buôn bán trong nước, tin tức hóa, chất lượng giám sát, công tác an toàn sản xuất!
Trong các Phó chủ tịch tỉnh, Trương Nhất Phàm là một người có kinh nghiệm ít nhất, hắn hẳn là Phó chủ tịch tỉnh xếp cuối cùng. Nhưng Thẩm Hoành Quốc nghĩ đến ưu điểm của hắn, liền giao cho hắn các mảng về phân công quản lý công nghiệp, giao thông, chất lượng lâm đốc, an toàn sản xuất, đồng thời phối hợp với mình đầu thư thu hút vốn nước ngoài.
Khác với chuyện Lý Thiên Trụ nói, Thẩm Hoành Quốc rất coi trọng thu hút đầu tư này, ông ta đã đích thân nắm trong này việc này. Điều này cũng nói rõ, ông ta vì phát tiển kinh tế của tỉnh Tương mà đã ngầm hạ quyết tâm.
Đồng thời cũng nói rõ ông ta không hy vọng có người giành lấy đầu ngọn gió của ông ta, vì thế, ông ta đã kéo Trương Nhất Phàm đến, phối hợp với công tác của mình. Thật ra, cho dù như thế nào, công lao của Trương Nhất Phàm cũng được, công lao của Thẩm Hoành Quốc cũng được, đều là thành tích được tạo ra trong tay Ủy ban nhân dân của ông ta, chỉ có điều Thẩm Hoành quốc làm như vậy, dường như có chút gì đó đang chứng tỏ bản thân mình.
Hoặc là, ông ta muốn cấp trên biết được rằng sự quyết tâm và lòng tin của ông ta.
Về chuyện phân công, Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể đi tranh giành, hắn chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Hoành Quốc. Hơn nữa Thẩm Hoành Quốc cũng phân tích và suy nghĩ từ góc độ của hắn, cảm thấy Trương Nhất Phàm thích hợp với việc quản lý công nghiệp này. Phân công đã định, đến lúc đó chỉ cần tuyên bố một chút trong hội nghị, ra một văn kiện, chuyện này xem như chính thức ra quyết định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...