Chương 918: Vậy không đi được không?
Xuống máy bay, Hồ Khoa nắm tay Ema dắt đi, vội vàng tạm biệt Trương Nhất Phàm.
Nhìn hai người biến mất trong dòng người qua lại, Trương Nhất Phàm lúc này mới ngồi lên chiếc xe con tới đón mình.
Người đến đón ngoài Đằng Phi ra còn có Liễu Hải, Trương Nhất Phàm không muốn về Vĩnh Lâm ngay, hắn muốn kịp năm mới, tạo quan hệ.
Qua năm việc điều chỉnh tỉnh Tương đã có kết luận sơ bộ, bí thư tỉnh ủy sẽ do Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc, Tạ Kiến Quốc sẽ điều về Trung Ương. Còn Tỉnh Tương cũng không có nhân vật thế lực lớn mạnh nào vào nữa.
Trương Nhất Phàm đã nghe được những thông tin này, từ nguồn tin của nhà họ Trương và họ Thẩm, thường thì chính xác 99% trở lên, trừ trường hợp đặc biệt phát sinh thay đổi.
Trương Nhất Phàm đang nghĩ, giữa Thẩm Hoành Quốc và Lý Thiên Trụ, có lẽ nào vì thế mà âm thầm cạnh tranh?
Tuy nhiên, lai lịch của Bí thư Tỉnh ủy từ Trung Ương bổ nhiệm xuống, hai người muốn đấu cũng chỉ có thể tranh thủ viện trợ ở Trung Ương. Trương Nhất Phàm trong lòng ngầm đoán, lần này kết quả tốt nhất chính là hai bên đều có lợi, nếu không thì sẽ gây bất hòa nội bộ hai bên, điều này chưa chắc là điều mà bên trên muốn thấy.
Ra khỏi sân bay, Trương Nhất Phàm liền hỏi Liễu Hải:
- Đồ đem tới chưa?
Những chuyện quan trọng thế này Trương Nhất Phàm chỉ tuyệt đối yên tâm giao cho Liễu Hải làm.
Liễu Hải gật đầu, đặt ở phía sau cái rương ấy.
Sau khi vào thành phố, trời đã tối, Trương Nhất Phàm để Liễu Hải đi gởi xe, còn mình thì đi thẳng vào đại sãnh Tỉnh ủy.
Sau đó hai người ở dưới lầu chờ đợi, Trương Nhất Phàm cầm số nhân sâm Trường Bạch Sơn mà Liễu Hải chuẩn bị cùng với hai bình rượu Mao Đài và bốn cây thuốc lá đem lên phòng của Thẩm Hoành Quốc.
Cô giúp việc nhìn từ cửa chống trộm rồi mới mở cửa cho Trương Nhất Phàm đi vào.
Thẩm Hoành Quốc và bà xã đang ở trong phòng khách xem thời sự, Nhất Phàm đến, thấy thế y liền gật đầu. Vợ của Thẩm Hoành Quốc lên tiếng:
- Cậu Trương làm gì vậy, đến nhà chú Thẩm của cậu mà cậu còn khách sáo như vậy?
Trương Nhất Phàm nói:
- Cũng không phải là đồ quý giá gì, chỉ có ít nhân sâm biếu chú Thẩm pha nước uống.
Là loại sâm hảo hạng trên núi Trường Bạch, Liễu Hải đặc biệt lấy từ nhà của Bạch Khẩn đem tới.
Thẩm Hoành Quốc biết dụng ý của hắn bèn nói:
- Ngồi xuống đi!
Bà vợ là người rất biết xem hàng, nhìn là biết ngay đây là loại nhân sâm quý. Mối quan hệ tốt mà không có quà cáp, lần nào đều đến tay không thì cũng không hay.
Trương Nhất Phàm hào phóng như vậy,vợ của Thẩm Hoành Quốc cảm thấy thích thú.
Bà liền hỏi Trương Nhất Phàm:
- Khi nào thì về?
Trương Nhất Phàm nói:
- Vừa xuống máy bay, ngày mai trở về Vĩnh Lâm.
Bà nói chuyện xã giao với hắn vài câu bèn đứng dậy:
- Mọi người nói chuyện đi, tôi vào trong.
Thẩm Hoành Quốc hỏi hắn về tình hình trường học, Trương Nhất Phàm đều kể hết sự tình, Thẩm Hoành Quốc gạt tàn thuốc rồi nói:
- Phía Vĩnh Lâm, cậu yên tâm không?
Nghe nói như thế, Trương Nhất Phàm trong lòng giật nãy, chẳng lẽ phương án bước đầu đã công bố rồi?
Vì thế hắn cẩn thận trả lời:
- Ô Dật Long cũng không tệ, khá có uy tín.
Trương Nhất Phàm phải đi, Vĩnh Lâm phải có người thay thế, Thẩm Hoành Quốc nói với Trương Nhất Phàm như vậy đương nhiên là do mối quan hệ liên minh hai nhà Thẩm Trương.
Ô Dật Long trước kia vốn là người của Tạ Kiến Quốc, ở Vĩnh Lâm tuy y không có công lao gì nhưng cũng không gây ra lỗi lầm nào. Từ sau khi Trương Nhất Phàm tới, hai người làm việc phối hợp nhau cũng rất tốt.
Thực ra, Thẩm Hoành Quốc cũng ngầm xem xét, làm sao quyết định việc chọn người giữ chức Bí thư Vĩnh Lâm.
Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm hai năm, hắn là người nắm rõ nhất nội bộ, Thẩm Hoành Quốc lúc này mới hỏi hắn .
Hơn nữa hắn cũng đã thỏa hiệp với Lý Thiên Trụ, sau này bất kể ai làm Bí thư, ai làm chủ tịch Tỉnh, thì dưới tay mình bắt buộc phải có một số thuộc hạ.
Mà nhóm người này, phải là người ở tỉnh Tương đáng tin cậy và biết làm việc mới được.
Về vấn đề, rốt cuộc dùng Trương Nhất Phàm hay là dùng Lý Hồng, hai người đã từng có sự bất đồng .
Sau đó, hai người đã đạt được thống nhất, thông qua việc Trương Nhất Phàm trở thành người được đề cử làm Phó chủ tịch tỉnh.
Những điều này Trương Nhất Phàm đều không biết.
Hắn ở nhà Thẩm Hoành Quốc ngồi một lát, Thẩm Hoành Quốc nói với hắn rằng:
- Ở đó cậu đều nắm rõ hơn tôi, cậu về lập phương án điều chỉnh cho tôi.
Đây coi như là nhiệm vụ Thẩm Hoành Quốc giao cho Trương Nhất Phàm, đây cũng là điều kiện để sau này hắn thương lượng với Lý Thiên Trụ ngồi một lúc rồi rời đi.
Mấy tỉnh bên dưới chính là chỉ Đông Lâm, Song Giang, Vĩnh Lâm, mấy nơi mà Trương Nhất Phàm đã từng cai quản. Trương Nhất Phàm đang cân nhắc kế hoạch của mình.
Về phần kế hoạch này, có thể tiến hành thuận lợi không, phải xem Thẩm Hoành Quốc và Lý Thiên Trụ đàm ra sao.
Trương Nhất Phàm cũng nghĩ tới, mình có yên tâm rời khỏi Vĩnh Lâm không?
Hắn nghĩ, để Tần Xuyên làm, nếu có thể thì để cậu ta đi Vĩnh Lâm.
Nghĩ đến đây, Trương Nhất Phàm đang đêm gọi điện thoại cho Tần Xuyên.
Để cậu ta và Liễu Hải ở Vĩnh Lâm lo liệu, Tần Xuyên nghe được tin tức này, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Mừng là chỉ cần điều về Vĩnh Lâm, chắc chắn là thăng chức, nếu cùng cấp thì Trương Nhất Phàm cũng sẽ không làm như vậy, hắn nhất định có lý do của hắn.
Như chức vụ hiện tại, đi Vĩnh Lâm có khả năng sẽ làm phó chủ tịch thường vụ, hoặc Trưởng ban Tổ chức.
Nhưng y nghĩ đến Vĩnh Lâm, trong lòng có chút do dự.
Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm, mất nhiều công sức, Tần Xuyên trong lòng rõ nhất, tuy y ở Song Giang nhưng tâm can lại luôn đi theo Trương Nhất Phàm. Y hiểu rõ tình trạng hiện tại của Vĩnh Lâm, cho dù có thoát được cảnh nghèo đói thì cũng không thể lạc quan được.
Bất luận Tần Xuyên có suy nghĩ gì, y cũng không thể nói ra với Trương Nhất Phàm, ngược lại còn vui vẻ đồng ý.
Lưu Mai nhìn vẻ do dự của y bèn nói với y:
- Bí thư Trương suy xét như vậy nhất định là có lý do, cậu đi Vĩnh Lâm ít nhất cũng được thăng nữa cấp. mấy năm sau, lại chuyển về sở, Vĩnh Lâm nghèo khó thế nào, Bí thư Trương không phải cũng đã ở hai năm rồi sao?
Khổ thế nào cũng có khổ bằng huyện Sa trước đây không?
Đến lúc đó cậu lập thành tích ở Vĩnh Lâm , nói không chừng còn có thể làm chức to ở tỉnh, đến lúc đó cậu quả thực làm rạng danh tổ tông rồi.
Tần Xuyên vẻ mặt gượng gạo, ý anh là tôi làm quan to, làm quan to có thật là tốt như vậy không? Leo càng cao thì áp lực càng lớn.
Tần Xuyên nói:
- Thực ra tôi cũng không hiểu nổi tôi. Tôi không phải là sợ khổ, tôi lo lắng thế lực của Ô Dật Long ở Vĩnh Lâm quá lớn, khó triển khai công việc. Hơn nữa, Bí thư Trương chỉ sắp xếp tôi và Liễu Hải, hai người đấu với họ Ô, áp lực quá lớn!
Lưu Mai nghe chuyện xong, lúc này mới có chút lo lắng.
- Vậy không đi được không?
Điều kiện và hoàn cảnh ở Song Giang tốt hơn Vĩnh Lâm hàng trăm lần.
Tần Xuyên lắc đầu:
- Không đi chính là chặt đứt con đường của mình, Bí thư Trương lúc nào cũng suy nghĩ cho chúng ta, tôi còn sợ cái gì?
Tần Xuyên khẽ cắn môi, hạ quyết tâm.
Trương Nhất Phàm từ trong nhà Thẩm Hoành Quốc đi ra, còn phải đi thăm một người.
Chẳng qua, hắn đến nhà Lý Thiên Trụ,
Trương Nhất Phàm đem quà để một chỗ, ngồi hai phút thì đi.
Lúc này, Lý Thiên Trụ chắc càng vội, y phải vì bố cục thăng chức về sau.
Tỉnh Tương, nước cờ này phải đi thế nào, điều này đối với Lý Thiên Trụ rất quan trọng. Bất luận y ở vị trí bí thư hay chủ tịch Tỉnh đều rất quan trọng, y quyết tâm đưa tỉnh Tương trở thành tỉnh nổi tiếng nhất.
Y cũng biết, trong tương lai không xa, y và Thẩm Hoành Quốc, đều sẽ trở thành lãnh đạo quan trọng của quốc gia, do đó, hai người đạt được nhất trí về vấn đề điều chỉnh cán bộ tỉnh Tương.
Nếu không liên minh của họ sẽ bị phá vỡ, các thế lực khác sẽ chen vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...